Chương 3

Vân Khanh đắc ý trong lòng, cảm thấy mình đã làm được một việc rất ngầu.

Cô nhìn mấy món ăn mà cô cho rằng chỉ có “đàn ông lớn tuổi” mới ăn ở trên bàn, cô cảm thấy thèm ăn hẳn, mở một chai rượu vang đỏ.

Sau đó người phục vụ phát hiện ra “sai lầm” đã thân thiện nhắc nhở: “Xin lỗi các cô, bàn anh Văn đặt là ở bên cạnh. Tôi đưa hai người qua đó?”

Vân Khanh mới ăn được một nửa, suýt thì mắc nghẹn, uống một ly rượu vang mới nuốt xuống.

Sau đó cô quả quyết từ chối đề nghị của nhân viên, lúc nhân viên tò mò định nói tiếp, cô đã đặt ngón tay lên miệng nói “suỵt…” với người kia, ra hiệu nhân viên nói nhỏ một chút.

“Bây giờ tôi thanh toán ngay.” Vân Khanh hạ thấp giọng nói.

Nhân viên nhíu mày, ánh mắt hiện lên sự ngạc nhiên, sau đó giải quyết theo đúng quy trình, nói: “Vì cô tới tìm anh Văn nên bàn này có thể trực tiếp tính vào hóa đơn của anh Văn, với điều kiện là tôi cần phải báo với anh Văn một tiếng.”

Vân Khanh thấy căng thẳng, miễn cưỡng nở một nụ cười: “…Không cần đâu, cảm ơn.”

Báo với Văn Yến Bạch? Sau đó để tên đàn ông lớn tuổi đó biết cô chướng mắt người ta nhưng lại lấy tên anh ta để vào ăn cơm à?

Cô có cần mặt mũi nữa hay không hả?

Vân Khanh mạnh mẽ bác bỏ.

Cuối cùng trong lúc nhân viên đang nghi ngờ, cô đã nhanh chóng thanh toán, kéo tay Kiều Vấn Huyên lén lút chạy ra ngoài.

Đương nhiên là không nhìn thấy người đàn ông mặc áo khoác sẫm màu ở bàn bên cạnh tình cờ nhìn lướt qua bóng lưng mảnh khảnh của cô, trong ánh mắt không hiện lên chút gợn sóng nào, vẫn lạnh nhạt như cũ.

Một bên khác, sau khi ra khỏi nhà hàng Vân Khanh lập tức hít một hơi thật sâu, giống như trong không khí đều ngọt ngào.

“Vấn Huyên, đi nào, tớ dẫn cậu đi ăn đồ ngon.” Vân Khanh phấn khởi kéo bạn thân lên xe.

Xe khởi động, nhanh như chớp biến mất trong màn đêm u ám.

Màn đêm buông xuống, bầu trời bên ngoài xám xịt, vầng trăng lưỡi liềm treo trên bầu trời, những ngọn đèn màu vàng hai bên đường cùng nhau thắp sáng màn đêm.

Phong cảnh ngoài cửa sổ xe yên tĩnh, Vân Khanh đã uống rượu nên chỉ có thể ngồi ở ghế lái phụ, chống khuỷu tay lên cạnh cửa, tâm trạng vô cùng thoải mái.

Trong lúc Kiều Vấn Huyên tập trung lái xe, cô ấy liếc qua Vân Khanh, không chắc chắn hỏi: “Chỉ như vậy đã giải quyết xong rồi à?”

Vân Khanh vui vẻ: “Đương nhiên rồi, nếu đã vậy rồi mà Văn Yến Bạch còn muốn kết hôn với tớ vậy thì tớ chỉ có thể tin anh ta là một người đàn ông đích thực.”

Kiều Vấn Huyên bất đắc dĩ cười: “Anh ấy vốn là đàn ông đích thực mà.”

Vân Khanh bị chọc cười: “Kiều Vấn Huyên, mau tập trung lái xe đi, cậu cứ yên tâm, xong xuôi hết rồi.”

“Reng reng reng~” Chuông điện thoại vang lên, Vân Khanh liếc nhìn, là một số điện thoại vừa lạ vừa quen.

Lạ là vì Vân Khanh chưa lưu số điện thoại này, quen là vì cách đây không lâu cô mới vừa đọc cho nhân viên phục vụ, hình như chính là dãy số này.

Là Văn Yến Bạch?

Kỳ lạ, Văn Yến Bạch gọi điện thoại cho cô làm gì?

Chẳng lẽ phục vụ vẫn nói cho Văn Yến Bạch…

Anh ta muốn vạch trần trò vặt của cô?

Không đâu không đâu.

Chờ chút, lúc trước cô từng nghe người ta nói, mặc dù Văn Yến Bạch một người đàn ông tuấn tú, tự phụ, lịch lãm, nhan sắc có thể so sánh với những ngôi sao lớn nhưng tính cách lại tàn nhẫn, bụng dạ vô cùng thâm sâu.

Không phải anh ta gọi tới để trả thù cô đó chứ?

Vân Khanh đã hoàn toàn tỉnh rượu.

“Vấn Huyên, Văn Yến Bạch gọi điện thoại cho tớ. Cậu nói xem anh ta muốn làm gì?” Vân Khanh cau mày, vẻ mặt lo lắng.

Kiều Vấn Huyên ngẩn người: “Sao anh ta lại có số của cậu?”

Câu này làm khó Vân Khanh rồi.

Đúng rồi, sao Văn Yến Bạch lại có số điện thoại của cô?

Vân Khanh cũng không biết.

Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại dừng lại.

Vân Khanh thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn chằm chằm màn hình điện thoại một lúc, xác nhận Văn Yến Bạch không gọi tiếp nữa mới yên tâm.

Cùng lúc đó, trong nhà hàng.

Nhân viên phục vụ tự cảm thấy mình đã làm sai chuyện, cuối cùng vẫn vượt qua trở ngại trong lòng mà đến gặp lãnh đạo để giải thích toàn bộ sự việc.

“Quản lý, tôi thật sự không biết hai cô gái đó lại mượn tên của anh Văn để vào ăn cơm, cô ấy nói tên anh Văn, còn đọc số điện thoại của anh ấy rất trôi chảy, nên tôi…” Nhân viên chột dạ cúi đầu xuống, không dám nhìn phản ứng của lãnh đạo.

Lãnh đạo sắp bị nhân viên chọc tức chết rồi.

“Anh Văn là khách quý ở đây, anh ấy còn là một trong những ông chủ của nhà hàng nữa, hôm nay thật sự không có phòng riêng, nếu không cũng sẽ không để anh Văn và bạn của anh ấy ngồi ngoài sảnh lớn như vậy. Hai cô gái kia chỉ muốn vào ăn thôi thì còn tốt, nếu lỡ như muốn cố ý tiếp cận anh Văn…”

Quản lý càng nghĩ càng sợ, dứt khoát kéo nhân viên đến tìm Văn Yến Bạch, báo toàn bộ sự việc cho anh, thậm chí còn chủ động cung cấp video giám sát lúc khách hàng đi vào.

Vì vậy, trong sân nhà hàng, nơi có một cây cầu nhỏ phía dưới có dòng sông, Văn Yến Bạch cụp mắt nhìn hình ảnh giám sát trên màn hình, khóe miệng hơi nhếch lên.

“Anh Văn, rất xin lỗi anh, đây là sơ suất của chúng tôi. Anh yên tâm, từ giờ trở đi hai người này sẽ không được phép vào nhà hàng của chúng ta…”

Quản lý nói rất nhiều lời cam đoan, sợ làm mất lòng Văn Yến Bạch.

Anh ta đã làm việc ở nhà hàng này hai năm, chưa từng thấy Văn Yến Bạch cười chứ đừng nói đến chuyện đoán được “một trong những ông chủ” này đang nghĩ gì.

Quản lý đang lo lắng sẽ bị trách phạt, nhưng kết quả người này chỉ im lặng một lúc rồi lạnh lùng nói: “Không cần.”

Không cần? Không cần ngăn hai người kia vào?

“Làm sai thì phải chịu phạt, lần sau đừng để xảy ra chuyện như vậy nữa.” Văn Yến Bạch lại nói thêm một câu.

Quản lý vội vàng gật đầu nói “vâng”.

“Yến Bạch, trả điện thoại lại cho cậu này. Vậy mà em gái tôi lại không nhận điện thoại, cũng không biết nó đang làm gì nữa. Tôi đã gọi cho mẹ tôi báo tối nay về muộn rồi. Đi thôi, tới văn phòng mới của cậu xem thử?”

Vân Châu Dương trả điện thoại lại cho Văn Yến Bạch.

Mười mấy phút trước, Vân Châu Dương không cẩn thận làm rơi điện thoại vào bồn cầu lúc đi WC.

Thế là Vân Châu Dương chỉ đành mượn điện thoại của Văn Yến Bạch để báo với người nhà tối nay anh ấy sẽ về trễ.

Thực tế là do Vân Châu Dương sợ bị nhốt ngoài cửa, càng sợ sáng hôm sau bị bố mẹ sẽ song kiếm hợp bích tính sổ.

Cho nên chỉ cần Vân Châu Dương về nhà sau 11 giờ thì chắc chắn phải báo trước.

Văn Yến Bạch nhận lấy điện thoại, tùy ý nhìn lướt qua dãy số trong lịch sử cuộc gọi còn chưa thoát ra.

Dãy số quen thuộc, hình như hai ngày trước từng gọi cho anh.

Lúc đó anh đang họp, điện thoại để chế độ im lặng úp xuống mặt bàn, họp xong anh mới thấy cuộc gọi nhỡ trong điện thoại.

Anh cũng không gọi lại.

Hóa ra số này là của Vân Khanh?

*

Sau khi về tới nhà, Vân Khanh càng nghĩ càng thấy sai sai.

Lần trước cô gọi điện thoại cho Văn Yến Bạch, đối phương còn không nhận, sao hôm nay lại gọi lại cho cô chứ?

Vân Khanh nghĩ không ra, trực giác mách bảo cô phải cách xa người đàn ông lớn tuổi này một chút.

Đúng lúc ngày mai cô phải về trường để đi thi trong một tuần, Vân Khanh quyết định trước khi thi xong sẽ không quay về.

Hôm sau trời vừa sáng, Vân Khanh thu dọn vài bộ quần áo đơn giản rồi lái xe đến trường học.

Đại học Tô Thành là đại học tốt nhất ở Tô Thành, người tới đây học được chia làm hai loại: Một loại là gia đình phải chi rất nhiều tiền để quyên tặng các tòa nhà, thư viện cho trường để vào bằng quan hệ, nhưng không có nhiều người như vậy, loại còn lại chính là người vất vả cố gắng thi đậu vào.

Vân Khanh là người thuộc vế sau, chăm chỉ học tập, năm đầu tiên đã thi đậu vào khoa Toán của đại học Tô Thành.

Ở đại học, khoảng thời gian thi giữa các môn rất dài, có khi một ngày thi hai môn, có khi lại hai ba ngày mới thi một môn, để sinh viên có đủ thời gian để ôn tập.

Thế nên mấy ngày này với những sinh viên hay trốn học lại không muốn thi trượt chắc chắn là nước đến chân mới nhảy, thư viện lập tức trở thành nơi “hot” nhất trong trường.

Ngày cuối cùng trước khi thi, Vân Khanh và Kiều Vấn Huyên cùng đến một chiếc bàn tương đối vắng vẻ cạnh cửa sổ trên tầng hai của thư viện, lại phát hiện ra chỗ họ thường ngồi đã bị người khác chiếm mất.

Người kia còn đẩy sách lúc sáng hai người họ đặt trên bàn sát vào vách tường, làm giảm đi cảm giác hiện diện.

Vân Khanh và Kiều Vấn Huyên nhìn nhau, không vui cau mày.

Sao chàng trai này có thể đường hoàng giành chỗ thế chứ? Cho dù dáng vẻ cúi đầu đọc sách rất tập trung, nhìn ngoại hình thì chắc cũng là một người đẹp trai, nhưng như vậy cũng không được.

Vân Khanh gõ nhẹ lên bàn hai tiếng, nhỏ giọng nói: “Bạn học, cậu ngồi sai chỗ rồi.”

Vân Khanh nghĩ xong rồi, nếu nam sinh này vẫn cứ bất động, thì cô sẽ…

“Trác Bội Trầm?”

Giây tiếp theo, giọng nói bất ngờ của Kiều Vấn Huyên truyền vào tai Vân Khanh.

Vân Khanh nâng mắt lên, một khuôn mặt đẹp trai gần như hoàn hảo đột nhiên xuất hiện trước mắt Vân Khanh.

Chàng trai trước mặt có khuôn mặt tuấn tú, trắng trẻo, thuần khiết, quai hàm xinh đẹp, xương quai xanh thanh tú trên làn da trắng lạnh mơ hồ hiện rõ dưới lớp áo sơ mi.

Cực kỳ đẹp trai.

Không chỉ đẹp trai, người này còn là một nhạc sĩ tự sáng tác thế hệ mới được công ty quản lý phát hiện khi còn trẻ, khả năng chơi guitar rất tốt, giọng hát trầm ấm, đường đến địa điểm tổ chức buổi hòa nhạc của cậu chật kín đến mức đến muộn một bước cũng không thể chen vào được.

Điều này khiến người ta thoáng chốc đã quên đi chàng trai này cũng chỉ mới mười chín tuổi, là một sinh viên đại học năm nhất, cũng là một người sắp thi cuối kỳ.

Giống như lúc này, Trác Bội Trầm đang cầm giấy bút và ghi chép trọng tâm không biết lấy ở đâu ra, tập trung xem, tính toán gì đó.

Trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Trác Bội Trầm nâng ngón tay lên đặt bên môi, nhẹ nhàng “Suỵt~” một tiếng, ra hiệu Vân Khanh và Kiều Vấn Huyên đừng lớn tiếng.

Thật sự là Trác Bội Trầm?!

Vân Khanh phấn khích đến mức tim đập thình thịch.

Nhìn thoáng qua thấy có một bạn học nữ đang đi về phía này, Vân Khanh vội vàng lấy mũ lưỡi trai đang cầm trên tay đội lên đầu Trác Bội Trầm.

Cô còn chu đáo đè thấp vành nón để không ai dễ dàng nhận ra cậu.

Đợi bạn học kia ôm sách đi xa, Vân Khanh và Kiều Vấn Huyên ngồi xuống đối diện Trác Bội Trầm, lúc này hai người mới dám tin mình đã thật sự gặp Trác Bội Trầm.

“Sao cậu lại ôn tập ở đây? Không sợ bị mọi người nhận ra à?” Vân Khanh hạ giọng, tò mò hỏi.

Nghe vậy Trác Bội Trầm đưa tay kéo vành nón cao lên một chút, nở nụ cười, vô cùng thu hút.

“Lâu rồi không gặp. Tôi có thể tiếp tục ngồi đây học không?”

Cậu không trả lời câu hỏi của Vân Khanh mà hỏi ngược lại cô.

Vân Khanh và Kiều Vấn Huyên nhìn nhau một chút, thấy cả hai đều đồng ý nên cùng nhau gật đầu với Trác Bội Trầm.

“Đương nhiên có thể.”

Không nói đến việc Trác Bội Trầm là bạn học cấp ba của hai người, trước đây ba người không chỉ quen biết nhau mà Trác Bội Trầm còn thỉnh thoảng còn giúp đỡ họ.

Một người đẹp trai như vậy, bàn học cũng đủ lớn, đương nhiên có thể cùng nhau đọc sách ôn tập rồi.

Nghe được câu trả lời trong dự tính, Trác Bội Trầm nở nụ cười còn dịu dàng hơn.

Cậu lấy hai chai nước trong túi ra, đẩy đến trước mặt Vân Khanh và Kiều Vấn Huyên: “Cảm ơn nhé. Mời hai cậu uống.”

Ánh nắng buổi chiều cuối đông đặc biệt dịu dàng, xuyên qua kính cửa sổ chiếu vào, trên người cả ba phát ra một tầng ánh sáng mơ hồ.

Vân Khanh gặp được thần tượng của mình, thần tượng còn ngồi đối diện cười với cô, mời các cô uống nước.

Tâm trạng cô vô cùng vui vẻ, nhấp một ngụm nước trái cây ấm áp, trong cặp mắt đào hoa quyến rũ như được thắp lên bởi những tia sáng nhỏ, kiều diễm, lại lóa mắt.

A…

Nếu như đối tượng kết hôn của cô có thể trẻ hơn mười tuổi, đẹp trai giống như Trác Bội Trầm, thì có lẽ cô sẽ thấy cũng được.

Đáng tiếc, Văn Yến Bạch, chung quy lại vẫn là một người đàn ông lớn hơn cô mười tuổi.