Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhiều Năm Không Làm Lão Đại

Chương 10: Chị đại là người ham học (6)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit + Beta: Basic Needs

………

Thấy Vinh Hoan lâm vào rối rắm, Tiểu Học Ca tận dụng mọi thời cơ, tẩy não càng hăng hái hơn.

“Cô nghĩ xem, tìm một người đàn ông phương bắc làm bạn trai rồi lỡ lúc hai người thân thiết, cọ tới lui ra một đống bùn đen thì làm sao bây giờ? Cô có đớp nổi không?”

Lời này làm cho người cuồng sạch sẽ như Vinh Hoan rất đau khổ.

Nếu con người không thể tẩy rửa bằng hương thơm, cuộc sống sẽ tẻ nhạt biết bao nhiêu đây!

Vinh Hoan bi thương nhìn nam chính, thật đáng tiếc đấy chàng trai. Tuy rằng cậu rất đẹp, nhưng cậu vĩnh viễn cũng không hưởng thụ được sự vui vẻ khi một ngày tắm hai lần.

Nam chính Từ Thanh Khê: “...”

Loại cảm giác không hiểu vì sao bị nhìn trìu mến này là chuyện gì xảy ra? Giống như là thú nhỏ bị cọp bắt được, còn đặt ở trong miệng liếʍ một miếng... Toi rồi, anh là tên biếи ŧɦái à, tự nhiên nghĩ đến chữ liếʍ này!

Từ Thanh Khê quay đầu, thậm chí còn không chào hỏi bạn cùng bàn mới.

Tên có khuôn mặt lạnh lùng này bị đá bay, Tiểu Học Ca kích động muốn khóc.

Đúng vậy, nam chính nên như vậy! Cậu ta chỉ có cảm giác với nữ chính, những người khác đều là bối cảnh râu ria không quan trọng!

May mà nó thông minh cơ trí đó, đúng lúc vung lên đao dài hai mét, ân cần dạy dỗ giống như đèn sáng dẫn lối, làm cho cừu non lạc đường biết trở về!

Một ngày cứ như vậy trôi qua khi trong tâm tư mỗi người đều mang ý xấu riêng.

“Reng…”

Chuông tan học vừa vang lên, Vinh Hoan dùng tốc độ gió cuốn mây tan thu dọn mặt bàn, lịch sự nói tạm biệt với nam chính ngồi cùng bàn.

Lòng cô giống như một con chim nhỏ ra khỏi l*иg, ngay lập tức bay không có biên giới.

Nghiêm túc ngồi thẳng lưng suốt bảy tiết học thật đúng đã lấy mạng già này rồi.

Ai ngờ cô giáo trên bục giảng cũng có bộ dạng mệt lả như mất nửa cái mạng, ôm lấy sách giáo khoa lao nhanh hơn, giày cao gót lạch cạch giẫm ra được đường sống trong chỗ chết thật kìa.

Đây chắc chắn là một trong những tiết học mệt mỏi nhất của cô, không có cái thứ hai.

Côn đồ đẫm máu một đêm thành danh ở trường ngồi dưới mí mắt của cô, hai tay có lễ đặt ở trước bàn, suốt một tiết học cũng không chớp mắt nhìn cô, thậm chí còn mỉm cười, nụ cười vô cùng đáng sợ, làm cho giáo viên có lý do hoài nghi con bé đang bày ra một âm mưu rung trời lở đất, loại nguy hiểm đến tính mạng!

Học sinh và giáo viên như có thần giao cách cảm, một ngày lên lớp phải nơm nớp lo sợ, cũng may đã kết thúc trong sợ nhiều mà nguy hiểm chẳng có nhiêu.

Vừa nghĩ tới ngày mai và vô số ngày đêm họ sẽ trải qua với phần tử nguy hiểm này trong tương lai, da đầu bọn họ đã tê dại, cảm thấy con đường phía trước không tươi sáng.

Hầy, số phận nhỏ bé bị tra tấn này!

Vinh Hoan không biết cô thăng cấp thành kẻ cực kỳ biếи ŧɦái trong mắt thầy cô và bạn học, cất cặp sách nhỏ chứa đầy món que cay, lái chiếc xe máy màu hồng về biệt thự của cô trong sự vui vẻ.

Trong phòng khách có một thiếu niên vắt chân ăn hoa quả, là kẻ xếp hàng thứ sáu. Nghe thấy tiếng động, cậu ta liếc mắt một cái nhưng thấy là con nhóc này thì khinh thường quay đầu lại.

“Soạt——”

Âm thanh bao bì bị xé rách, một mùi thịt nồng đậm nóng hổi nhất thời lan tràn ra.

Vinh Hoan thỏa mãn nheo mắt lại.

“Anh có muốn một miếng không?”

Vui một mình không bằng vui nhiều mình, cô vô cùng tôn kính dâng hiến năm hào một gói que cay tí xíu giá trên trời.

Thiếu niên nuốt nước miếng, xong vẫn bày ra một bộ dáng vô cùng khinh thường, nói lời chính nghĩa từ chối món ăn hàng làm mất thân phận này.

Nghĩ đi, anh đường đường là người thừa kế nhóm xã hội đen tương lai, làm sao có thể bại dưới tấm thân que cay trần trụi sεメy dưới lớp bao bì váy múa này chứ!

Anh chính là một người thừa kế băng đảng có triển vọng.

Vinh Hoan à một tiếng.

“Chóp chép chóp chép…”

Anh Sáu trợn tròn mắt.

Anh ta đã rất không cam lòng.

Làm sao như vậy được?

Chẳng phải nó nên tiếp tục mời anh ta một cách kiên trì sao?

Làm sao có thể đi nửa đường đã bỏ cuộc rồi?

Những người không có tinh thần kiên trì là không có triển vọng đâu!!!

“Tao chưa bao giờ ăn loại đồ ăn vặt rác này.” Ứng cử viên, người thừa kế tương lai có triển vọng, bày ra một bộ dáng rụt rè, cứ bổ sung như thế: “Ăn nhiều thì ẻ chảy.”

“À.” Vinh Hoan tỏ vẻ thông cảm gật đầu, thuận tay dùng khăn giấy lau nước mắt.

“Chóp chép chóp chép…”

“Những thương nhân có lòng dạ hiểm độc đã thêm rất nhiều chất bảo quản và sắc tố vào bên trong, ăn sẽ bị ung thư.”

Ứng cử viên, người thừa kế tương lai, chưa từ bỏ ý định đe dọa cô.

“À.”

Vinh Hoan quen tay lại xé bao bì ra, gân trâu vừa đỏ vừa dẻo dai, cô cắn lên thi cảm nhận rõ vô cùng.

Ngẩng đầu lên, lại đối mặt với đôi mắt đẫm lệ.

Ôi chao, đây là ánh mắt khát vọng, hy vọng thậm chí tuyệt vọng cỡ nào đây.

Chị đại Vinh nhất thời tràn ngập tình cha bao la, vung tay lên, ào ào đổ một đống que cay còn chưa xé ra, rồi nào là đậu cay của Mỹ cùng một số đồ ăn vặt khác đến trước mặt anh ta.

“Hầy, cho anh tất, đừng có ngại.”

Cô ấy nhìn củ cải đỏ với ánh mắt chứa đầy tình yêu vô bờ.

Anh Sáu: “!!!”

Anh ta nhất thời nước mắt lưng tròng.

Quả nhiên là em gái tốt của thế kỷ! Trước kia anh khinh thường con nhóc như nó, làm anh trai thật quá hổ thẹn!

“Bùn nhão yên tâm. Sau này... sẽ... bảo kê cho em!”

Anh Sáu một bên hút que cay như gió giật, một bên còn bình bịch vỗ vỗ ngực, thật hào khí ngút trời.

Và sau đó…

“Bí bo bí bo…”

Một chiếc xe cứu thương đi tới biệt thự nhà họ Tưởng, còn kinh động đến ông nội đang nằm trên ghế đu ôn lại hồi ức về tia lửa và sấm chớp trong quá khứ.

“Thằng bé Sáu số khổ của tôi, con còn nhỏ, sao nỡ bỏ mẹ đi một mình vậy con!” Mẹ già của anh Sáu vung khăn trắng, khóc trời đạp đất, rất có khí thế Mạnh Khương Nữ khóc ở Vạn Lý Trường Thành, “Ông trời ơi, sao người nhẫn tâm để cho người đầu bạc tiễn người xanh thế này!”

*Mạnh Khương Nữ (hay Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành là một câu chuyện cổ tích, truyền thuyết dân gian rất nổi tiếng của Trung Quốc. Câu chuyện kể về một người vợ vì chồng mất khi xây dựng Vạn Lý Trường Thành đã than khóc và làm sụp đổ một góc thành.

Vinh Hoan: Vị phu nhân này, con trai bà chỉ vì ăn no quá mà ngất thôi!

Ông nội chống nạng đầu rồng gõ mạnh.

Xung quanh nhất thời yên tĩnh như thóc.

“Nhóc Mười, con nói xem chuyện gì đã xảy ra?”

Vinh Hoan kinh ngạc một chút, sờ sờ mũi.

Ngày xưa ông nội gọi cô đều là “con”, không ngờ được mình cũng có lúc được danh hiệu.

Vui quá đi, nhất định là ông cụ nhìn thấy cô cố gắng chăm chỉ đọc sách!

Vinh Hoan một năm một mười nói cho rõ.

Mẹ già của anh Sáu rưng rưng trừng cô, kích động đến cả người phát run, móng tay đỏ tươi thiếu chút nữa muốn chọt trúng tròng mắt Vinh Hoan.

Người mẹ già gầm lên giận dữ: “Nói bậy! Mày ngậm máu phun người! Thằng Sáu nhà bà ngoan ngoãn, chỉ uống nước vận chuyển bằng đường hàng không của Phần Lan, chỉ ăn thịt bò Pampas từ Argentina. Loại đồ rác vừa bẩn và không hợp vệ sinh đủ chứng nhận ba không này thì sao thằng Sáu để mắt tới mà đυ.ng một đầu ngón tay! Đúng, là mày không ưa con tao uống ly sữa Hà Lan của mày đêm qua nên ôm hận trong lòng có phải không?”

Môi mẹ già run rẩy, lại giần giật, giống như biết được một bí mật kinh thiên động địa.

“A, tao biết rồi, mày muốn làm người thừa kế phải không? Cho nên mày cố ý dùng thủ đoạn dơ bẩn này, để đào thải con trai tao! Trời ơi, sao trên thế giới này lại có một người độc ác như mày!”

Khóe miệng chị đại Vinh co giật.

Không, tôi không phải, tôi không có, chớ nói nhảm.

Vinh Hoan vốn tưởng rằng cây ngay không sợ chết đứng, người khôn ngoan không mua tin đồn, cô khinh thường năm lần bảy lượt giải thích.

Sau đó phát hiện ra rằng người khôn ngoan chưa hẳn không mua tin đồn.

Ông nội ném tới một ánh mắt tán thưởng: “Không hổ là cháu gái có sự tàn nhẫn trái Thanh Long phải Bạch Hổ của ông.”

Cha già phong lưu thì quăng cho một ánh mắt mong ước “Ba xem trọng con rồi đó con gái, sớm ngày kế thừa nhóm xã hội đen của ba mày, cho ba sớm làm thái thượng hoàng chơi bời thỏa chí.”

Mẹ già là tiểu thư khuê các lại ném tới một ánh mắt lo lắng “Con gái tôi có năng lực lắm. Nếu tôi thực sự trở thành mẹ già của trùm băng đảng thì phải làm sao? Tôi không muốn làm đa cấp đâu trời ơi.”

Về phần người giúp việc nhà họ Tưởng thì muốn trầm cảm hết.

Bọn họ thầm nghĩ, xong rồi, đứng sai đội, đặt sai người, lần này coi như hẻo!

Ngay cả cái quần xà lỏn của hoàng đế được tổ tiên truyền lại cũng thua trắng rồi!
« Chương TrướcChương Tiếp »