Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhiều Năm Không Làm Lão Đại

Chương 8: Chị đại là người ham học (4)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit + Beta: Basic Needs

………

“Có thể cứu, chúng ta phải tin vào sức mạnh bí ẩn của ngành khoa học lớn.”

Vinh Hoan ôm lấy lương tâm còn lại không mấy, nghiêm túc an ủi nhóm đàn em.

“Ôi chị!”

Các đàn em mang vẻ mặt cảm động, người tốt trời quơi.

Một đám côn đồ bọn họ làm người bên ngoài e sợ tránh không kịp, chỉ có cô hiệp sĩ này vươn tay giúp đỡ thân mật!

Chờ đã, sao vị này trông quen như vậy? Vừa rồi lúc bọn họ ôm đại ca cùng nhau đi đến thùng rác, hình như chính là người này tiện tay ném rác bừa bãi, vừa đảo mắt thì đại ca trúng chiêu.

Nhưng bây giờ nhiệt tình an ủi như vậy, hình như không giống chị í ném.

Chị í có chị em song sinh à?

Mấy em trai rơi vào sự hoài nghi và bối rối sâu sắc.

Mà Vinh Hoan nhìn đôi mắt to mờ mịt bất lực như bị hun khói của mấy đàn em, nội tâm cô mãnh liệt lên án Tiểu Học Ca: “Chúng ta phải xứng là người học theo Lôi Phong, sao có thể hù dọa đám cu này được?”

Tiểu Học Ca ho khan một tiếng: “Cũng tại hiện trường quá khẩn trương nên tôi làm sinh động bầu không khí chứ bộ.”

Vinh Hoan không để ý tới chuyện chẳng giúp ích được gì của Tiểu Học Ca, bảo vệ sĩ xin cho cô nghỉ rồi đưa người đến bệnh viện.

Các đàn em nhìn đại ca bị thương, người đáng tin cậy đã không còn, làm bọn họ hoảng loạn không thôi.

Vinh Hoan thấy thế bèn sử dụng kỹ xảo tẩy não lúc trước làm tông chủ lừa đệ tử trong môn, thuần thục trấn an một đám cu đầu củ cải đỏ*, để cho bọn họ ở bên cạnh Tiểu Dã Ca. Toàn bộ quá trình khác từ giao tiền, sắp xếp đến thực hiện các loại công tác đều do cô phụ trách.

*Đầu củ cải đỏ: Dựa trên người thật việc thật, ám chỉ những người trung thành với nhà nước khi còn rất nhỏ.

Bộ dáng chuyên chú nghiêm túc kia là dạng trầm ổn đáng tin cậy đẹp trai bá đạo cỡ nào đây!

“Các bạn yên tâm, tôi làm người thế này, tôi phụ trách.”

“Tiền không phải là vấn đề, chữa khỏi là quan trọng nhất.”

“Các cậu ở lại cũng đói bụng ha, đến đây, ăn chút gì đó đi, đều có thịt, ăn bao no.”

Một đàn em ngồi xổm ở hành lang ăn uống mà ứa nước mắt ra.

Người cùng giới vội vàng hỏi làm sao vậy.

Đội ngũ đàn em luôn phụ trách nhiệm vụ chạy việc vặt thút tha thút thít, mũi đỏ ơi là đỏ: “Tôi… đây là lần đầu tiên tôi ăn được hộp cơm nóng người khác mua cho, có giá đỗ huyết vịt, có cả hoa quả sau bữa ăn, chị Tưởng thật tốt.”

Giống như thời bọn họ làm đàn em đi theo đại ca ở giang hồ, ba mẹ cho một chút tiền tiêu vặt là mang đi mua đạo cụ cho ngầu, thường xuyên ba bữa không đủ no.

Thanh niên nhiệt huyết chết do mặt mũi, thật sự là dựa vào ý chí anh em để mà nhịn đói.

Người khác nhìn tướng tá xấu xí độc ác của bọn họ thì nghĩ thật ra là tự mình làm mình đói thì đúng hơn.

Mấy anh em là đám đàn ông cẩu thả, ngày thường cũng không thèm để ý cái này, ai sẽ lo việc đám côn đồ bọn họ ăn không no mặc không ấm đấy?

Bạn cùng nghề nghe vậy cũng trầm mặc.

Đàn em lau nước mắt, sắc mặt đột nhiên kiên định: “A Chân, tao cũng không sợ mày nói Lông Bay tao không có lương tâm. Không biết phải tu bao nhiêu kiếp mới có thể làm đàn em của chị đại như chị Tưởng, tao quyết định muốn đi theo chị ấy.”

“Lông Bay, mày suy nghĩ cho kỹ, đại ca không phải dễ chọc.”

“Ý của tao đã quyết, mày không cần khuyên nữa.”

A Chân hít sâu một hơi: “Mày không sợ tao lén nói lại cho đại ca nghe à?”

Lông Bay không lên tiếng.

A Chân đột nhiên nở nụ cười, hung hăng đấm nhẹ ngực người anh em một cái: “Yên tâm, chúng ta cùng mặc một chung cái quần mà lớn lên, sao mà sao không có lương tâm thế chứ? Nói cho cùng không cần sinh cùng ngày cùng tháng nhưng nguyện chết cùng ngày cùng năm! Chúng ta không chỉ phải là bạn tốt suốt đời mà còn cùng làm người chạy việc của một đại ca nào đó nữa!”

“Chân Chân!”

“Lông Lông!”

Hai thiếu niên bất lương cảm động ôm nhau.

Chị đại vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy tình huống hài hòa này bèn yên lặng không quấy rầy, đi trao đổi với bác sĩ.

Ông bác sĩ già vẫn đang đắm chìm trong tài nghệ phóng đồ chính xác, ông không điều khiển được mình, kích động lôi kéo Vinh Hoan.

“Tôi cá người này chính là một cao thủ lánh đời. Nhìn lực lượng này, góc độ này, vừa không lấy tính mạng người khác lại có thể kí©h thí©ɧ cảm giác đau đớn lớn nhất, quả thực xảo quyệt đến hoàn mỹ!”

Vinh Hoan ho một tiếng.

“Bác sĩ này, khi nào y mới tốt lên được?”

Ông bác sĩ khoát tay áo: “Không có việc gì, vừa nhìn bệnh nhân kia đã biết là người tập võ, da dày thịt béo, nằm mười năm tám năm là đảm bảo khỏe như vâm, vui vẻ nhảy nhót.”

“Ôi, y không quan trọng, quan trọng là cô xem đi, lực lượng này, góc độ này, cao thủ này vừa nhìn đã biết là người giỏi bắn súng, nói không chừng là người thừa kế phe dùng ám khí. Cô nói coi tôi một đống tuổi thế này, nếu như bái sư học nghệ thì cao thủ còn nhận không?”

Cao thủ giỏi bắn súng: “...”

Bác sĩ, ông đọc tiểu thuyết võ hiệp quá nhiều rồi.

Chờ Vinh Hoan xử lý xong chuyện bên này thì đã sắp chạng vạng.

Cô nhìn đồng hồ đeo tay, lại nhìn một đám củ cải đỏ xếp hàng đứng sau mông cô.

Tật xấu quan tâm người khác của bà tông chủ lại tái phát, vì thế móc tiền lẻ từ trong ví ra, nhờ vệ sĩ đi mua xúc xích nướng, cô phát cho từng người rồi dặn dò: “Trời sắp tối rồi, đừng đi chỗ này chỗ kia bên ngoài, chậc, cầm đi. Bắt xe buýt mà về, đói thì lại mua gì đó ăn.”

Bọn đàn em nắm chặt năm đồng nóng hổi.

Nước mắt nội tâm rơi như mưa.

Bọn họ làm nhiều năm như vậy, rốt cục quang minh chính đại nhận được một khoản tiền lớn!

Không sai, trước mắt tuyệt đối là tiền long lanh tỏa sáng!

Vinh Hoan không biết chuyển động tâm lý của đám đàn em này, cô ngâm nga giai điệu nhỏ, ngồi xe sang, trở về nơi ở của mình.

Cổng và sân của Tưởng gia có thể nói là xa hoa, Vinh Hoan từ khi vào cửa lớn, cô không biết mình nhìn thấy đài phun nước thứ mấy cùng với hòn giả sơn, chúng bày vòng quanh làm chính cô cũng choáng váng, sức làm ăn kinh khủng của nhà có thể được mô tả một cách rõ ràng và sống động.

Tưởng gia tự mang theo ánh sáng phú hào siêu cấp, cũng khó trách mấy anh trai dù có đấm đá vỡ đầu cũng muốn làm người thừa kế cái nhà này. Hãy 𝙩ì𝗺 đọc 𝙩rang chính ở ﹎ 𝐓 rù𝗺𝐓ruyện﹒VN ﹎

Lúc cô trở về, năm anh trai đã ngồi trong phòng sách trước cả cô, đắc ý so sánh “thành quả hôm nay” trước mặt ông nội và ba.

“Ha ha, hai người không thấy biểu hiện của cái gã lừa trọc đó đâu, mặt xanh mét luôn.”

“Thôi đi, loại trò xiếc thả chuột trong bàn như mày chơi đã sớm lỗi thời, anh đây còn chơi thêm cú khác nữa!”

“Gặp mặt cái tên thối kia đã làm ông đây không vừa mắt hắn, hôm nay cuối cùng cũng có thể thở ra một hơi.”

“Thằng Bảy, ngoại trừ làm mấy cái trò ma thì còn bản lĩnh gì khác? Học anh Năm mày này, hủy luôn tay bọn họ!”

Vinh Hoan được người hầu dẫn qua một cánh cửa gỗ lim.

“Thưa cụ, thưa ông với mấy thiếu gia, tiểu thư trở lại rồi!”

Người hầu đột nhiên hét lên một tiếng, đại sảnh náo nhiệt chợt an tĩnh lại, hơn mười đôi mắt đồng loạt nhìn chăm chăm tới.

Cả nhà này đều là mấy người ồn ào tàn độc, nếu mà là người bình thường thì đã sớm sợ tới mức nằm sấp xuống.

Chị đại Vinh thích ứng rất tốt, ngược lại không có phản ứng gì, còn có chút khó hiểu: “Nhìn con làm gì? Tiếp tục đi chứ.”

Cô thậm chí vui vẻ rót cho mình một ly nước nóng để uống, chuẩn bị làm quần chúng tự giác hóng drama.

Ông nội trong nhà họ Tưởng không thích con nhóc này lắm, cứ thấy nó yếu đuối làm sao, chả dùng được cái gì. Chẳng biết sao mà ba Tưởng phong lưu trời sinh còn vừa ý mẹ Tưởng, một dạng tiểu thư khuê, các mà không nỡ vứt Tưởng Hoan đi.

“Hôm nay ở trường không bị người ta ăn hϊếp chứ hả?” Ông nội mở miệng không có cảm tình gì.

Vinh Hoan suy nghĩ một chút, hình như là cô bắt nạt người ta.

Cơ mà chuyện này quan trọng gì, không cần phải báo lên chính quyền trung ương.

Cô lắc đầu và nói không.

Ông nội Tưởng chống nạng đầu rồng, nhắm mắt lại không hỏi nữa.

Mấy anh trai thì không chịu sóng yên biển lặng, bèn hỏi với ý chả gì tốt: “Bé Mười, cưng có gặp Tiểu Dã Ca chưa?”

“Gặp rồi.”

“Vậy anh ta... anh ta không làm gì cả sao?”

Vinh Hoan không rõ lắm: “Có khả năng là anh ta muốn chào hỏi em một cách thân thiện chăng?”

Đáng tiếc còn chưa ra sân đã bị cô ngộ thương, ngẫm lại rất chua xót trong lòng.

Chờ Tiểu Dã Ca xuất viện, cô nhất định phải đối xử với y tốt một chút.

Không chạm tới được mấy anh đây nên lên tiếng kêu gọi? Cái thằng bất lương đã “Thay đổi triệt để”, “Quyết tâm sửa đổi lỗi lầm” sao?

“Đúng rồi ông nội, sau này con muốn tự mình đi xe buýt đến trường, ông bảo mấy người vệ sĩ không cần vất vả đi theo con nữa.” Vinh Hoan đưa ra yêu cầu của mình, tâm tình còn có chút đau đớn, dù sao cuộc sống tư bản chủ nghĩa có xe sang ăn mòn ý chí của cô rất kinh.

Ông cụ bất ngờ mở mắt ra, ánh mắt có gì đó chợt lóe.

“Con không sợ gặp nguy hiểm à?”

Công việc của Tưởng gia rất lớn, lại trắng đen đan xen, tay chân không sạch gì, nên chọc đến ngàn vạn kẻ thù. Người nhà họ Tưởng đi ra ngoài đều có vô số vệ sĩ đi theo.

Nhìn mấy đứa cháu đi học này mà nói, cho dù không phải là vệ sĩ thì cũng là người có năng lực đi cùng.

Vì an toàn cho con cái nhà mình, mấy dì sao dám bỏ lơ, tiền hàng năm đập lên người vệ sĩ thế nên cũng là một khoản chi tiêu khổng lồ.

Ông cụ âm thầm cân nhắc, chẳng lẽ cháu gái ông tỏ tường rồi à?

Quyết định muốn làm Phượng Hoàng Niết Bàn, tìm đường sống trong chỗ chết?

Vinh Hoan không chút suy nghĩ: “Ông nội yên tâm, trường học rất an toàn.”

Cô đi làm em bé học sinh giỏi, cũng không phải đánh nhau tranh giành địa bàn thì có nguy hiểm gì?

Lần này đồng tử ông cụ co rụt lại.

Ý tứ của cháu gái là cô đã không để đối thủ cùng tuổi với Tiểu Dã Ca vào mắt sao?

Tốt, không hổ là của nhà trồng của nhà thằng Tưởng, không có ai là nhút nhát!

Ông cụ cuối cùng cũng cho Vinh Hoan một ánh mắt hài lòng.

Vinh Hoan nhận được thì cũng rất chân thành bày tỏ: “Ông nội, ông yên tâm, con tuyệt đối sẽ không lãng phí tiền tài trợ kia, còn tranh cho ông một hơi.” Hãy là một công dân ba tốt có lợi cho xã hội và đất nước nào!

Ông cụ vừa nghe thì cảm thấy vui mừng, nếp nhăn như lỗ đuýt mở ra, toát ra ý cười hiếm thấy.

“Được rồi! Thì ra là ông nội nhìn sai rồi, nhà họ Tưởng cũng có người mang phong độ nữ tướng! Nếu con đã có chí khí này, nội tuyệt đối sẽ không ngăn cản con. Như vậy đi, nếu con có thể đánh bại Tống Dã Ca, thu phục đám đàn em của nó thì ông nội sẽ bỏ một phiếu cho con trước vị trí người kế thừa Tưởng gia!”

Ba Tưởng cũng bất ngờ nhìn cô.

Vinh Hoan: “???”

Không, ông nội, hình như hai chúng ta không cùng nói về một chủ đề hả?

Cũng không đợi cháu gái nhỏ giải thích, ông cụ đã chống nạng đầu rồng, vẻ mặt già nua mang theo vui mừng trở về phòng.

Vinh Hoan trong nháy mắt đối diện với năm anh trai ngó lăm lăm khinh bỉ cô.

Woω, đây là muốn ăn sạch cô theo vần à.

Ông chủ Vinh nợ nần chồng chất thề với trời.

Cô chỉ muốn an phận, làm một thiếu nữ học tập giỏi mỗi ngày hướng tới ba tốt. Trời đất chứng giám, cô hoàn toàn không có ý muốn cướp chén cơm của mấy anh đâu đại ca ơiiii!
« Chương TrướcChương Tiếp »