Chương 3: Chiến Công

Mọi người vây tới cửa sổ, chỉ thấy Tô An Lâm đang phóng tới phía bụi cỏ.

“Hìhì...Hihihi…”

“Tới đây nào…”

Âm thanh từ bốn phương tám hướng truyền tới.

Tô An Lâm cau mày, tên Yêu Phong Tử này thấy ta tới nên cố ý khiến ta sợ.

Chỉ tiếc rằng, ngươi có thanh máu.

Giây tiếp theo, 6/230.

Yêu Phong Tử không đầu hàng.

4/230.

Yêu Phong Tử trong bụi cỏ nhìn chằm chằm Tô An Lâm đang vọt tới bằng con mắt hung tợn.

Nó muộn cử động, nhưng cơ thể suy yếu không thể nào nhúc nhích.

Con dao cắm vào ngực nó, máu tươi chảy ra không ngừng.

Nó sắp chết rồi.

2/230.

Trong nháy mắt, Tô An Lâm bổ nhào vào ngay trong bụi cỏ.

“Hìhìhì…”

“Thành công gϊếŧ chết Yêu Phong Tử.

Kinh nghiệm +230.”

Nhặt xác, thành công!

"Thăng cấp thánh công, cấp độ 1. Mở khóa thuộc tính cá nhân.

Họ tên: Tô An Lâm. Cấp độ 1.

Thanh máu: 23/40+.

Giá trị kinh nghiệm: 30/300.

Điểm thuộc tính: 2 điểm. (Cứ 100 điểm giá trị kinh nghiệm có thể đổi 1 điểm thuộc tính.)

Công pháp: Đao thuật cấp cơ sở. (Nhập môn +)"

...

"Đã đạt được 230 điểm giá trị kinh nghiệm, trong đó 200 điểm trực tiếp đổi thành 2 điểm thuộc tính."

Ánh mắt Tô An Lâm sáng lên.

Trước khi hắn tới đây, thân thể này đã được Thiết Văn Đán huấn luyện dạy dỗ một ít đao pháp cơ sở, không ngờ đã đạt tới trình độ nhập môn rồi.

Phía sau từ nhập môn có dấu cộng, Tô An Lâm đoán rằng có thể thêm điểm thuộc tính vào đằng sau chỗ này, có điều Tô An Lâm vẫn chưa vội thêm vào.

Để kiếm được điểm thuộc tính không hề dễ dàng, hắn không muốn lãng phí những điểm này.

Hơn nữa hắn chú ý tới, đằng sau giá trị thanh máu cũng có dấu cộng!

Điểm thuộc tính có thể cộng thêm vào trong thanh máu!

Cái này chẳng phải có nghĩ là, chỉ cần hắn có đủ điểm thuộc tính, thì muốn điên cuồng hồi máu cũng được.

Cứ tưởng tượng mà xem, nếu thanh máu của hắn tương đương với lượng máu của mấy con Boss lớn trong trò chơi, vậy có thể nói là ác mộng của địch nhân, hoặc là trong trạng thái gần chết, lại có thể hồi máu lại, như vậy chẳng phải là BUG hay sao.

Trước kia hắn chơi trò chơi cũng giống như thế, thấy thanh máu sắp cạn lại vội thêm một ít.

Sau khi thăng cấp lên cấp độ 1, Tô An Lâm cảm giác được cả người trở nên khác thường, những vết thương lúc trước đang chậm rãi khôi phục, chỉ một lát sau thanh máu cũng đã dần hồi phục theo.

Trong cơ thể hắn trào ra một cỗ lực lượng ấm áp, làm cho hắn cảm thấy hít thở dễ dàng hơn nhiều.

"Những thay đổi này là do ta vừa thăng cấp sao?"

Thể chất của hắn đã trở nên mạnh mẽ hơn!

"Tô An Lâm, ngươi...Ngươi không sao chứ?"

Ở đằng xa có người đang hô hào, một đám người đứng ở chỗ cửa sổ rách nát nhìn ra xung quanh, có hoảng sợ, có khó hiểu.

Ban đêm đen nhánh, vô cùng yên tĩnh, nhưng cũng càng làm hiện lên vẻ quỷ dị.

Tô An Lâm lấy lại tinh thần, tự nhủ sẽ về nghiên cứu chuyện thanh máu sau.

"Ta không có chuyện gì cả, mọi người đến đây đi, Yêu Phong Tử đã bị ta gϊếŧ rồi!"

Lời này của hắn làm cho mọi người ở bên trong chấn động.

"Tô An Lâm, ngươi nói thật hay nói dối vậy?"

Những người này cảm thấy rất khó tin tưởng, một tên ma ốm như Tô An Lâm đã trở nên mạnh mẽ như thế từ lúc nào vậy?

Một lát sau, mọi người cầm cây đuốc đi đến bên cạnh Tô An Lâm.

Thiết Văn Đán nắm chặt đao bên hông, liếc mắt nhìn cái thi thể đen nhánh đang nằm dưới chân Tô An Lâm.

Sau đó, ánh mắt của hắn đột nhiên lóe lên.

Hắn đi lên rút thanh đao mà mình vừa mới ném ra, Thiết Văn Đán thở phào nhẹ nhõm một hơi, vẻ mặt vui mừng nói:

"Đây là đao của ta, được lắm, đây đúng thật là Yêu Phong Tử."

Mọi người tức khắc trở nên hưng phấn.

"Ha ha, Yêu Phong Tử đã chết rồi, thật là tốt quá."

"Tô An Lâm, không ngờ rằng ngươi lại lợi hại như vậy, nghe nói triều đình có treo giải thưởng, nếu đánh chết Yêu Phong Tử có thể lĩnh thưởng một trăm lượng bạc!"

Tô An Lâm vội nói:

"Không phải đâu, chỉ là ta nhặt được của hời thôi, nếu không phải Yêu Phong Tử đã bị Thiết sư phụ làm bị thương thì ta cũng không có cơ hội gϊếŧ chết nó, công lao này nên thuộc về Thiết sư phụ."

Thiết Văn Đán vừa lòng gật đầu, sao trước kia hắn không phát hiện tên tiểu tử này ăn nói dẻo miệng như thế nhỉ.

Không tồi, có thể dạy bảo được.

"Tô An Lâm, làm sao mà ngươi nhận ra là nó sắp chết vậy?"

Thiết Văn Đán hỏi.

Tô An Lâm nắm hai tay lại thành quyền:

"Từ nhỏ ta đã có thị lực rất tốt, tuy rằng bên ngoài tối tăm nhưng ta chỉ liếc mắt một cái là có thể nhận ra nó sắp không xong rồi, cho nên mới to gan đi lên."

"Được lắm, xem ra lá gan của ngươi cũng lớn lắm đấy."

Thiết Văn Đán cười nói:

"Lần này đến tiêu cục ta sẽ ghi cho ngươi một công."

Hắn không nói đưa công lao đánh chết Yêu Phong Tử cho mình, Tô An Lâm cũng sẽ không mở miệng đòi lấy.