Chương 19: Giấu kín

Thẩm Sơ Bạch nhớ lại rất nhiều chuyện, mấy năm cô rời đi, anh uống say đến mức không biết cái gì, gần như mỗi đêm đều sẽ nhớ cô đến điên cuồng. Không chỉ nhớ gương mặt của cô, nụ cười của cô, giọng nói của cô, còn sẽ hư hỏng nhớ đến cơ thể thành thục xinh đẹp của cô, ảo tưởng vào nhiều lúc, nhiều nơi, dùng đủ kiểu tư thế lăn lộn yêu thương cô. Anh xem gối đầu là cô, xem chăn như cô, thế nhưng sau khi tỉnh dậy, đầu đau như muốn nứt ra, bên anh vẫn không có cô.

Mà người đưa ra vấn đề này, Lâm Mạc, cũng trầm mặc một chút rồi mới nói: “Vậy vì sao cậu lại không nói cho cô ấy biết ý của cậu?”

Thẩm Sơ Bạch dừng một chút, trong giọng nói ẩn chứa sự bất đắc dĩ: “Bởi vì cô ấy sẽ trốn”.

Anh biết rõ mục đích cô quay về tìm anh, là vì hiệp nghị hôn nhân trước đây và khoản tiền được chia sau hôn nhân. Nếu có thể kết hôn với anh, xí nghiệp đang trên đà suy sụp nhà cô có thể khởi tử hồi sinh, không cần ở nước ngoài dựa vào khoản tài chính còn sót lại để cố sức duy trì.

Cho nên cô nói muốn kết hôn với anh, từ trước tới nay đều không phải vì thích anh. Trước đây mỗi lần cô nói chuyện này, anh sẽ tức giận, bởi vì chỉ cần cô nói ra yêu cầu kia, sẽ kéo anh từ trong ảo tưởng tốt đẹp trở về với hiện thực.

Anh vẫn nhớ rõ, lúc ấy cô xé bỏ hiệp nghị hôn nhân còn mang dáng vẻ tùy hứng, hơn nữa lần cuối cùng anh chạy sang Anh, còn biết được trong lòng cô đã cất giấu người khác.

Nếu anh nói thích, đáp ứng yêu cầu của cô, sau khi thỏa mãn chút tâm cơ của cô, cô sẽ lập tức phủi tay chạy trốn, chạy đi tìm anh ta, tìm người đàn ông kia.

Cô vừa đi đã nhiều năm như thế, lặng yên không một tiếng động chẳng khác nào đã biến mất, anh vĩnh viễn không muốn trải qua điều đó lần thứ hai.

Anh nghĩ rằng chỉ cần anh không để lộ suy nghĩ của bản thân, không đồng ý yêu cầu của cô, cứ tiếp tục ở bên cô một cách bình tĩnh, hài hòa như bây giờ.

Là anh ích kỷ.

Cho nên anh chỉ có thể nỗ lực giấu đi hết lời nói trong lòng mới có thể tham lam lập tức chiếm hữu cô.

Sau khi Lâm Mạc nghe xong lời anh nói, thấy anh lạc vào suy nghĩ sâu xa, biết có vài chuyện anh không muốn nói ra, vì thế nói: “Người anh em quả không dễ dàng, tiếp tục cố lên.” Sau đó vỗ vỗ lên vai Thẩm Sơ Bạch, rồi trở về tiếp tục làm việc.

Lâm Mạc đi rồi, Thẩm Sơ Bạch thả người vào sô pha, thở phào nhẹ nhõm, tạm thời rời khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn, nghĩ đến vài ngày nữa mới có thể xử lý xong chuyện bên này, tức là còn vài ngày nữa mới có thể chạm vào thân thể ấm áp Cố Thanh Nhan, hôn môi lên đôi môi đỏ mọng non mềm của cô, trong đầu anh tự nhiên hiện lên khuôn mặt của Cố Thanh Nhan.

Bây giờ mới tách khỏi cô một ngày, bảy tiếng mười tám phút đồng hồ, nỗi nhớ dành cho cô đã không thể nào khống chế mà bắt đầu sinh sôi nảy nở.

Quỷ mới biết mấy năm qua anh đã chịu đựng thế nào.

***

Vào lần cuối cùng Thẩm Sơ Bạch tới nước Anh.

Buổi chiều ngày giao thừa, Thẩm Sơ Bạch ngồi trên máy bay, trong vài giây trong đầu anh là một mảng trống rỗng.

Anh không biết cụ thể mình phải đi đâu để tìm cô, cũng không biết chính mình tới đây để thay đổi cái gì, nhưng anh lại giống như con ruồi không đầu bị trúng độc, cứ vậy bay tới nước Anh thật nhiều lần.

Lần này trước công việc lẫn những buổi xã giao chồng chất như núi, anh vẫn là bỏ xuống hết thảy, bước lên máy bay.

Sau khi xuống máy bay đã gần một giờ sáng, thân ở nước khác, anh mới bừng tỉnh phát hiện đã qua năm mới.

Thẩm Sơ Bạch ngừng một lát ở sân bay, vốn định về khách sạn đã đặt trước, nhưng lúc anh vừa mở điện thoại di động ra đã nghe nghe thấy âm thanh thông báo nhắc nhở đặc biệt.

Anh vội vội vàng vàng mở giao diện hỏi đáp mà anh đã truy cập vô số lần, sau khi nhìn thấy nội dung phía trên, ánh mắt anh dần dần ảm đạm, rũ tay xuống.

Anh từng ngẫu nhiên phát hiện được tài khoản của Cố Thanh Nhan, trộm theo dõi cô.

Từ trước đến nay chỉ toàn thấy ảnh đồ ngọt, bây giờ lại có thêm một câu.

“Hình như tôi thích anh ấy rồi.”

Một câu đơn giản rõ ràng nằm trên màn hình, Thẩm Sơ Bạch lại dại ra, nhìn chằm chằm vào câu nói kia, qua một hồi sau mới kịp phản ứng lại.

À.

Cô có người mình thích rồi.

Cô gái nhà anh tốt như thế, chỉ cần cô nói, người đàn ông kia nhất định sẽ đồng ý.

Khá tốt, từ nay về sau có sẽ có người nuông chiều cô, có người mua cho cô đồ ăn ngọt cô thích nhất, có người an ủi cô lúc cô khóc.

Khá tốt

Cũng khá tốt.

Ngay sau đó anh liền đặt vé máy bay về nước.

Hơn nữa, anh chắc hẳn sẽ không bao giờ đến đây nữa.