Ôn thị dường như không hiểu được tại sao chỉ sau ba năm hai người lại thay đổi nhiều đến vậy, bà vẫn còn nhớ hai đứa cháu mà con gái mình để lại có bao nhiêu phần ngoan ngoãn, nghe lời.
Cố Liên run run trả lời: "Tổ mẫu, nếu ba năm nay bọn ta chỉ biết đến chuyện phải tuân theo quy tắc, thì đã không còn sống nữa rồi."
“Ta cùng ca ca mấy năm nay quả thật cuộc sống rất khổ sở…” Nàng không phải muốn than khổ, chỉ là muốn nói cho vị thân nhân cao cao tại thượng này biết là bọn họ đã trải qua những gì: “Ca ca không có tiền đọc sách, bị thư viện đuổi trở về, huynh ấy chỉ có thể ngày đêm chép sách, thay người ta viết thư, đi bến tàu khiêng bao cát đến mức vết thương trên lưng rỉ máu..."
“Ngày nào ta cũng thêu khăn tay, nhưng ban đêm lại không dám thắp đèn vì dầu thắp đèn quá đắt. Ta mua không nổi, chỉ có thể nương theo ánh trăng mà thêu.” Cố Liên nghẹn ngào một tiếng, một giọt nước mắt rơi xuống: “Nhưng chỉ cần ta có thể cùng ca ca ở bên nhau thì liền mãn nguyện, ta chỉ có ca ca là người thân, tổ mẫu Cố Liên không phải muốn than khổ với người, chỉ là muốn cho người biết huynh muội bọn ta hiện tại chỉ có thể sống như thế."
"Người không cần lại khuyên bảo chúng ta trở về, từ ngày ấy thì ta cùng ca ca đã không còn người thân nào nữa rồi, người không phải, tổ phụ không phải, cữu cữu cũng không phải.”
Nàng xoay người, nhìn thoáng qua Tiêu Trì Nghiên, thấy ánh mắt hắn dừng ở trên gò má nàng, dường như có chút thương tiếc, nàng mới tiếp tục nói: “Tổ mẫu, người có biết những năm này không có gia tộc che chở, cuộc sống của Cố Liên không chỉ có hai từ khó khăn có thể miêu tả?"
“Nếu không có Tiêu đại ca, e rằng ta đã chết từ lâu rồi!"
Dứt lời, nàng cúi đầu lau nước mắt, còn Cố Ngọc bưng kín gò má không nói gì.
Ôn thị yên lặng nhìn hai người, trước sau vẫn không hề nói một lời nào để bào chữa cho mình.
Ngày hôm đó, bà muốn mở cửa.
Nhưng đứng sau bà là trượng phu cùng con trai, mà án tử của con rể lại do tri phủ Gia Châu đích thân kết án, thì nơi nào cho phép bọn họ phản bác, chỉ có bị liên lụy mà thôi.
Ôn phu nhân muốn nắm tay Cố Liên, nhìn khuôn mặt rất giống bà và con gái mình của nàng, nhưng bà không dám chỉ có thể giữ vẻ mặt ủ rũ để ngăn cho nước mắt không rơi xuống.
Ngay cả lần này tới, bà cũng như ngồi trên đống lửa.
Ba năm qua, cuộc sống hàng ngày của bà làm sao không phải không khó ngủ bất an, trước sau đều nhớ thương hai đứa cháu này.
Ôn phu nhân có lẽ còn muốn nói thêm gì đó, nhưng xét đến sự có mặt của người ngoài, bà cũng không lên tiếng.
"Chúng ta cũng có khó xử."
Ôn thị mím môi, bàn tay run rẩy đặt xuống dưới bàn.
Cố Liên không muốn trả lời, nàng có lẽ sẽ không bao giờ quên được cái đêm nàng cùng ca ca đứng đợi trước nhà Đậu gia, cũng như không bao giờ quên ánh mắt của tổ phụ nhìn họ khi ông lên xe ngựa khởi hành đi ra ngoài vào sáng hôm sau.