Nhím Con, Em Đừng Sợ!

3.5/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Truyện kể về một cô gái luôn sống lạnh lùng, khép kín bởi cô đã phải chịu rất nhiều tổn thương. Cô không còn một chút nghị lực nào đối với cuộc sống này. Rồi cô gặp được …
Xem Thêm

“Vậy, cảm ơn ngài”

“Không có gì” Ở Lâm gia đã một tuần, những việc mà Qúy Linh làm chỉ là ăn cơm, đi dạo, thỉnh thoảng sẽ đọc một vài cuốn sách hoặc xuống bếp nấu đồ ăn cho Lâm Dật. Cô chỉ tiếp xúc với cậu bé còn với tất cả những người đàn ông khác cô đều tránh xa 1m khi nói chuyện và chỉ nói đôi ba câu cho có lệ. Đặc biệt nhất chỉ có Mạc quản gia là cô tươi cười chào đón. Tất cả đến đông trong Lâm gia đâu không ai có thể tiếp cận cô. Thậm chí có người còn nói cô kì quái. Tránh đàn ông như tránh dịch.

Tất cả những việc này Lâm Dương đều biết. Tại sao hơn cả ngày ở cong ty mà vẫn luôn biết tất cả mọi việc về cô. Vấn đề rất đơn giản, hắn cho rằng cô dù sao cũng là người lạ, mình nên biết nhất cử nhất động của cô ta thì an toàn hơn. Lâm Dương tự huyễn hoặc mình như thế.

Hôm nay hắn phá lệ không đi làm, mà là ở nhà quan sát mọi động tĩnh của cô. Từ sáng đến giờ cô chỉ lặng lẽ ngồi trên xích đu trong vườn nhìn con trai anh chạy loạn khắp nơi. Lâu lâu lại đứng lên đi về phía nó, mìm cười dịu dàng dùng khăn tay lau đi mồ hôi trên trán nó. Nhưng khi xong việc cô lại khôi phục bộ mặt lạnh lùng của mình nhìn mọi việc.

Vừa rồi có người còn cả gan dám qua mặt hắn tặng hoa cho cô, nhưng rất may cô chỉ lắc đầu rồi lại tiếp tục đưa mắt nhìn về phía chân trời xa xăm. Tại sao anh luôn cảm thấy đôi mắt ấy luôn chứa đựng sự bi thương. Nó làm anh không thích.

Lâm Dương từ từ đi về phía khu vườn. Hắn thấy cô đánh rơi khăn tay nên cúi người lụơm. Ai dè khi khi lượm khăn tay lại đυ.ng phải tay cô. Đột nhiên

“Á….tránh ra…tránh ra…đừng đυ.ng vào tôi…tôi không muốn…không muốn…đau…”

Qúy Linh chợt kích động, vội vàng rút ta về không cẩn thận mà ngã xuống đất. Cô không ngừng ôm đầu run rẩy la toáng lên.

Hắn hoảng sợ khi nghe thấy cô kêu đau. Vừa rồi ngã như vậy không biết có ảnh hưởng đến thai nhi hay không? “Quản gia, mau gọi bác sĩ”. Hắn cúi người muốn bế cô lên nhưng cô cứ tránh né

“Tránh ra…tránh ra…đừng làm tôi đau…tôi không phiền các người tại sao các người lại cứ gây tổn thương cho tôi…bỏ bàn tay dơ bẩn của ngươi ra…” Qúy Linh điên cuồng hét lên rồi ngất xỉu.

Lâm Dật chạy đến “Ba, ba làm gì cô ấy thế?” Cậu bé cáu kỉnh hỏi.

“Không có thời gian nói nhiều, mọi gọi bác sĩ nhanh lên” Nói rồi hắn quay sang cẩn thận bế cô lên chạy về phía phòng ngủ.

Hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, Lâm Dương đứng ngồi không yêu trong phòng khách. Trong đầu hắn có muôn vàn câu hỏi. Tại sao cô lại kích động như vậy khi bị hắn chạm vào? Tại sao cô lại nói những lời kia? Rốt cuộc, trong quá khứ cô đã gặp những tình huống nào? Chẳng lẽ….Không, hắn lắc đầu, đó chỉ là câu trả lời tồi tệ nhất hắn không muốn nghĩ đến nó.

“Cạch” tiếng cửa phòng mở ra.

“Cô ấy thế nào rồi”

Một vị bác sĩ tóc hoa râm, gương mặt hiền từ bước vào nhưng trên đó vẫn lưu lại chút ưu buồn.

“Cô ấy đã không sao rồi. Nhưng mà, theo tôi nghĩ, có lẽ ngài nên đưa cô ấy đến bác sĩ tâm lý để chữa trị càng sớm càng tốt. Nếu không tôi e là cả đời này cô ấy sẽ không đến gần đàn ông trong vòng 1m”

“Điều ông muốn nói là…” Không, đừng là những gì hắn nghĩ trong đầu.

Vị bác sĩ chán nản gật đầu: “Đúng vậy, tôi nghĩ cô ấy đã từng bị cường bạo nên…”

“Oanh” một tiếng, Lâm Dương sững sờ đứng tại chỗ. Một cô gái hiền lành như vậy tại sao lại gặp những việc này.

“Được rồi, tôi biết rồi, ông có thể về”.

Lúc trước hắn có cho người điều tra mọi thứ về cô. Hắn chỉ xem phần thân thế rồi bỏ qua, không ngờ những phần mà hắn không xem lại ngiêm trọng như vậy.

Hắn bước về phòng làm việc lục lại hồ sơ. Phía sau cánh cửa có một bóng dáng nho nhỏ đang phẫn hận cực độ. Hai tay nhỏ bé nắm chặt lấy nhau. Cậu lấy ra một chiếc nhẫn rồi nói thầm vào đó.

“Tiểu Nhất, tôi muốn cầu điều tra về một người”

Cậu nói thầm vào đó cuối cùng chỉ nghe một chứ “Vâng” từ trong chiếc nhẫn phát ra. “Rầm” âm thanh đồ vật đỗ vỡ không ngừng vang lên từ một căn phòng trên lầu hai của Lâm gia. Lúc này, Lâm Dương cảm thấy hắn muốn gϊếŧ người. Phải, gϊếŧ người. Gϊếŧ ba người còn không bằng cầm thú kia.

Hắn không thể tưởng tượng được làm sao cô ấy có thể chịu đựng được tất cả nỗi khổ kia. Cực khổ kiếm tiền đưa cho người mình yêu ăn học, tưởng rằng sao này có thể được sống hạnh phúc. Thế mà tất cả chỉ là một màn đêm đen tối bao phủ lấy cô.

Truớc giờ anh chỉ nghĩ, phụ nữ ai cũng như người kia. Đùa giỡn với tình cảm, thấy tiền là sáng mắt.

Thế nhưng Qúy Linh, cô ấy thật đơn thuần. Theo tư liệu cho thấy từ nhỏ đến lớn cô ấy lớn lên ở cô nhi viện. Đối xử với mọi người rất hòa nhã, ai ai cũng yêu thích. Nhưng từ khi gặp được người kia…

Hai tay Lâm Dương nắm chặt muốn giằng xuống cơn tức giận của bản thân. Cô ấy đã trải qua những thứ kia, chả trách…Hắn thở dài, mở cửa ra đi về phía phòng của cô.

Ánh đèn vàng yếu ớt tỏa sáng một góc phòng. Trên giường, có một cô gái sắc mặt trắng bệch đang ngủ say. Đôi chân mày yếu ớt nhíu lại, ở khóe mắt ngân ngấn nước. Sau đó là từng giọt, từng giọt lăn xuống làm ướt cả gối nằm. Hắn vươn tay hết sức nhẹ nhàng ôn nhu lau đi nước mắt của cô. Lòng hắn xót xa khi thấy đến cả khi ngủ mà cô vẩn còn khóc. Phải chăng là trong mộng cô cũng không ngừng khóc thút thít.

“Đêm nào cô ấy cũng khóc như vậy cả” một thanh âm non ớt vang lên đem ý thức của Lâm Dương quay lại.

Hắn quay đầu nhìn thấy con trai mình đang ngồi trên một chiếc ghế gần cửa sổ.

“Làm sao con biết”

“Thì đêm nào mà con chẳng ngủ chung với cô ấy.” Lâm Dật nhàn nhã đáp.

“Cái gì?”

“Suỵt………Ba lớn tiếng thế làm cô ấy tỉnh dậy thì sao?” cậu bé cáu kỉnh nhăn mặt nói.

Nghe vậy, Lâm Dương hạ thấp thanh âm xuống. Cố ý đè nén nỗi bực tức trong lòng.

“Tại sao con lại ngủ trong phòng của Qúy Linh hả? Nói! Ba chưa cho phép mà con dám làm càn à”

“Ba à, trước tiên ba hãy định nghĩa cho con hiểu con có thể “làm càn” gì chứ” cậu vừa cầm lấy một ly sữa vừa nói.

Đúng ha, nó thì có thể làm gì. Nhưng mà anh không thích nó ngủ chung với cô. Thằng nhóc này ranh ma như thế, ai biết được nó sẽ làm gì chứ.

Không đợi hắn suy nghĩ xong, cậu bé đã nói tiếp: “Thứ hai, con đã xin phép cô Qúy rồi. Thứ ba, cô ấy cũng không phải là cai gì của ba nên con lam sao lại không thể tiếp xúc chứ”

Lâm Dương á khẩu. Phải, hắn với cô chẳng có quan hệ gì có. Nếu có thì chỉ là quan hệ ông chủ với bảo mẫu. Hắn lấy tư cách gì mà cấm người khác tiếp xúc với cô chứ.

“Ba chẳng qua là không muốn cô ấy bị tổn thương”

“Ba yên tâm. Cô ấy là một người tốt con sẽ bảo vệ cô ấy. Một phần cũng là vì con thích cô ấy” Lâm Dật quả thật rất thích Qúy Linh. Cô ấy mang lại cho cậu cảm giác ấm áp mà trước đây chưa từng có.

Những người trước đây chẳng qua là ham mê tiền của nhà họ nên mới muốn vào đây làm việc. Những mong có thể một bước thành phượng hoàng nào có quan tâm gì đến cậu.

Còn cô thì lại khác. Cô sẽ nhắc nhở cậu không nên học quá nhiều nên dành nhiều thời gian ra ngoài chơi. Thỉnh thoảng sẽ nấu món ngon cho cậu ăn mặc dù không phải là cao lương mĩ vị nhưng cậu ăn vẫn thấy ngon. Ban đêm sẽ không bỏ cậu một mình mà chạy đến phòng người nào đó mà dành thời gian ra đọc truyện cổ tích cho cậu nghe…Cậu quả thật rất thích cô Qúy Linh cho nên từ giờ trở đi cậu sẽ bảo vệ cho cô cùng đứa bé chưa ra đời kia. Còn về phần những người kia…. Lâm Dật nhếch môi cười lạnh, bây giờ cậu chưa vội đυ.ng tới họ. Không phải là cậu bỏ qua mà là chưa cảm thấy tới lúc.

“Ừ! Vậy thì con hãy cố gắng ở bên Qúy Linh đi. Ba cũng sẽ chăm sóc cho cô ấy”

“Này! Không được rat ay với bảo mẫu của con”

Thêm Bình Luận