Chương 38: Hai thụ chiến đấu

Ngụy Tử Dương có chút thờ ơ ngồi ở trên sô pha, nhìn Lâm Thư Cẩn và Lục thiếu gia lạnh lùng nhìn nhau, Ngụy Tử Dương cũng cảm thấy mình là một tên cặn bã đáng bị đánh, nhưng chỉ có vậy thôi.

Lâm Thư Cẩn không quan tâm đến những lời mỉa mai của Lục Kiều Hi, cậu ta- người luôn có khuôn mặt lạnh lùng, chỉ cười khẩy và đưa ra một ánh mắt rất khinh thường, "Tôi không biết liêm sỉ? Ha," Lâm Thư Cẩn chế nhạo, "Không so được với danh tiếng bên ngoài của Lục thiếu gia đây, ngủ- vô- số- người"

Một châm thấy máu, đây chính là sức chiến đấu của Lâm Thư Cẩn.

"Anh !" Lục Kiều Hi sắc mặt lập tức thay đổi, trong lòng hiện lên một tia hoảng sợ, y vô thức liếc nhìn Ngụy Tử Dương ngồi trên ghế sofa, sau khi không thấy phản hồi từ phía bên kia, tức giận trừng mắt nhìn Lâm Thư Cẩn: "Anh ít ở đó mà loạn loạn thải rắm đi! " Lục Kiều Hi là một người phóng túng, từ nhỏ đã nghịch trời chơi đất. Y là một tay ăn chơi, phú nhị đại, giàu có nhiều thế hệ ..., y có rất nhiều danh gọi trên đầu, nhưng trong số đó trả có mấy cái là danh gọi tốt.

Nhưng y cũng thừa nhận một số điều, còn việc Playboy ngủ vô số người thì y không thừa nhận. Trước đây y không quan tâm và tự hào về điều đó nên cũng không giải thích. Bây giờ đã khác, y có Ngụy Tử Dương, cho nên y không muốn bị hiểu lầm về chuyện này nữa, nhưng lúc này y không biết phải làm sao giải thích nên có chút lo lắng.

"Hừ!" Lâm Thư Cẩn cười lạnh nói: "Có một số sự thật sẽ không phải cứ không thừa nhận thì nó sẽ không tồn tại nữa" Lục Kiều Hi còn chưa kịp nói gì, Lâm Thư Cẩn đã nói thêm.

"Tự mình dâʍ đãиɠ còn có gan đi quyến rũ người khác, thực sự làm họ Lục nhà anh nở mày nở mặt."

Lâm Thư Cẩn là con trai thị trưởng, cậu ta ghét nhất chính là gia đình thương gia dùng tiền để nâng cao địa vị. Đặc biệt là những hành động trước đây của Lục Kiều Hi khiến cậu chán ghét vô cùng. Vì vậy cậu ta dùng câu nói này khéo léo mắng Lục Kiều Hi, đồng thời khinh thường cả nhà Lục Kiều Hi. Kỹ năng này khiến Ngụy Tử Dương thầm khâm phục cậu ta.

"Đủ rồi." Lục Kiều Hi là người tính tình thẳng thắn, không có nhiều kiểu vòng vòng vo vo như vậy, y căn bản không thể nói lại LâmThư Cẩn, nhưng y có thể nghe hiểu ý của Lâm Thư Cẩn, vì vậy với tính tình nóng nảy của mình, y ngay lập tức nổi giận. " Anh ít ở đó, mẹ nó, mà âm dương quái khí đi, có bản lĩnh đến đây đấu tay đôi với tôi một trận. "

Lâm Thư Cẩn hoàn toàn không để ý tới y, cứ thế nheo mắt nhìn thẳng y, tràn đầy khinh thường cùng giễu cợt " Ấu trĩ"

"Anh!"

Ngụy Tử Dương sờ mũi, không thể không nói, trận chiến này Lục thiếu gia hoàn toàn bại trận. Nhưng nói đến cũng lạ, Lâm Thư Cẩn trước mặt- một người độc ác và lạnh lùng, mang đến cho Ngụy Tử Dương một cảm giác đặc biệt không thể giải thích được so với Lâm Thư Cẩn trước đó- người ngoan ngoãn và giống như một cô vợ nhỏ.

“ Đừng cãi nhau nữa” Ngụy Tử Dương không nói gì, ngược lại, Thu Nãi Mẫn người đang đứng cạnh hắn với đôi mắt đỏ hoe, bị tư thế này hai người kia dọa đến mức run bần bật, bỗng nhiên như con cừu con bạo phát. Tất nhiên, sau khi hét lên câu này, cậu nhóc phải đối mặt với hai cặp dao găm đang bắn về phía mình. Thu Nãi Mẫn lập tức rùng mình, "Hai người đừng cãi nhau nữa, chúng ta không thể nói chuyện đàng hoàng sao?"

Thu Nại Mẫn là loại người từ nhỏ đã được sủng ái, cưng chiều, ngay cả trong trường học cũng được mọi người tranh giành sủng ái nên chưa bao giờ trải qua việc như thế này. Hơn nữa cậu nhóc vốn là mềm yếu, tính tình ôn hòa , nên cậu ấy thậm chí không thể nói được lời nào trong hoàn cảnh như này.

Cậu nhóc không phải người đanh đá như Lâm Thư Cẩn, cũng không có ý chí kiên cường như cậu ta, cho nên cậu nhóc không biết phải làm gì ngoài buồn bã chấp nhận hoàn cảnh, nhưng cậu biết Ngụy Tử Dương nhất định không thích họ như thế này.

Cậu nhóc không ngờ rằng vừa dứt lời, giữa hai người còn lại sẽ xảy ra một cuộc đối đầu gay gắt hơn.

"Không thể nào!"

"Không thể nào!"

Hai người đồng thanh nói, nhìn nhau với ánh mắt khinh thường và căm ghét. Thu Nãi Mẫn sợ hãi đến mức co người lại và không dám nói lại.

Ngụy Tử Ương bắt chéo chân vẫy tay với Thu Nãi Mẫn, tên nhóc lập tức chạy tới, Ngụy Tử Dương đưa tay dài ôm người vào lòng, “Ngoan ngoãn, để bọn họ yên.”

Thu Nãi Mẫn co rúm người lại, bị Ngụy Tử Dương nhẹ nhàng dỗ dành như vậy, hai mắt lập tức đỏ lên, trong lòng cảm thấy ủy khuất vô hạn, sau đó cậu nhóc không để ý tới hai người đang lạnh lùng nhìn nhau, ngoan ngoãn dựa vào trong ngực Ngụy Tử Dương.

Không ngờ, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cả Lâm Thư Cẩn và Lục Kiều Hi đều vô cùng tức giận. Đặc biệt là Lâm Thư Cẩn người vốn đang vô cùng đau lòng. Tuy nhiên, trước khi Lâm Thư Cẩn kịp phản ứng, Lục Kiều Hi vô chỉ quấn mình trong một chiếc khăn tắm không xấu hổ bước tới và ngồi ở phía bên kia của Ngụy Tử Dương, sau đó y chen vào trong vòng tay Ngụy Tử Dương.

Y tức giận nói: “Tên khốn nạn, anh cuối cũng được trái ôm phải ấp nha” Tuy nói như vậy nhưng y cũng không có lạnh lùng nhìn Thu Nại Mẫn, ngược lại cũng không để ý.

Có hai người chen chúc trong lòng Ngụy Tử Dương, mỗi tay ôm một người, trong lòng hắn có điều gì đó không hiểu sao lóe lên. Nhưng khi hắn ngẩng đầu, lại thấy Lâm Thư Cẩn đứng một mình, đôi mắt đỏ hoe nhìn hắn, không chỉ có nước mắt ứa ra, đôi mắt phượng xinh đẹp của cậu ta cũng xen lẫn nỗi buồn khó tả. Nhất là khi cậu nghiến răng nghiến lợi tỏ ra cố chấp và bướng bỉnh, khiến Ngụy Tử Dương cảm thấy đau khổ không thể giải thích được.

Nhưng lúc này Lục Kiều Hi còn khıêυ khí©h nhìn cậu ta, tất cả vị trí đều đã có người ngồi, mặc dù vừa rồi y không thể cãi nhau thắng cậu, nhưng với tình hình hiện tại, hiển nhiên Lục Kiều Hi đang hơn cậu một đầu.

Lập tức, Lâm Thư Cẩn vừa giận vừa buồn, tâm tình vốn vui vẻ vì dẫn đầu hoàn toàn bị hủy hoại. Lại thấy Ngụy Tử Dương không nói một lời, Lâm Thư Cẩn cuối cùng cũng nghiến răng nghiến lợi, cầm nước mắt rời khỏi ký túc xá.

Một tiếng vang, cửa lớn đóng lại, Thu Nãi Mẫn ánh mắt lo lắng nhìn Ngụy Tử Dương lại nhìn ra cửa, nhưng cậu nhóc lại không biết nói gì, cũng không dám mở miệng. Mặt khác, Lục Kiều Hi khinh thường ngoáy tai, khóe miệng nhếch lên có thể thấy được y hiện tại rất tự hào.

Ngụy Tử Dương khác thường cảm thấy khuôn mặt bướng bỉnh vừa rồi của Lâm Thư Cẩn luôn quanh quẩn trong đầu mình. Đặc biệt là cách cậu nhìn hắn, thống khổ và tuyệt vọng. Ngụy Tử Dương biết cậu rất đau lòng, nhưng... hắn nên làm thế nào mới phải? Nếu là trước đây, hắn có thể không để ý, vốn là anh tình tôi nguyên, hắn cũng chưa từng hứa hẹn với bọn họ điều gì, nhưng bây giờ, Ngụy Tử Dương bỗng nhiên cảm thấy áy náy, lại không hiểu sao... đau khổ.

Ngụy Tử Dương chợt phát hiện, sau khi đến thế giới này, hắn không chỉ có ham muốn tìиɧ ɖu͙© mạnh mẽ như ngựa giống mà tính tình cũng thay đổi. Hắn thế mà biết thương xót cho người khác, hơn nữa còn không phải chỉ một người.

“Không muốn mất anh ta thì đuổi theo đi.” Đang suy nghĩ, bên tai hắn đột nhiên vang lên giọng nói tức giận của Lục Kiều Hi, có chút khinh thường, nhưng cũng có chút không cam lòng, “Hừ!” Sau đó nói xong y khịt mũi đứng dậy thay quần áo.

Ngụy Tử Dương sờ sờ cái mũi, cuối cùng cũng cũng không đứng dậy, có lẽ hắn chỉ cần một thời gian để thích ứng với những thay đổi của mình mà thôi.