Chương 47: Tôi có thể đồng thời cưới mọi người

Sau khi trả lời cuộc gọi của Hàn Nhất Thiên, mọi người đều bị kí©h thí©ɧ bởi câu "kết hôn" của anh ta, nhưng ngay khi họ muốn cướp lại Ngụy Tử Dương từ tay Hàn Nhất Thiên bằng mọi giá, Ngụy Tử Dương đã tự mình quay lại và xuất hiện nguyên vẹn trước mặt họ.

Mấy người lập tức vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Lâm Thư Cẩn đã hơn mười ngày không liên lạc với Ngụy Tử Dương , lần trước cùng Ngụy Tử Dương cãi nhau, kỳ thật cậu ta đã hối hận từ lâu, nhưng lại không tìm được bậc thang để đi xuống.

Cho nên sau chuyện này, nhất là khi Ngụy Tử Dương bị Hàn Nhất Nhiên bắt đi, bất kỳ lúng túng ghen tuông nào cũng không còn quan trọng nữa. Mà khi nghe được hai chữ “kết hôn” từ Hàn Nhất Nhiên, Lâm Thư Cẩn càng tức giận trong giây lát. Và cuối cùng cậu ta cũng nhận ra tầm quan trọng của Ngụy Tử Dương đối với mình, cậu ta tuyệt đối không thể chịu đựng được việc bị hắn bỏ rơi.

Vì vậy, ngay khoảng khắc nhìn thấy Ngụy Tử Dương bình an quay về, Lâm Thư Cẩn liền lao tới, nhào vào trong ngực Ngụy Tử Dương mà không quan tâm đến bất cứ điều gì, " Xin lỗi lão công, sau này em sẽ không làm như vậy nữa."

Ngụy Tử Dương ôm người vào lòng, cảm xúc lẫn lộn, cuối cùng nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu ta, nhỏ giọng nói: "Đồ ngốc, là vấn đề của tôi."

Lâm Thư Cẩn cuối cùng không khỏi vùi mình vào trong ngực Ngụy Tử Dương, trút hết mọi phiền muộn cùng bất bình trong khoảng thời gian này ra: “Lão công, em sẽ cố gắng để bản thân trở nên tốt hơn, em sẽ không bao giờ ghen tị nữa. Anh.. .anh đừng bỏ em mà đi, được không?

“Ngoan, tôi sẽ không, chỉ cần cậu không chủ động rời bỏ tôi.” Ngụy Tử Dương cảm thấy phức tạp, nhưng việc Lâm Thư Cẩn lại quay về bên hắn, không thể không nói ra trong lòng hắn rất vui vẻ .

“Không,” Lâm Thư Cẩn trong ngực lắc đầu như trống bỏi “Cho dù có chết em cũng sẽ không bỏ lão công.”



Không lâu sau, ba người còn lại biết được Ngụy Tử Dương đã trở lại cũng lần lượt chạy về. Thu Nại Mẫn chưa bao giờ yêu cầu nhiều, cậu nhóc chỉ muốn ở bên cạnh Ngụy Tử Dương có được vị trí của mình. Lục Kiều Hi từ đầu đến cuối càng đơn giản rõ ràng, y không quan tâm tới những người bị Ngụy Tử Dương trêu ghẹo, nhưng nếu Ngụy Tử Dương đã trêu ghẹo đến y, ngủ với y, hắn nhất định phải chịu trách nhiệm với y, mục đích từ đầu đến cuối đều rất rõ ràng.

Sở Tích Quân trước đây chưa từng dám nói cái gì, sau khi bị chuyện này kí©h thí©ɧ, trong lòng càng thêm quyết tâm. Nhưng sau khi nhìn thấy Ngụy Tử Dương, anh lại không khống chế được không chủ đích thối lui.

Kỳ thật sau sự việc này, nhất là khi hắn cùng anh trai Hàn Nhất Thiên xảy ra tai nạn trên núi. Vào lúc hắn sắp chết khuôn mặt của những người này hiện lên trong đầu Ngụy Tử Dương, đó là một loại không cam lòng, rất không muốn từ bỏ, đây là loại cảm giác hắn chưa từng có qua, cũng là một loại cảm giác rất mãnh liệt.

Cho nên Ngụy Tử Dương cũng muốn hiểu ra một điều, nếu mà đây là người hắn thích, hắn đã thích rồi, liền bắt lấy nắm trong tay, bao gồm cả Sở Tích Quân.

Vì thế Ngụy Tử Dương thấy Sở Tích Quân tuy rằng vẻ mặt lo lắng nhìn hắn, nhưng tay chân lại có chút lúng túng, lập tức không chút do dự tiến lên ôm chặt Sở Tích Quân vào lòng.

"Đừng lo lắng, tôi ổn."

Giọng nói của Ngụy Tử Dương rất ôn hòa, ba người ngồi trên sô pha mặc dù ghen tị nhưng cũng không nói gì, dù sao bọn họ cũng đã biết rõ con người của kẻ xấu xa này từ lâu rồi.

Ngụy Tử Dương đột nhiên ôm anh thật thân mật, giọng nói lại ôn nhu như vậy, Sở Tích Quân đầu tiên thấy sửng sốt một lát, sau đó ngay lập tức cảm thấy mũi hơi cay cay. Tiếp đó, anh như bị mê hoặc, cuối cùng cũng mạnh dạn giơ tay ôm lấy eo Ngụy Tử Dương rồi vùi đầu hoàn toàn vào ngực Ngụy Tử Dương.

"Ngụy Tử Dương, cậu có thể làm bạn trai của tôi được không?" Sở Tích Quân cuối cùng cũng lấy hết dũng khí tỏ tình, nhưng lại vùi mặt hoàn toàn vào trong ngực Ngụy Tử Dương, không dám ngẩng đầu lên, " Không phải là giả vờ làm bạn trai."

"Đương nhiên, là tôi cực kỳ nguyện ý" Ngụy Tử Dương cười nhẹ.

Ba người khác ở một bên vẻ mặt phức tạp, kỳ thực trong hai ngày Ngụy Tử Dương biến mất này bọn họ cũng đã nhận ra đôi chút. Cho nên mặc dù vẫn cảm thấy có chút không hài lòng, nhưng đó chỉ là vấn đề về thời gian mà thôi.

Thu Nãi Mẫn tên nhóc tính tình ngoan ngoãn không biết phải nói gì. Lâm Thư Cẩn cũng hạ quyết tâm chỉ cần có thể ở bên cạnh Ngụy Tử Dương là được. Lục Kiều Hi thì khịt mũi nặng nề, như muốn buộc tội Ngụy Tử Dương là củ cà rốt lớn lăng nhăng, rồi trợn mắt.

Ngụy Tử Dương cũng không thèm để ý đến y, kéo Sở Tích Quân ngồi trên sô pha, hiếm khi ký túc xá của bọn họ lại đầy đủ như vậy.

Lúc này Lâm Thư Cẩn hỏi: "Lão công, hai ngày nay đã xảy ra chuyện gì? Anh đi đâu vậy? Tại sao điện thoại di động của anh lại rơi vào tay Hàn Nhất Thiên?"

“Đúng vậy, Tử Dương,” Sở Tích Quân vội vàng nói: “Tối qua tôi đợi cậu ở ngoài trường, nhưng lại không thấy cậu, có bạn cùng lớp nói nhìn thấy cậu đi ra ngoài, chúng tôi liên tục gọi điện thoại cho cậu nhưng điện thoại không bắt máy"

“Anh Tử Dương, chúng em đều rất lo lắng.” Cậu nhóc mím môi, vẻ mặt có chút ủy khuất.

Chỉ có Lục Kiều Hi hừ lạnh một tiếng, “Hừ, không cần hỏi, nhất định là tên đĩ Hàn Nhất Nhiên đó giở trò quỷ.” Nói xong trừng mắt nhìn Ngụy Tử Dương, “Tên cà rốt lớn lăng nhăng này tối qua nhất định rất vui vẻ nha.”

“Ừm,” Ngụy Tử Dương lúng túng sờ mũi, sau đó giải thích: “Hôm qua…có chuyện xảy ra.” Vì lý do nào đó, Ngụy Tử Dương vô thức có ý nghĩ che đậy cho Hàn Nhất Nhiên. Đại khái hắn biết rằng chỉ cần việc Hàn Nhất Thiên bắt cóc hắn đi quan hệ tìиɧ ɖu͙© với anh ta. Thậm chí hắn còn gặp tai nạn xe hơi vì điều đó, những việc này một khi mà nói ra hắn sợ những người này chắc chắn sẽ không chấp nhận Hàn Nhất Thiên

Quả nhiên, không hề nghi ngờ, hắn là một tên cặn bã, hắn không thể buông tha tên Hàn Nhất Nhiên kia.

“Sau đó điện thoại rơi vào tay Hàn Nhất Nhiên, tôi lại bị tai nạn xe cộ…”

"Tai nạn xe cộ!" Mấy người đồng thanh kinh hãi, vội vàng kiểm tra Ngụy Tử Dương, mới phát hiện hắn dưới quần áo có rất nhiều băng bó.

"Đừng lo lắng, tôi không sao cả. Chúng chỉ là vết thương ngoài da thôi." Ngụy Tử Dương nhanh chóng ngăn cản đám người đang lo lắng.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Lục Kiều Hi sắc mặt âm trầm hỏi: "Sao lại xảy ra tai nạn xe cộ? Tối hôm qua anh ở đâu?"

"Thật ra tôi cũng không biết đó là ở đâu, điện thoại và ví của tôi đều bị rơi. Một người nổi tiếng tên là Trang Ninh Thụy đã giúp tôi. Hôm nay tôi đã cùng anh ấy quay lại."

" Trang...Trang Ninh Thụy!!!" Trước khi Ngụy Tử Dương kịp nói xong, Thu Nãi Mẫn, siêu fan của Trang Ninh Thụy đã kêu lên, với đôi mắt đầy vẻ khó tin: "Anh Tử Dương, anh đang nói về Trang Ninh Thụy đó à?"

Một số người khác cũng tỏ ra ngạc nhiên, bởi vì ở đây mọi người đều biết về siêu sao này, hơn nữa anh ta còn giúp đỡ Ngụy Tử Dương, điều này nghe rất phi thực tế.

Ngụy Tử Dương nhìn thấy phản ứng của bọn họ, chứng tỏ Trang Ninh Nhụy rất nổi tiếng, nhưng cũng không ngạc nhiên, người kia quả thực là… có vốn liếng để được như vậy.

"Phải là anh ấy."

Mấy người nhìn nhau, không biết nên nói cái gì, Trang Ninh Thụy danh tiếng thật sự không có gì phải nói. Nhưng một ngôi sao tên tuổi như vậy sao có thể tùy tiện giúp người, hơn nữa còn là dùng tâm giúp người như vậy. "Cùng anh ta quay lại"? Chuyện này... chẳng lẽ Ngụy Tử Dương có thể chất thu hút nam nhân ưu tú sao?

“Được rồi, chuyện này sau này hãy nói.” Lục Kiều Hi lại nói: “Tên đĩ Hàn Nhất Nhiên kia nói anh muốn cùng hắn kết hôn là có ý gì?”

Lời này vừa nói ra, mấy người khác lập tức vểnh tai lên, hiển nhiên đây cũng là vấn đề bọn họ rất quan tâm.

Ngụy Tử Dương sửng sốt một chút, "Kết hôn?" Trước không nói hắn chưa bao giờ có sự hiểu biết trực quan về việc đàn ông lấy đàn ông của thế giới này. Mặc dù hắn xem phim hoặc nhìn thấy các cặp nam nam vợ chồng ở khắp mọi nơi, nhưng việc kết hôn… “Anh ta nói vậy à?”

"Anh không biết sao?" Lâm Thư Cẩn đám người chợt ý thức được, Lục Kiều Hi hừ lạnh một tiếng, "Tôi liền biết tên đĩ đó chỉ là tự mình đa tình mà."

Ngụy Tử Dương lại sờ mũi, cảm thấy chuyện này cứ giao cho bọn họ xử lý thì tốt hơn. Nhìn tình hình hiện tại, bốn người trước mặt hắn rõ ràng đã tạo thành một mặt trận thống nhất. Và họ rõ ràng không có ấn tượng tốt với Hàn Nhất Thiên, nhưng xét đến xuất thân và tính cách xảo quyệt của Hàn NhấtThiên, anh ta hẳn là... có thể tự mình giải quyết.

Có thể coi đây là bài học cho hành vi liều lĩnh lần này của anh ta.

Tuy nhiên, "Kết hôn..." Ngụy Tử Dương vô thức lẩm bẩm, hắn hiện tại không thể buông tay bất cứ ai trong bọn họ, làm sao hắn có thể kết hôn? Nếu hắn lựa chọn kết hôn, hắn chỉ có thể chọn một trong số họ, nhưng những người khác thì phải làm sao?

Ngụy Tử Dương rơi vào khó sử, bất giác cau mày, nhưng khi ngẩng đầu lại thấy có mấy cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào mình: "Sao mọi người đều nhìn tôi?"

Ngụy Tử Dương không biết, khi bọn họ nhìn thấy hắn cau mày, do dự, khó sử, bọn họ còn tưởng rằng hắn không muốn kết hôn, trên mặt lập tức cảm thấy ủy khuất.

"Tên khốn nạn, chẳng lẽ anh không muốn chịu trách nhiệm sao?" Lục Kiều Hi là người tính tình thẳng thắn, nói gì cũng không chút kiêng dè, cho nên y luôn đi thẳng vào vấn đề, y sẽ không quan tâm đến ai khác ngoại trừ những người y quan tâm.

Lời vừa nói ra, mấy người khác cũng có biểu cảm tương tự, phải biết rằng ngoại trừ Sở Tích Quân, ba người còn lại ở đây đều đã xảy ra quan hệ tình cảm với hắn từ lâu, nên đối với họ mà nói việc kết hôn là chuyện đương nhiên.

Hơn nữa, bọn họ vốn sẵn sàng chia sẻ chung một chồng với người khác, khiêm tốn đến mức chỉ muốn ở bên Ngụy Tử Dương. Nếu thế này rồi mà hắn vẫn không nguyện ý kết hôn, thì hắn không yêu họ đến mức nào chứ?

Vì vậy, họ không cảm thấy đau khổ mới lạ.

Nhưng Ngụy Tử Dương lại không biết, trong quan niệm của hắn, mọi người đều chung thủy một vợ một chồng, hơn nữa còn là một nam một nữ. Cho nên trên thế giới này hai người đàn ông có thể kết hôn cũng đủ chấn động rồi. Hắn làm sao biết được trên thế giới này hôn nhân tự do đến mức, chỉ cần các bên liên quan đều đồng ý thì có thể đa thê hoặc đa phu. Tất nhiên chỉ có vậy thôi, hoặc đa thê, hoặc đa phu hoặc một vợ một chồng, những điều khác là không thể, nếu không thế giới sẽ hỗn loạn thành cái dạng gì.

Ngụy Tử Dương cũng không phải lần đầu tiên nghe được hai chữ "trách nhiệm" từ bọn họ, lại cau mày, hắn thật sự không hiểu, chẳng lẽ nam nhân với nhau cũng cần phải có trách nhiệm sao? Vậy những người đàn ông này hắn đều đã ngủ qua phải giải quyết như thế nào?

Vì thế hắn ngập ngừng hỏi: "Làm thế nào chịu?"

"Đương nhiên là cùng chúng tôi kết hôn đó. Chúng tôi đã thỏa hiệp đến mức này rồi, anh còn muốn gì nữa?" Lục Kiều Hi là người thẳng thắn, "Chẳng lẽ anh không muốn cưới?"

Cưới? Cùng họ kết hôn? Ngụy Tử Dương đứng hình một lúc, trong chốc lát không hiểu y có ý gì. Lục Kiều Hi tức giận đến mặt đỏ bừng, cổ trở nên cứng ngắc.

Lâm Thư Cẩn cũng đau lòng nói: " Lão công, em đã suy nghĩ rõ ràng rồi. Chỉ cần em có thể ở bên anh, họ... em sẽ chấp nhận họ." Lâm Thư Cẩn nghiến răng nghiến lợi, cậu ta thực sự chưa bao giờ nghĩ rằng mình, Lâm Thư Cẩn, sẽ có ngày chia sẻ chồng mình với người đàn ông khác, hơn nữa còn là tận mấy người.

“Anh Tử Dương,” Thu Nãi Mẫn cũng đáng thương nói: “Bởi vì em từ nhỏ đã nhút nhát, gia đình luôn muốn em kết hôn với một người đàn ông yêu em và hết lòng yêu thương em. Nhưng em chỉ thích anh Tử Dương thôi. Vì vậy, cho dù em phải chia sẻ chồng với người khác, em cũng sẵn lòng, chỉ cần bên người Anh Tử Dương có em" Thu Nãi Mẫn đỏ mặt khi nói và không dám nhìn những người khác, nhưng cậu nhóc cực kỳ kiên quyết về những gì nói với Nguỵ Tử Dương.

Ngụy Tử Dương hoàn toàn bối rối, hắn cảm thấy mình trước tiên nên tìm hiểu nhiều hơn về luật hôn nhân trên thế giới này, hắn luôn cảm thấy giữa hắn và bọn họ dường như có một số nhận thức khác nhau, hoặc là hoàn toàn khác nhau.

Ngụy Tử Dương còn chưa kịp mở miệng, Sở Tích Quân cũng đã lên tiếng nói: "Tử Dương, tôi cũng đã suy nghĩ rõ ràng rồi."

"Ý mọi người là, tôi có thể đồng thời cưới mọi người?" Ngụy Tử Dương cuối cùng ngờ vực nói.

Hắn vừa nói lời này, mấy người khác cũng sửng sốt, cuối cùng cũng nhận ra vẻ mặt của Ngụy Tử Dương tựa hồ không phải là không nguyện ý mà là giống như hoàn toàn mơ hồ...