Hắn ta là thủ lĩnh của đám thổ phỉ này, cũng họ Lỗ, tên một chữ Thâm, trước đây từng đọc qua chút sách, khí chất cũng có phần khác với một đám thổ phỉ.
Hắn ta còn rất trẻ, cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, nhưng sự tàn nhẫn của hắn ta không hợp với tuổi của hắn ta.
Tích Thúy đối mặt với hắn ta không dám lười biếng, vội trả lời một câu: "Đại ca."
Lỗ Thâm nhìn hắn ngồi xuống, cười đẩy vò rượu trước mặt tới, biểu hiện rất thân thiết.
“Ta bảo ngươi trông hắn, nhưng lại khiến ngươi tủi thân rồi?”
Người mà hắn ta nhắc đến là Vệ Đàn Sinh.
Trong trại này chẳng có mấy ai sẵn sàng nhận công việc này, lúc công việc này rơi xuống đầu Tích Thúy, đương nhiên Lỗ Thâm cũng cho rằng Tích Thúy sẽ cảm thấy bất mãn.
Sở dĩ hắn ta săn sóc quan tâm tới cảm xúc của Tích Thúy là vì theo bối phận thân thích, hắn ta là biểu ca của Lỗ Phi.
Nạn đói năm đó, phụ thân của Lỗ Phi cũng chính là biểu thúc của Lỗ Thâm, vì bảo vệ mấy tiểu nhân bao gồm cả Lỗ Thâm mà liều mạng với người khác.
Lỗ Thâm nhớ mạng mình được Tam biểu thúc cứu, nên có phần bảo vệ Lỗ Phi.
Lỗ Phi cũng rất tôn trọng vị đại ca này.
Tích Thúy: "Việc đại ca phân phó, có gì mà tủi thân.”
Trên thực tế nàng chẳng những không tủi thân mà còn rất biết ơn sự sắp xếp này, có thể khiến nàng vừa đến đã tiếp xúc với Vệ Đàn Sinh rồi chứ không cần suynghĩ biện pháp tiếp cận hắn nữa.
Lúc Tích Thúy cẩn thận ứng phó với Lỗ Thâm, đột nhiên lại cảm thấy có người gọi mình một câu, nàng còn chưa kịp phản ứng, người nọ đã ôm lấy bả vai nàng.
Đó là một đại hán cao cao cường tráng, trán rộng, l*иg ngực rộng mở.
Tích Thúy nghiêng đầu dùng sức suy nghĩ một chút, hình như đại hán này là Lỗ Kim Xuyên, ngày thường có quan hệ rất tốt với Lỗ Phi.
“Đại ca! "Đại hán kia vừa tràn đầy sức sống chào hỏi một tiếng với Lỗ Thâm, vừa ôm Tích Thúy chặt chẽ.
Một cỗ mùi mồ hôi chua nồng đậm, hoặc phải nói là mùi nam nhân xông vào mũi, suýt chút nữa Tích Thúy đã bị hắn hun ngất đi rồi.
Lỗ Thâm không để ý đến chút nhạc đệm nhỏ này, cười một cái rồi tiếp tục nói: “Ta thấy ngươi có vài phần bản lĩnh, từ lần trước tên tiểu tử khốn kiếp này bị bắt về, đã liên tiếp ba ngày không ăn một bữa cơm rồi. Nhưng không ngờ hôm nay đến lượt ngươi trông coi nó lại ăn đấy.”
Lỗ Kim Xuyên ngồi ở bên cạnh Tích Thúy nghe xong, tức giận nhổ một bãi xuống đất: “Thấy mấy ngày trước nó còn bướng bỉnh như con lừa. Không phải hôm nay đã ăn rồi sao? Ta còn tưởng rằng xương cốt nó cứng rắn thế nào, xem ra vẫn là một cục mủ không xương"
“Đại ca hắn cũng vậy, rõ ràng tính tình ngươi không chịu nổi, lại còn gọi ngươi tới chăm sóc tên khốn này.” Hắn ta cười hì hì vuốt cánh tay Tích Thúy, nháy mắt ra hiệu nói: “Nhưng nhịn một ngày rồi, đi, ta dẫn ngươi đi uống rượu, lát nữa cùng chúng ta đi ăn. Đại ca, đêm nay khi nào chúng ta đi?”
Lỗ Thâm không nhanh không chậm rót thêm một chén rượu, chọc một ngón tay vào trong chén rượu, dính chút rượu đưa đến trước mặt Hầu Tử trên vai: “Còn sớm, phải đợi đến khi trời tối hẳn đã.”
Vẻ mặt Lỗ Kim Xuyên bất mãn: "Cũng không phải chúng ta chưa từng làm ban ngày, việc gì nhất định phải đợi đến khi trời tối."
Một đám cướp này có đôi khi chặn đường cướp bóc vào ban ngày, có khi là buổi tối, có khi trực tiếp xông vào nhà người khác một cách ngạo mạn.
Lỗ Thâm rút ngón tay lại: “Ngươi vội cái gì."
Lỗ Kim Xuyên tức giận bất bình: “Cũng không thể để Ngụy Tông Lâm cho rằng chúng ta đặc biệt chọn buổi tối là vì sợ ông ta.”
Vệ Tông Lâm là phụ thân của Vệ Đàn Sinh, cũng là huyện lệnh mới nhậm chức của huyện Thanh Dương.
Tích Thúy lặng lẽ vểnh tai lên.
“Ta sợ ông ta cái gì?” Lỗ Thâm cười nhạo: “Ông ta muốn tiêu diệt chúng ta để lập công thì cũng phải xem ông ta có bản lĩnh này hay không đã. Huống hồ con trai ông ta vẫn còn ở chỗ chúng ta. "
Bọn họ tự tin kiêu ngạo không sợ quan phủ cũng không phải là không có nguyên nhân.
Thứ nhất là đám giặc cướp ở núi Biều Nhi có nhân số đông đảo, lại nắm giữ quân giới cung tiễn.
Thứ hai là bọn họ cũng có cấu kết với quan binh, đám binh lính này thường bị cắt xén quân lương nên dần dà bắt đầu cấu kết với họ.
Thứ ba là bởi vì địa thế núi Biều Nhi được trời ưu ái dễ thủ khó công, lại bởi vì chỗ giao giới giữa hai tỉnh nên các quan viên đùn đẩy lẫn nhau, dần dà liền thành địa giới "tam không quản".
Bốn là bởi vì bọn cướp trên núi Biều Nhi và dân chúng dưới thôn vốn là một nhà có gắn bó sâu sắc, qua lại mật thiết với nhau, mặc dù quan phủ có tâm tiêu diệt nhưng cũng thường ngại loại tình huống này, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Vệ Tông Lâm thì khác, ông ấy vừa nhậm chức thì nhi tử Vệ Đàn Sinh liền bị bắt đi, nên một lòng muốn tiêu diệt đám đạo phỉ này, thậm chí còn bắt mấy huynh đệ của Lỗ Thâm.
Lỗ Thâm vốn định giảng hòa với ông ta giống như huyện lệnh nhậm chức huyện Thanh Dương, nhét chút tiền bạc để đổi lấy sự thanh tĩnh.
Không ngờ Vệ Tông Lâm làm người cương trực công chính, nên không muốn giảng hòa với hắn ta, nhất định phải dập tắt sạch sẽ đám đạo tặc gây họa này mới bằng lòng bỏ qua.
Trên núi Biều Nhi có tin tức truyền đến, nói quan phủ đã có hành động, nhưng nhìn thần sắc Lỗ Thâm bây giờ hình như vẫn không thèm để vào mắt.
Dù sao Vệ Đàn Sinh vẫn đang nằm trong tay bọn họ nên Vệ Tông Lâm cũng phải kiêng kị vài phần.
Trên bàn bày rượu, đều là rượu trắng gạo ủ trong thôn dưới chân núi, Tích Thúy bị Lỗ Kim Xuyên rót cho mấy chén lớn, sau khi uống xong đầu óc đều có chút choáng váng, khuôn mặt ngăm đen cũng hiện ra vài phần đỏ ửng.
“Tửu lượng của ngươi quá yếu, lát nữa nếu say chúng ta không khiêng ngươi trở về đâu đấy.”
Tích Thúy đấm đầu, vội vàng chạy đi: “Ta đi hóng gió tỉnh rượu.”
Nói là đi tỉnh rượu, thật ra nàng đi tìm Vệ Đàn Sinh.
Hắn còn ngồi ở đó, khuôn mặt nhỏ nhắn không có biểu tình gì, cúi đầu nhìn mặt đất.
Tích Thúy nhìn theo tầm mắt hắn, thấy trên mặt đất có bầy kiến đang dọn vụn bí đỏ.
Lúc này mặt trời đã lặn hẳn, tiếng ồn ào trước bàn cũng dần dần yếu đi, gió đêm thổi vào khiến người ta có chút se lạnh.
Vệ Đàn Sinh hắn ăn mặc rất đơn bạc.
“Lạnh không?”Tích Thúy cười híp mắt hỏi. Lúc nàng cười rộ lên, thịt hai gò má chồng lên một chỗ, nhìn qua cực kỳ đáng yêu.
Vệ Đàn Sinh ngẩng đầu nhìn hắn một cái rồi lắc đầu.
Tích Thúy vươn một đôi tay lông lá về phía hắn: “Nào, ta ôm ngươi trở về."
Vệ Đàn Sinh lại gật đầu.
Dường như hắn biết không còn hy vọng trốn thoát nên đã rất ngoan ngoãn để nàng ôm mà không hề có ý định phản kháng.
Bây giờ nàng có rất nhiều sức lực, ôm lấy người mà không hề tốn chút sức nào.
Thể trọng nam đồng trong tay nàng rất nhẹ, gầy và nhỏ, mỏng manh đến mức trong suốt, nhưng đôi mắt dường như đang rực cháy ngọn lửa màu lục lam.
Cánh tay đầy vết thương của hắn từ cổ tay áo vươn ra buông thõng xuống, không nắm lấy quần áo Tích Thúy.