Chương 48: Vậy xin em hãy nhìn tôi, hãy cầu phước cho tôi, mau mau đến bên cạnh em

“A lô, xin chào.”

“…Ừm, đây là điện thoại của Dương Lạc phải không ạ?”

“Phải. Tôi là mẹ của thằng bé, nó vừa gặp tai nạn xe, bây giờ đang làm kiểm tra, không tiện nghe máy. Cậu là ai, có việc gì không?”

“…Tôi là thầy giáo cũ của em ấy… Ở bệnh viện nào thế ạ?”

“À, là khoa cấp cứu bệnh viện thành phố. Cơ mà ấy, thầy không cần lo đâu… Ơ, sao đã cúp máy rồi?”

Thẩm Hàm bình tĩnh đứng trước điện thoại.

Hơn mười phút trước.

“Thầy…”

(Bị ngắt lời)

“Em chạy đi đằng nào rồi, không phải đã bảo tan học sẽ ghé qua à?”

“Thầy đang đợi em ạ?”

“Ai đợi em chứ!

(Giọng nói nhỏ dần)

Tôi chỉ sợ em không giữ lời, đồ ăn một mình tôi không ăn hết được.”

(Mỉm cười)

“Được, chắc chắn em sẽ về. Thầy đợi em thêm lát nữa. Chắc khoảng hai giờ đi ạ.”

“Em còn định làm gì nữa?”

“Hừm, nói chung là có chuyện gấp ạ. Nếu thầy đói thì cứ ăn trước. Vậy thôi, đến lúc đó em sẽ ghé qua.”

Đây chính là chuyện gấp mà em nói ư? Thẩm Hàm chậm rãi đi đến bên cạnh giá treo quần áo, mặc thêm áo khoác, kéo khoá lên, sau đó cầm lấy chiếc gậy dựng bên tường; cuối cùng đẩy cửa ra, đóng chặt, khoá kĩ, xuống lầu.

Mỗi một động tác, một một bước chân đều hết sức dè dặt.

Gắng gượng giữ cho bản thân bình tĩnh, gắng gượng cẩn trọng tái hồi. Tôi biết mình có khiếm khuyết, biết em không muốn làm tôi lo, không muốn tôi xảy ra chuyện vì sốt sắng.

Nhưng mà, tôi chẳng bận tâm – chẳng bận tâm đến hai mắt mù loà, chẳng bận tâm đến đôi chân cứ không ngừng tăng tốc, chẳng bận tâm suy xét đến người nhà đang trông nom cạnh em.

Nếu em có thể được như lời em nói, sẽ luôn ở bên tôi, vậy xin em hãy nhìn tôi, hãy cầu phước cho tôi, mau mau đến bên cạnh em.

Thẩm Hàm siết chặt cây gậy trong tay, vững vàng cất bước về phía trước.

Bao Vân ngạc nhiên nhìn điện thoại trong tay, sao cậu này còn nóng lòng hơn cả mình thế này, mình vẫn chưa nói xong mà? Thật ra ban đầu chỉ bất tỉnh một lúc, còn ngoài mấy chỗ trầy da cũng chẳng làm sao.

Dương Hoa từ trong phòng đi ra, đưa cho bà một tách trà nóng: “Lúc nãy ai gọi điện thế ạ, không có chuyện gì gấp chứ?”

“Thấy bảo là thầy của nó, nhưng mà nghe giọng trẻ lắm. Lạc Lạc đâu?”

“Vừa kiểm tra toàn thân xong, bây giờ anh đang trông nó bôi thuốc.”

“Được. Chị em mình mau qua tìm nó đi. Hình như chị làm sai một việc rồi.”

Bà quay đầu, trên mặt vừa như đang cười mà lại như không cười.

Dương Dương Hoa trợn mắt níu lưỡi nhìn bà: “Đó không phải là điện thoại cả Dương Lạc à? Chị định làm gì thế? Đừng doạ em! Hôm nay em đã bị doạ cho khϊếp vía rồi.”

Bao Vân giơ tay vỗ vai ông: “Vậy thì chú chịu khó cố gắng đi.” Nói xong, không để ý đến ông nữa, một mình đi vào phòng bệnh.

Bấy giờ Dương Lạc đã bôi thuốc xong, mặc quần áo hẳn hoi ngồi tán gẫu với ba.

Bao Vân ngồi lên chiếc ghế đối diện họ, trả điện thoại lại cho Dương Lạc: “Có người gọi điện cho con, mẹ nghe giúp con rồi. Thấy bảo là thầy con đấy.”

Dương Lạc nhanh chóng cầm lấy điện thoại. Mở ra kiểm tra, quả nhiên, quả nhiên là Thẩm Hàm gọi.

Ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt dò la của mẹ, Dương Lạc làm động tác xin tạm dừng với bà, đứng lên, gọi đến số máy bàn nhà Thẩm Hàm.

Tút… Tút…

Mau nghe máy, thầy ơi, mau nghe máy đi mà! Dương Lạc thầm gào thét.

Nhìn vẻ mặt sốt sắng của con trai, Bảo Vân thở dài: “Hình như cậu ấy lo cho con lắm, chưa đợi mẹ nói xong đã cúp máy rồi. Mẹ mới chỉ bảo là con gặp tai nạn xe thôi, cậu ấy hỏi bệnh viện, mẹ cũng nói cho. Bây giờ chắc đang trên đường đến đây rồi.”

Dương Lạc không nhìn bà, nhét điện thoại vào túi rồi chạy ra ngoài. Dương Hoa ở cửa kéo cậu: “Cháu lại lên cơn gì thế? Cháu không dặn dò gì, mẹ cháu cũng chỉ nói thật thôi. Xúc động làm gì, muốn bị tông thêm lần nữa chắc!” Ông thả chậm lại, “Không thử nghĩ xem ba mẹ với chú lo lắng cho cháu bao nhiêu? Lớn thế rồi!”

Dương Lạc xoay người, nhìn ba mái đầu đều đã điểm bạc của người thân mình, thấp giọng nói: “Con xin lỗi. Con sợ thầy ấy xảy ra chuyện. Con thật sự rất sợ.”

“Thầy ấy, thầy ấy không nhìn được nữa.”

Bao Vân đứng lên, đi đến bên cạnh cậu.

Phải rồi, đúng là người đó. Xem ra, suy đoán hồi nãy là đúng.

Bà vỗ vai Dương Lạc: “Mẹ không biết là cậu ấy, chưa nghĩ nhiều đã nói cho cậu ấy biết rồi.”

“Con đừng chạy ra ngoài tìm bừa. Chắc chắn cậu ấy đang trên đường đến dây. Chúng ta ra sân chờ cậu ấy nhé. Con thấy được không?”

Bà kéo Dương Lạc ra ngoài, đến cửa, ngoái đầu lại gọi hai ông vẫn còn đang đần người không hiểu gì bên trong: “Còn không đi theo. Đứng đực ra đấy làm gì?”

Bấy giờ, bà nghe Dương Lạc nhỏ giọng thì thầm:

“Mẹ ơi, cảm ơn mẹ.”