Chương 13: Hội Trưởng Giận Rồi

Văn phòng rộng lớn lại yên tĩnh đến lạ thường, tràn ngập trong không khí là sự u ám không thể giải thích được khiến người ta khó thở, hơn nữa sự u ám càng ngày càng trầm trọng, có cảm giác yên tĩnh trước cơn bão.

Trong văn phòng chủ tịch câu lạc bộ bóng rổ rộng lớn không có ai ngoại trừ Hàn Nhất Nhiên đang ngồi trên ghế chủ tịch, anh ngồi thẳng, nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại di động không phản hồi trên bàn, mỉm cười, nhưng nụ cười đó lại khiến người ta rùng mình. Trong đôi mắt sắc lẹm như hồ ly có chút ánh sáng khó hiểu, khiến người ta không dám nhìn thẳng, như sẽ bị băng giá cắn nuốt, lại giống như đóa hoa anh túc quyến rũ người ta.

Hàn Nhất Nhiên cuối cùng cũng nhấc chiếc điện thoại mở màn hình mờ lên nhìn đồng hồ, năm tiếng đã trôi qua, đột nhiên đôi mắt u ám của anh lại tối sầm lại.

Tốt lắm, đây là lần đầu tiên trong đời Hàn Nhất Nhiên bị một người cho leo cây hai lần , rất tốt. Đột nhiên, nụ cười trên miệng Hàn Nhất Nhiên càng thêm ý tứ, rõ ràng là đang cười, nhưng lại khiến người ta rùng mình.

Nếu những người biết rõ về anh ta nhìn thấy anh ta lúc này chắc chắn sẽ hiểu rằng hội trưởng của họ, người đã quyến rũ hàng ngàn đàn ông và phụ nữ bằng vẻ ngoài hiền lành của mình, đang tức giận và vô cùng tức giận, có lẽ nhiều người sẽ gặp xui xẻo.

Lúc này Ngụy Tử Dương vốn đã quên mất, không hiểu sao hắt hơi một cái, sau đó cảm thấy sống lưng lạnh buốt, có chút khó hiểu, nhưng hắn hẳn là không có quên cái gì quan trọng phải không?

Nghĩ đi nghĩ lại, dường như không có gì quan trọng ngoại trừ Lục Kiều Hi bị hắn bỏ lại tại "Hot" lúc buổi sáng, cho nên Ngụy Tử Dương không chút lo lắng mà cùng hai người Lâm Thư Cẩn đi ăn tối.

Ngoài việc bị mọi người chú ý gây chút khó chịu, hắn vẫn như không có gì vui vẻ mà ăn, nhưng Ngụy Tử Dương không để ý nên không biết rằng hai người xung quanh luôn lén lút tranh nhau ngồi gần hắn, hoặc tranh nhau động chạm làm lũng với hắn. Tóm lại, cuộc cạnh tranh diễn ra trong im lặng mà Ngụy Tử Dương không hề hay biết.

Cho đến khi hắn đi ngủ vào ban đêm, ký túc xá tối om, hai người còn lại trong ký túc xá cũng phát tiếng thở đều đều, Ngụy Tử Dương cũng đang thiu thiu sắp ngủ quên, đột nhiên, một bóng đen xuất hiện bên cạnh giường Ngụy Tử Dương. . , giây tiếp theo, cái bóng kéo chăn của Ngụy Tử Dương ra bò vào trong.

Ngụy Tử Ương sửng sốt một lát, sau đó cảm giác được có người ôm chặt lấy mình, người đó không có ác ý, cảm giác rất quen thuộc, sau khi cúi đầu nhìn thấy một cái đầu đầy tóc nằm ở trong ngực, có một đôi tay ôm chặt lấy eo hắn. . Siết chặt.

"Sao vậy?" Ngụy Tử Dương giơ tay lên vuốt ve cái đầu đầy tóc trong ngực hắn, hiển nhiên hắn đã biết người này là ai.

"Nhớ anh." Một giọng nói nghèn nghẹt từ trong l*иg ngực truyền ra, tựa hồ xen lẫn chút xấu hổ và ngượng ngùng, dù sao cậu ta cũng là một người có tạo hình lạnh lùng và cô độc, khuôn mặt như tảng băng khiến cậu có cảm giác xa cách với người ngoài.

Khóe miệng Ngụy Tử Dương nhếch lên, bàn tay đang vuốt ve đầu cậu dần di chuyển xuống thắt lưng ôm lấy cậu, sau đó dùng một lực mạnh lật cậu lại, ngiây tiếp theo Lâm Thư Cẩn đã hoàn toàn nằm úp trong ngực Ngụy Tử Dương.

Cậu ta còn chưa kịp kêu lên, tay Ngụy Tử Dương đã từng chút một di chuyển xuống lưng, qua vòng eo thon thả của cậu, sau đó là cặp hông tròn trịa tròn trịa, sau đó xuyên qua lớp vải của bộ đồ ngủ mềm mại, ngón tay hắn nhẹ nhàng dùng một chút lực, chìm vào trong khe rãnh mềm mại và trơn trượt ở mông, sau đó hắn chạm chính xác vào vị trí của cái lỗ, ấn nhẹ và chọc vào.

"A ha ~" Lâm Thư Cẩn mềm nhũn nằm ở trên người Ngụy Tử Dương, không khỏi thở dốc.

Tuy nhiên, Ngụy Tử Dương lại thở một hơi nóng thì thầm vào tai cậu: " Chỗ nào của cậu nhớ tôi? Chỗ này à?" Vừa nói, lòng bàn tay đặt trên mông Lâm Thư Cẩn dùng sức cọ xát, đồng thời, ngón tay của hắn thậm chí xuyên qua lớp vải chọc vào lỗ nhỏ.

"A ừm ~ Lão công ~" Lâm Thư Cẩn lại nũng nịu nói, sau đó đầu cậu đang nằm trên ngực hắn ngẳng thẳng lên.

Ngụy Tử Dương chỉ cảm thấy trong bóng tối Lâm Thư Cẩn ánh mắt như đàn hồi ươn ướt, trên mặt đỏ bừng không có chút lạnh lùng, ánh mắt nhìn hắn cũng tràn đầy trìu mến.

“Tôi muốn ăn hết.” Lâm Thư Cẩn đột nhiên nhấc chân lên, di chuyển đến chỗ phồng lên của Ngụy Tử Dương, sau đó nhẹ nhàng xoa xoa, “Tôi muốn ăn hết.”

Ngụy Tử Dương lập tức hít một hơi, sau đó nhìn thấy Lâm Thư Cẩn đang nằm trên người hắn chui vào trong chăn, giây tiếp theo, phân thân to lớn của Ngụy Tử Dương bị một bàn tay không quá lớn cũng không quá nhỏ nắm lấy.