Đúng vậy, kỳ thật hai người không phải chưa từng gặp một người thân nào, mà chính cuộc gặp gỡ đó đã khiến Cố Ngọc quyết định rời đi cùng em gái và đến Kỳ Châu để tìm một con đường sống khác.
Ôn phu nhân nhắm mắt lại, lấy một cái hộp gỗ từ hoa hoàn bên cạnh đưa tới trước mặt Cổ Ngọc, trong đó là gì không cần nói cũng biết.
Cố Ngọc lùi lại, cúi đầu im lặng.
Tiêu Trì Nghiên thực ra không có hứng thú thưởng thức cảnh tượng giữa hai người bọn họ. Hắn chỉ đến đây vì lời cầu xin của Cố Liên.
Hắn nhìn bóng lưng của thiếu nữ, cảm thấy nếu có thể khiến cho nàng dễ chịu hơn một chút thì hắn đứng đây thêm một lát cũng không tính là gì.
Ôn thị nói: “Cố Ngọc, ngươi không có tiền thì làm sao thi khoa cử được? Còn muốn đợi thêm ba năm nữa à?"
“Ta ban đầu cho rằng ngươi là một đứa trẻ thông minh, người làm việc lớn thì không câu nệ tiểu tiết, dù cho ngươi có hận ta, ghét ta, cũng không nên lấy tiền đồ của chính mình ra làm trò đùa.”
Cố Ngọc trầm mặc một hồi, mới nói: "Lại chờ ba năm thì đã sao."
Ôn thị đem ánh mắt chuyển hướng sang Cố Liên, cuối cùng nắm lấy tay cô, nhìn khuôn mặt giống hệt nữ nhi đã mất của bà, trong giọng nói có chút nghẹn ngào: “Tiểu Liên, ngươi cũng cùng suy nghĩ như ca ca mình à?"
Cố Liên rút tay lại, đứng dậy trốn sau lưng Tiêu Trì Nghiên.
Ôn phu nhân lúc này mới nhìn người đàn ông chặn trước mặt cháu gái mình, trong lòng không khỏi xót xa.
Tuy nhiên, sự mất bình tĩnh của bà chỉ kéo dài trong giây lát và nhanh chóng bình tâm lại.
"Cổ Liên, ngươi có tình ý với nam nhân này sao?"
Cố Liên không nói gì.
Tiêu Trì Nghiên nghe vậy hơi cau mày, nhưng vẫn đứng giữa hai người không rời đi.
Thấy hai đứa cháu đều bài xích chính mình như vậy, Ôn thị cười lạnh một tiếng: “Ta có ý tốt mà lại bị đối xử như lòng lang dạ thú.”
“Hai ngươi nhìn lại bản thân mình của hiện giờ đi, một người không có chí tiến thủ, lãng phí thời gian! Một người không biết tự trọng, thế nhưng lại lưu lạc đến mức kết bạn với những kẻ thô lỗ."
Sau khi Ôn thị nói xong, những người có mặt đều cau mày.
Cố Liên phản bác nói "Tiêu đại ca không phải là người thô lỗ! Huynh ấy là vị ân nhân của ta cùng ca ca. Huynh ấy là người đã giúp ta xua đuổi bọn xấu trèo tường lúc nửa đêm. Cũng chính là huynh ấy vào buổi tối đi tìm đại phu cho ca ca!"
Giọng nói của người thiếu nữ trong trẻo như ngọc, đầu ngón tay Tiêu Trì Nghiên khẽ cử động, ánh mắt rơi lên người nàng.
Nghe vậy, Ôn thị ôm trán hít một hơi thật sâu, lần này bà đến đây là muốn đưa hai người về, nhưng đồng thời bà còn có nguyên nhân khác.
Khi Cố Liên được mười tuổi, nàng đã được định thân với Tề Uyên, là đích tử của Lễ Bộ thị lang ở trong kinh thành, mặc dù cả hai chỉ mới được phụ thân hai người đính hôn bằng lời nói, nhưng nhiều năm như vậy qua đi, chẳng sợ Cố gia sớm đã sa sút, Tề gia cũng không nhắc lại chuyện hôn nhân này, vậy mà Tề Uyên lại đối với Cố Liên như cũ nhớ mãi không quên, thậm chí còn gửi tới nhà bà một bức thư vào tháng trước.