Chương 26: Yêu thích

Sau khi Cố Thanh Nhan rời giường liền ngồi một hồi lâu trên ghế sô pha dưới lầu, nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra phương pháp “lừa kết hôn” nào cho tốt.

Bác Lưu thấy dáng vẻ Cố Thanh Nhan ngồi ở bên kia không ngừng xoay qua xoay lại, đi qua hỏi cô: “Cố tiểu thư, cô làm sao vậy?”

“Bác Lưu, bác có biết Thẩm Sơ Bạch thích cái gì không?” Cố Thanh Nhan hỏi.

Có khi cô gãi đúng chỗ ngứa, đi lấy lòng anh, lúc anh vui vẻ có thể sẽ đồng ý.

“Cái này, thật ra hiện tại tiên sinh không thiếu cái gì, cũng không thích cái gì đặc biệt cả. Cuộc sống trước giờ vẫn chỉ có một người, tóm lại trong lòng vẫn là hơi cô đơn. Tôi cảm thấy nếu Cố tiểu thư có thể quan tâm tiên sinh nhiều hơn, chắc chắn cậu ấy sẽ rất vui vẻ.”

Tuy rằng bản thân mình cô chẳng chăm sóc nổi, cũng không biết làm thế nào quan tâm người khác, nhưng lời bác Lưu nói không phải không có lý.

“Đúng rồi Cố tiểu thư, tiên sinh có nói giữa trưa cậu ấy sẽ về ăn cơm. Tôi thấy sắp đến lúc rồi, cô có thể tự mình vào bếp chuẩn bị cho cậu ấy một bữa cơm, nhất định cậu ấy sẽ rất vui vẻ.”

“Được, tôi biết rồi, cảm ơn bác Lưu.”

Cố Thanh Nhan được chỉ dẫn, sau đó liền chạy vào phòng bếp, bắt đầu tìm công thức trên điện thoại.

Ừm... mì hải sản có vẻ không tệ.

Vì thế Cố Thanh Nhan dựa theo công thức bắt đầu làm, chầm chậm từng bước một, mãi đến lúc Thẩm Sơ Bạch trở về cô mới chỉ chuẩn bị xong nguyên liệu nấu ăn.

Thẩm Sơ Bạch nghe bác Lưu nói Cố Thanh Nhan đang nấu cơm cho anh, tâm trạng quả thật không tồi.

Kiểu như sói mắt trắng nuôi dưỡng lâu ngày cuối cùng cũng biết báo ân.

Cô gái nhỏ đeo tạp dề màu hồng ở trong phòng bếp bận trước bận sau, trên chóp mũi còn dính chút nước, thoạt nhìn còn có chút buồn cười.

Lúc nước sôi, Cố Thanh Nhan phát hiện Thẩm Sơ Bạch đang đứng ở cửa phòng bếp nhìn, cô vội vàng lau mặt, chống eo nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, có phải rất muốn cưới một người vợ hiền mẹ đảm như em không?”

Thẩm Sơ Bạch cúi đầu cười ra tiếng, không đáp lại cô, Cố Thanh Nhan còn chưa kịp nói lời tiếp theo đã hoang mang rối loạn vội vàng chạy sang bên kia.

“Ôi trời trời, nước tràn ra rồi!”

Nước sôi tràn ra khỏi nồi, Cố Thanh Nhan vội vàng đi qua tắt bếp, kết quả tay cô bị nước sôi tràn ra làm bỏng.

“Ôi.. á...”

Xui xẻo hơn là lúc cô rút tay về đồng thời còn làm nghiêng một cái bát, bát rơi xuống nền nhà phát ra tiếng vang thanh thúy.

Cố Thanh Nhan cố nén đau chuẩn bị ngồi xổm xuống dọn mạnh vỡ thì Thẩm Sơ Bạch đã tức giận chen người vào bắt lấy tay cô

“Em làm cái gì thế?”

Cố Thanh Nhan cho rằng Thẩm Sơ Bạch muốn trách cứ cô vì làm vỡ bát quý của anh, lại cộng chỗ bỏng đau rát, trong nháy mắt hốc mắt cô đỏ ửng.

“Sau này không bao giờ cho phép em vào bếp nữa.”

Thẩm Sơ Bạch nhíu chặt mày, rũ mắt cẩn thận nhìn tay cô, phát hiện không nghiêm trọng lắm, chỉ hơi đỏ một chút. Lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lại thấy Cố Thanh Nhan đã đỏ mắt.

Trái tim anh bỗng nhói một cái, giọng điệu cũng mềm đi: “Đi ra ngoài ngồi, còn lại để anh làm.”

Cố Thanh Nhan hít hít cái mũi, nghe lời đi ra khỏi phòng bếp, ngồi trong chốc lát sau đó tâm trạng mới bình ổn lại.

Sau đó cô mới phát hiện bản thân đã lãng phí một cơ hội tốt để thể hiện.

Cũng được, tương lai còn dài, chẳng lẽ cô còn sợ không lừa nổi người đàn ông này sao.

“Thẩm Sơ Bạch.”

Thẩm Sơ Bạch đang bận rộn bỗng nghe thấy cô gái đang ngồi bên ngoài kêu anh.

“Anh biết nấu cơm từ khi nào thế?”

Cố Thanh Nhan nhớ rõ khi còn nhỏ Thẩm Sơ Bạch không phải đọc sách thì sẽ chơi thể thao. Cô không nhớ rõ anh còn biết nấu cơm đâu.

Thẩm Sơ Bạch trả lời: “Biết từ rất lâu rồi.”

Đương nhiên sẽ không nói cho cô là bởi vì trước kia cô thuận miệng nói một câu muốn có một người bạn trai biết nấu cơm, anh đã lập tức cải thiện kỹ năng cơm nước vừa bằng số không của mình.

Cô gái nhỏ lại hỏi: “Vậy anh có thể làm bánh ngọt không?”

Thẩm Sơ Bạch vớt mì ra ngoài, trả lời: “Có thể làm một ít.”

Đương nhiên anh cũng sẽ không nói cho cô biết vì cô thích ăn đồ ngọt, anh đã dùng nguyên một kỳ nghỉ hè để đi học một khóa làm bánh ngọt, nỗ lực đến mức ngay cả thầy giáo cũng nghĩ rằng anh muốn làm đầu bếp.

Sau khi Thẩm Sơ Bạch vớt mì ra, Cố Thanh Nhan đã không kìm chế nổi trước mùi hương mê người đó, đôi mắt di chuyển theo bát mì.

“Thơm quá!”

Cố Thanh Nhan ngoan ngoãn ngồi xuống chờ Thẩm Sơ Bạch đem bát mỳ đến trước mặt mình.

Thẩm Sơ Bạch yên lặng khinh bỉ: Vốn nói phải nấu cơm cho anh, kết quả cuối cùng vẫn là anh hầu hạ cô.

Cố Thanh Nhan một bên thì khen không dứt miệng trước tài nấu nướng của Thẩm Sơ Bạch, một bên vui vẻ ăn mì.

Sau đó cô nhìn Thẩm Sơ Bạch lại mang một đĩa tôm luộc ra, đôi mắt sáng bừng lên.

“Em chuẩn bị nhiều tôm quá.”

Thẩm Sơ Bạch vừa nói nói vừa yên lặng lột vỏ tôm, đưa tới bên miệng Cố Thanh Nhan.

“Há mồm.”

Cố Thanh Nhan nhìn thịt tôm tươi ngon, không thể tự kìm chế ,cắn một miếng, còn không cẩn thận cắn phải ngón tay của Thẩm Sơ Bạch.

Cô nhai xong lại thỏa mãn liếʍ môi, Thẩm Sơ Bạch có thể cảm nhận được cảm giác ướŧ áŧ nơi đầu ngón tay, suy nghĩ bỗng nhiên bay xa.

Đồ ngốc này, ăn tôm thôi mà cũng quyến rũ như thế chứ.

Cố Thanh Nhan vẫn vùi đầu ăn, trong bát không biết từ lúc nào đã đựng đầy thịt tôm được bóc sẵn.

Cô nhìn cái bát đầy tôm kia, lại lặng lẽ đưa mắt nhìn Thẩm Sơ Bạch ngồi bên cạnh, thấy anh cuối cùng cũng hoàn thành công cuộc bóc tôm, bắt đầu ăn mì của chính mình.

Ồ, hóa ra anh thích lột vỏ tôm sao, vậy mà không nói sớm cho cô biết.