Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhìn Lên - Thủy Mật Đào Vị

Chương 20

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Olwen_5

Buổi tối hôm nay, Thời Lục cùng người nhà tham gia bữa tiệc từ thiện, tới tham dự đều là gia tộc có tiếng ở Kỳ Thành cùng những người có máu mặt đều có đủ.

Thời Lục rất ít khi lộ mặt, sau khi về nước, đây chính là lần đầu.

Nếu không tham gia tiệc, cô cũng không biết chuyện mình đính hôn đã truyền đi khắp nơi.

Đây là lần đầu Thời Lục lộ diện, làm không ít người cao ngạo khinh thường với cùng với một số người chơi kéo bè kéo cánh kia, đứng ở một chỗ ra vẻ quái gở.

Có một cô nàng đã sớm không để cô vào mắt, liền giơ chén rượu ra, nhìn như hiền lành, nhưng kỳ thật là cố ý bỏ đá xuống giếng "Khi đại tiểu thư muốn cùng Giang thiếu liên hôn? Nhưng tôi nghe nói Giang thiếu phong lưu, cũng không biết là thật hay giả. Nếu là thật sự, Khi đại tiểu thư cũng phải chịu ủy khuất rồi".

Lúc này, gọi Thời Lục là "Đại tiểu thư", rõ ràng có ý trào phúng, khinh thường.

Thời Lục liếc cô ta một cái, hơi hơi hạ mi xuống, rõ ràng không phải động tác khoa trương, lại tự nhiên mang theo cảm giác lăng mạ.

Cô cười nhạo "Không biết thật giả, cô còn nói làm gì?"

Lập tức liền đem cô ta trở về chỗ cũ.

Thời Lục bị người nhà ám chỉ vài lần, không thể không chủ động đi tìm Giang Thừa. Từ nữ nhân đó nói chuyện, cô nghe được có người nói cô ngạo mạn, tới lúc Khi gia sa sút, xem cô còn có thể đắc ý được bao lâu".

Cô coi như không nghe thấy.

Giang Thừa cũng bị buộc ở chung với Thời Lục, bọn họ để tránh mọi người, liền đơn độc đãi ở trên ban công lầu 3.

"Tôi đã giải thích với cha mẹ rất nhiều lần, chuyện hai nhà hợp tác không cần thiết phải liên hôn, nhưng bọn họ đều như không nghe thấy, liền nói không liên hôn quan hệ không vững. Tôi khinh, luật hôn nhân đều đều đã thay đổi cả rồi".

Bởi vì việc này, Giang Thừa phải tham gia bữa tiệc này, trong lòng bỗng cảm thấy khó chịu.

Nói xong, hắn nhìn Thời Lục trước mắt, lại nghĩ tới cô ngày đó, tùy tay cầm chai rượu lên, bộ dạng máu lạnh.

Ban công cũng không cao lắm, nữ nhân này nếu nổi điên thì sẽ đem hắn ném xuống mất, đẩy một cái thì khả năng cũng sẽ bị tàn tật.

Giang Thừa lập tức bổ sung một câu "Cô đừng hiểu lầm, tôi không phải ghét cô, chỉ là đơn thuần cảm thấy hai ta không hợp"

"Ừ" Đôi tay Thời Lục để ở trên lan can, tùy ý đáp lời, rõ ràng không có suy nghĩ nói chuyện với hắn.

Gió mùa thu vào đêm rất lạnh, cô chỉ một chiếc váy cúp ngực đuôi cá màu đen, lại như mất đi cảm giác độ ấm, chỉ lo nhìn về hướng xa xa đến xuất thần.

Tóc đen xoăn dài của cô bị gió thổi, cộng thêm một gương mặt trắng tuyết tinh xảo hoàn toàn lộ ra trong bóng đêm.

Giang Thừa đứng ở phía sau, chống lưng lên lan can, nghiêng đầu nhìn cô.

Mới vừa rồi không chú ý, cho rằng Thời Lục đậm. Lúc này cẩn thận nhìn lên mới phát hiện, cô chỉ trang điểm một tầng phấn, bởi vì đẹp đến bức người, mới làm hắn hiểu lầm.

Thân hình của cô yểu điệu, vòng eo nhỏ, mặc trên người váy đuôi cá, so với mỹ nhân ngư thật là có chút điểm tương đồng.

Chỉ là ánh mắt quá lạnh, cho người ta một loại cảm giác khó có thể tới gần.

Giang Thừa biết Thời Lục chính là mỹ nhân ngư, cũng sẽ ăn thịt người khác.

Giang Thừa bỗng nhiên cảm thấy, tuy rằng Thời Lục tàn nhẫn, nhưng chỉ cần mình không chọc giận cô, hẳn là sẽ không có việc gì.

Tâm tư hắn dần dần sinh động lên, xoay người đối mặt với lan can. Sau đó vươn tay thử thăm dò, giúp cô đem sợi tóc từ khóe môi ra.

Đúng lúc này, dưới lầu bỗng nhiên truyền đến một trận náo nhiệt.

Thân hình Thời Lục khẽ nhúc nhích, Giang Thừa lập tức thu hồi tay lại

"Làm sao vậy?"

"Có thể là nhân vậy lớn tới"

"Nhân vật lớn?"

Giang thừa kinh ngạc "Cô không biết sao?"

Thời Lục hơi nhíu mi, không hỏi lại.

Dưới lầu náo nhiệt một lúc lâu, hẳn là có rất nhiều người ở dưới lôi kéo làm quen.

Có chuyện náo nhiệt, Giang Thừa liền lấy rượu rời đi trước.

Thời Lục cho rằng hắn chán rồi liền trốn đi, cũng không để ý nhiều.

Cô từ trong túi lấy ra một chiếc bật lửa, thuần thục mà bật lên.

Bị những người đó chặn lại làm quen, Hứa Túc Dã liền luồn lách đến lầu 3.

Hắn muốn đi trên ban công hút điếu thuốc, mới vừa đi qua, xa xa nhìn thấy một bóng dáng mảnh khảnh.

Hắn nhìn chằm chằm cô, nhìn đến xuất thần.

Cô ăn mặc rất mỏng, xương quai xanh trắng nõn hình cánh bướm hiện ra, cánh tay cũng tinh tế.

Bầu trời đêm, cô lẳng lặng đứng ở nơi đó, đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc lá bị gió thổi bay đi khói trắng phát ra từ điếu thuốc.

Thật lâu sau, lửa sắp đến ngón tay, cô mới gạt đi tàn thuốc.

Cô cầm điếu thuốc, xoay người. Giày cao gót phát ra tiếng rất nhỏ.

Ngẩng đầu lên nhìn hắn, Thời Lục theo bản năng hạ mi xuống, rất nhanh khôi phục lại dáng vẻ lãnh đạm thường ngày.

Chỉ là bởi vì xuất thần, cô đã quên đem tàn thuốc ném xuống ban công.

Ánh mắt Thời Lục lười nhác, eo cùng lưng thẳng tắp, tư thế vẫn kiêu ngạo như cũ.

Cô đi lại phía hắn phương, nhưng mục đích lại không phải là hắn.

Rất nhanh, cô đi tới bên cạnh hắn, bước chân vẫn không dừng lại.

Chỉ có mùi hương trên người cô ngọt thanh là chủ động hướng tới hắn.

Mặt khác, cô đem hắn làm lơ.

Cố gắng mãi, Hứa Túc Dã dùng sức nắm lấy cổ tay của cô.

Mu bàn tay hắn nhô lên gân xanh, toàn bộ tay đều đang run.

Thời Lục dừng bước chân lại.

Col lười giãy giụa, thậm chí không bố thí cho hắn một cái liếc mắt.

"Em muốn đính hôn?" Ngữ khí có chút vội vàng.

Thời Lục lười nhác "Ừ" một tiếng.

"Vì sao lại không tới tìm anh?" Trước ngực Hứa Túc Dã kịch liệt phập phồng, hơi thở không xong, giọng nói áp lực.

Thời Lục không chút để ý cong môi lên, xoay người nhìn về phía hắn, lời nói không chút lưu tình, "Tìm anh? Không phải tôi đã nói anh bị tôi chơi đủ rồi sao?"

Quá khứ mười hai năm, Hứa Túc Dã chưa bao giờ giống như bây giờ, lại tỉnh táo mà nhận thức.

Trước nay đều chỉ có hắn không rời đi Thời Lục, Thời Lục lại có thể dễ như trở bàn tay mà rời bỏ hắn.

Hắn bị cô ánh mắt lạnh băng của cô đâm sâu vào trong lòng, theo bản năng buông ra tay. Lại thấy cô sắp rời đi, rốt cuộc nhịn không được mà ôm lưng cô từ đằng sau, đem cô vào trong lòng.

"Tới tìm anh đi"

Còn không đợi Thời Lục tiếp tục mở miệng trào phúng, lại nghe giọng nói khẩn cầu của hắn

"......Đừng tìm người khác."

Nhiệt độ cơ thể hắn từ sau lưng dán lên trên người cô, ngực cứng rắn lại ấm áp.

Giờ khắc này, hắn buông bỏ hết kiêu ngạo, không hề giữ lại mà dâng lên một trái tim chân thành, hoàn toàn ở trước mặt cô quỳ xuống.

Thời Lục cười khẽ, chậm rãi ở trong l*иg ngực hắn mà xoay người, cằm khẽ nhếch lên, mắt đào hoa thẳng tắp nhìn chằm chằm hắn, nhìn đáy mắt khẩn cầu của hắn.

Lần trước Hứa Túc Dã nắm chắc nên cùng cô nói ra điều kiện, là bởi vì nhận định cô sẽ không lựa chọn người khác.

Nhưng lúc này đây, hắn không còn tự tin như lúc trước nữa, cũng sợ cô vĩnh viễn rời bỏ hắn. Cho nên hắn đồng ý bị Thời Lục chặt chẽ khống chế trong tay.

Thời Lục rốt cuộc cũng được như ý nguyện, ép hắn từ bỏ tự tôn, hèn mọn mà cầu xin cô, giữ lại cô.

Hứa Túc Dã hơi cúi đầu, cùng cô đối diện, cổ áo sơ mi trở nên hỗn độn. Sắc mặt hắn trở lên tái nhợt, cằm căng thẳng, mắt đen nhánh không hề chớp mắt mà nhìn cô, trong mắt còn có chút phiếm hồng.

Tuy rằng người hắn cao hơn cô, chiếm ưu thế, nhưng cô đối với hắn vĩnh viễn chỉ có thể là ngước lên nhìn.

Hắn dùng lực đạo rất lớn để ôm eo cô, cơ hồ muốn đem eo cô cắt đứt, như là sợ buông lỏng tay thì clo sẽ lại một lần biến mất.

Hứa Túc Dã thật cẩn thận cúi đầu, muốn hôn môi cô.

Thời Lục liền nghiêng đầu tránh né, rất nhanh hắn liền nhìn vào mắt cô, trong mắt hắn xuất hiện hoảng loạn.

"Không sợ đau?" Lại một lần nữa cô nói lời trào phúng hắn.

Cô cười mở miệng, đồng thời Thời Lục không có tắt tàn thuốc, đem tàn thuốc chậm rì rì mà để sát vào ngực hắn.

Giang Thừa cùng mấy công tử đang cười nói lên lầu, liền nhìn thấy một màn như vậy.

Bọn họ rất ăn ý mà không lên tiếng.

Thời Lục đối với loại trò chơi nguy hiểm này phá lệ mà làm một lần.

Từ trước là vì thử Hứa Túc Dã có thể rời đi hay không, lần này đơn thuần cảm thấy chơi rất vui, muốn nhìn hắn đau đớn.

Nghĩ lại hồi học sơ trung, đem những chuyện trong lòng là vặn vẹo cùng âm u đều phát tiết ở trên người hắn, vẫn luôn tra tấn hắn, cho đến hắn khi một lần đó hắn rời bỏ cô.

Xem lần này hắn có thể kiên trì được bao lâu đâu?

Thời Lục nghiêm túc mà tự hỏi.

Hứa Túc Dã như là không thấy được hành động của Thời Lục, tay dọc theo sống lưng cô, di từ trên xuống dưới, đột nhiên dùng sức ôm cô hoàn toàn kéo vào trong ngực, dán chặt vào nhau.

Tàn thuốc ở trước ngực hắn càng trở nên hung hăng, sau đó rơi xuống trên mặt đất.

Hắn nhắm mắt lại, dùng hết toàn lực ôm lấy cô.

Hắn không có khóc, hơi thở vì đau đớn trong lòng mà run rẩy "Sợ, nhưng lại sợ em đau hơn"

Thời Lục hơi ngẩn ra một cái, chớp mắt, rất nhanh lấy lại tinh thần.

"Anh cảm thấy......" Tay cô chỉ ở trước ngực hắn "Tôi sẽ còn cho anh cơ hội sao?"

Hứa Túc Dã như không cảm nhận được đau đớn, giọng nói khàn khàn, ăn nói khép nép mà xin lỗi "Thực xin lỗi"

Thời Lục thấy được Giang Thừa đứng đằng sau, liền nói

"Buông tay, để tôi đính hôn"

Hứa Túc Dã ôm cô càng chặt, thần sắc có chút hoảng loạn, con ngươi đen nhánh tràn ngập khẩn cầu "Đừng đính hôn nữa. Thời Lục, cùng anh kết hôn đi"

Thời Lục đang chuẩn bị cự tuyệt, lời nói đến bên miệng, lại thay đổi.

Cuối cùng cô cười rồi gật đầu "Được, tôi sẽ kết hôn cùng anh".

Cùng hắn kết hôn, lại rời bỏ hắn. Như vậy sẽ khiến hắn rất đau khổ.

Đinh Dĩnh đang cùng người khác khua môi múa mép, bị Thời Lục nghe được.

Cô cảm thấy Đinh Dĩnh nói rất đúng, hiện tại cô xác thật là một kẻ điên.

Cô không tốt, cũng không nghĩ Hứa Túc Dã quá tốt.

Lúc trước là hắn chủ động tới cứu cô, vì sao lại cứu cô, rồi lại rời đi?

Một khi đã như vậy, cô cũng muốn kéo hắn xuống dưới, kéo hắn xuống vũng bùn.

Tác giả có lời muốn nói: Trước hai chương đã sửa lại, kiến nghị xem lại, nếu không khả năng sẽ không hiểu.

Nghe được câu trả lời của Thời Lục, đồng tử của Hứa Túc Dã bỗng nhiên co rút lại, phản ứng đầu tiên là không dám tin.

Ánh mắt đen nhánh, trầm tĩnh của hắn nhìn chằm chằm Thời Lục, thậm chí không dám hỏi ra một câu để xác nhận.

"Ngày mai liền đi lãnh chứng" Thời Lục nhướng mày, ghé sát vào bên tai hắn nhẹ giọng nói ra. Ngữ khí không chút để ý, như là buổi tọa đàm của một sự kiện bé nhỏ không đáng kể.

Nói xong, cô nhìn đôi mắt Hứa Túc Dã có chút sáng lên, dường như có rất nhiều vui mừng.

Lầu 3, ánh đèn ấm áp, càng làm mặt mày của Hứa Túc Dã trở nên ôn hòa, trắng nõn cùng văn nhã. Vành tai trắng nõn bởi vì hơi thở của cô mà nổi lên một mảng hồng nhạt.

Giống như rất nhiều năm trước, Thời Lục đem hắn kéo đến phòng học, mặt đối mặt với hắn, ở bên tai hắn nói nhỏ.

Sau đó hắn đỏ mặt cúi đầu, một tay đặt ở sau cổ cô, nhẹ nhàng hôn lên trán, động tác ôn nhu như gió mùa hè.

Hứa Túc Dã không dám nghĩ là sự thật, Thời Lục vì sao lại đột nhiên đồng ý kết hôn cùng hắn.

Hắn chỉ nghĩ muốn đem chuyện này định ra, miễn cho cô hối hận.

Hứa Túc Dã gắt gao ôm cô, hơi thở bởi vì tim đập quá nhanh mà trở nên tán loạn "Được, sáng mai 8 giờ"

Thời Lục bị ôm đến hô hấp không thuận, không tránh thoát khỏi cánh tay giam cầm của hắn.

"Trước tiên mau buông tôi ra"

Hứa Túc Dã thật cẩn thận mà buông tay, lại vẫn như cũ ở rất gần cô, duỗi tay là có thể đυ.ng tới, như vậy mới có thể làm cho hắn có cảm giác an toàn.

Hắn hơi cúi đầu, lông mi rũ xuống, vô cùng chuyên chú mà nhìn Thời Lục, ánh mắt hắn đen nhánh, cũng thật ôn nhu.

Bởi vì vừa rồi ôm cô, hắn từ trước đến nay không chút cẩu thả, nhưng giờ đây áo sơ mi màu đen xuất hiện nếp nhăn.

Ở ngực hắn bị tàn thuốc lưu lại một khối màu xám.

"Chuyện này đừng nói cho người khác biết." Nói xong, Thời Lục liền xuống lầu rời đi.

Hứa Túc Dã vốn định đuổi theo, nghĩ đến câu nói cuối cùng của cô, cuối cùng vẫn sừng bước chân.

Giang Thừa cùng đám bạn nhìn về phía hắn một lần nữa, Hứa Túc Dã liền khôi phục lại, trên mặt nhiệt tình đi chào hỏi, lúc sau từng người tản ra.

Có mấy công tử tìm tới Giang Thừa, nói cho hắn mọi việc vừa trông thấy.

Thời Lục không nghĩ sẽ giải thích cho Giang Thừa, ngược lại là Giang Thừa chủ động tìm cô nói chuyện này "Cô có quen biết Hứa tổng?"

"Ngẫu nhiên" Thời Lục không nghĩ sẽ nói quá nhiều.

"Nhà cô gặp được khó khăn, sao lại không tìm hắn nhờ giúp đỡ?"

"Ân?"

"Cô có quen biết Hứa Túc Dã, nhà cô kinh doanh máy móc chữa bệnh, muốn giải quyết còn không phải nhẹ nhàng?"

Thời Lục đương nhiên không biết nguyên nhân, tùy ý ứng phó.

Thậm chí những điều Giang Thừa nói ra, cô cũng không biết, công ty nhà cô ra là có vấn đề về máy móc chữa bệnh.

Trước kia, Khi gia sản xuất máy móc chữa bệnh, hiện tại ngành sản xuất này đều như vậy, không thể tìm kiếm được cái gì đột phá, mới mẻ. Lúc trước nghe cha mẹ nhắc tới rằng công ty đang nhập vào rất lớn một bộ phận tinh lực cùng tài chính.

Nếu cái này hệ thống không thể kịp thời làm ra, sẽ bị công ty khác giành trước, đối với Khi gia quả thật như một đả kích thật lớn.

Thời Lục tìm được người nhà, hỏi vì sao lại không nhờ Hứa Túc Dã giúp đỡ.

Từ Song cùng Văn Bát Cổ Xa biểu tình có chút xấu hổ, nhưng không muốn nhiều lời.

Thời Lục trong lòng hiểu rõ.

Phỏng chừng là cô ra nước ngoài mấy năm nay, đã xảy ra chuyện mà cô không biết.

Bữa tiệc kết thúc, Hứa Túc Dã định đưa Thời Lục về, lại bị cô từ chối.

Hắn biết, cô chỉ là không muốn cho hắn biết chỗ ở hiện tại.

"Ngày mai em sẽ đến?" Hắn đứng ở xa hỏi cô.

"Đương nhiên" Thời Lục nói xong, liền bước lên xe, nghênh ngang mà đi.
« Chương TrướcChương Tiếp »