Vài ngày sau, trên núi lại lục tục bắt được mấy gián điệp của quan phủ và bị Lỗ Thâm gϊếŧ từng người một. Bất luận bọn họ dập đầu cầu xin tha thứ khóc rống lên thế nào, thì hắn ta cũng bất động và xuống tay không chút lưu tình.
Tích Thúy càng không có thời gian để chăm sóc Vệ Đàn Sinh nữa.
Lỗ Thâm ra lệnh không cho bất cứ kẻ nào tiếp cận hắn, nhất là Tích Thúy.
Cho dù nàng đã từng cam đoan trước mặt hắn ta, đến thời điểm quan trọng, hắn ta vẫn có phần nghi ngờ.
Lúc này đương nhiên Tích Thuý sẽ không ngốc đến mức cò kè mặc cả với hắn ta. Cả ngày nàng đều cùng Lỗ Kim Xuyên lăn lộn một chỗ, thoạt nhìn giống như đang tích cực chuẩn bị trước khi chiến đấu, chờ đợi một trận chiến nảy lửa với binh lính quan phủ.
Tác giả của "Thái Bình y nữ" không tốn nhiều bút mực trong trận chiến này mà chỉ có một nét bút. Sở dĩ vấn đề này được nhắc đến cũng vì thiết lập nhân vật phong phú cho Vệ Đàn Sinh, sắp xếp cho hắn một tuổi thơ bi thảm, vì tìm một lý do què chân cho hắn, để tăng thêm vài phần đẹp đẽ không trọn vẹn khiến người ta đau lòng.
Tích Thúy chỉ biết Vệ Đàn Sinh sẽ được giải cứu, nhưng hắn chính xác được cứu ra như thế nào, trận chiến này rốt cuộc là thua hay thắng, hay là giống như Thủy Hử truyện, Lỗ Thâm được quan phủ thu phục?
Tất cả những thứ này, Tích Thúy không hề biết chút gì cả.
Hệ thống không nói với nàng, nàng chỉ có thể theo dõi cốt truyện chờ đợi ngày này đến.
Cứ như vậy, hai ba ngày nữa lại trôi qua.
Ban đêm, cuối cùng Vệ Tông Lâm cũng dẫn theo người của quan phủ mở cuộc tấn công bất ngờ đánh lên núi.
Ngọn đuốc này nối tiếp ngọn đuốc khác được giơ cao, chiếu sáng xung quanh rực rỡ khiến màn đêm tựa như ban ngày.
Lỗ Thâm ăn mặc chỉnh tề, bên hông đeo đao, không chút hoang mang, thong dong sai khiến thủ hạ.
Núi Biều Nhi dễ thủ khó công, hắn ta dựa vào địa thế đã chiếm được hai phần ưu thế.
“Mặc dù Vệ Tông Lâm đi nha môn Tiêu Ti mượn binh, nhưng có thể mượn được bao nhiêu binh? Người trong binh doanh đều là những tên yếu đuối đánh nhau sẽ bỏ chạy, còn chẳng có tiền đồ bằng đám người chúng ta."
Một nhóm nhỏ được chia ra để điều tra tình hình, trong khi một nhóm khác thì dọc theo con đường nhỏ bí ẩn mai phục ở phía sau quan binh, những kẻ khác thì án binh bất động canh giữ trong doanh trại.
Ta ở chỗ sáng địch ở chỗ tối, nhưng Vệ Tông Lâm không vội ra tay.
Lỗ Thâm đúng là hung hãn, nhưng dù sao hắn ta cũng có phần kiêng kỵ với mệnh quan triều đình.
Bọn chúng không nói lời nào, những người khác không dám có hành động, nhân mã hai bên cứ lâm vào thế giằng co như vậy. Không bao lâu, có quân binh lao lên núi truyền lời, nói là Vệ Tông Lâm mời Lỗ Thâm đến nói chuyện trực tiếp.
Tích Thuý là tâm phúc của Lỗ Thâm nên đương nhiên cũng phải đi theo.
Đây là lần đầu tiên Tích Thúy nhìn thấy Vệ Tông Lâm trông như thế nào.
Nhìn thoáng qua trên đường núi đều có vô số binh lính, tất cả đều mặc áo giáp, hàng trước cầm một tấm khiên dài.
Dưới ánh trăng và ánh lửa chiếu rọi sát khí lẫm liệt.
Vệ Tông Lâm dẫn binh trông không lớn tuổi lắm, dáng vẻ hơn ba mươi tuổi, ngũ quan có phần tao nhã, bộ râu dưới cằm ngắn, nếp nhăn trên lông mày rất sâu.
Dung mạo của ông ấy có vài phần tương tự với Vệ Đàn Sinh.
Nhưng ánh mắt ông ấy kiên nghị hơn, thoạt nhìn giống như một người cứng nhắc cố chấp.
Ngọn đuốc bị gió núi thổi bay, càng đốt càng mãnh liệt, giọng nói của Vệ Tông Lâm bị gió núi mang theo truyền đến từ xa.
“Chuyện đến nước này, các ngươi còn muốn chống cự sao?”
Lỗ Thâm dường như không nghe thấy những lời này, chỉ cười nói: “Quan nhân, đã lâu không gặp.”
Vệ Tông Lâm nhíu mày càng sâu, không chút che giấu vẻ chán ghét trên mặt, cao giọng nói: “Ít nói nhảm đi, giữa ta và ngươi không hề có một chút giao tình nào cả.”
Lỗ Thâm cũng không tức giận, vẫn cười nói: “Đã như vậy ta cũng sẽ tiết kiệm những lời khách sáo dối trá này, nói thẳng đi.”
Lỗ Thâm trầm giọng nói: “Quan nhân đã không muốn hàn huyên với ta, vậy không biết tìm ta đến đây là vì chuyện gì?"
Vệ Tông Lâm trầm giọng nói: “Đương nhiên là vì cho các ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi sẵn lòng dẫn theo đám thủ hạ của ngươi nhanh chóng đầu hàng, vậy thì có cơ hội sống sót, nếu còn muốn dựa vào nơi hiểm yếu mà kháng cự, thì đừng trách ta vì dân dẹp loạn, thay trời hành đạo."
“Mỗ khâm phục sự chính trực của quan nhân." Lỗ Thâm mỉm cười: “Ngược lại là do ta lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử, còn tưởng rằng quan nhân đến đây là vì ấu tử trong nhà.”
Nghe hắn nhắc đến Vệ Đàn Sinh, vẻ mặt Vệ Tông Lâm cứng đờ, sắc mặt càng lạnh lùng hơn: "Ngươi muốn dùng nó uy hϊếp ta?”
“Quan nhân yên tâm, lệnh lang ở trên núi mấy ngày nay sống cũng không tệ lắm, thủ hạ của ta cũng không bạc đãi hắn, nhưng..." Lỗ Thâm chuyển đề tài, thu lại chút ý cười. Ánh mắt nặng nề nhìn Vệ Tông Lâm: “Nếu quan nhân làm ra chuyện gì đối với huynh đệ trong doanh trại ta, thì đừng trách ta ra tay vô tình, gậy ông đập lưng ông.”
Hàng ngàn biểu cảm nhanh chóng lướt qua trong mắt Vệ Tông Lâm, sau đó ngưng tụ thành tia sáng lạnh lẽo trên đầu ngọn thương, ánh mắt càng kiên quyết hơn trước: "Đàn nô là con trai ta, thuở nhỏ đi theo bên cạnh ta, do ta đích thân dạy dỗ mà lớn lên. Hôm nay nếu nó chết vì đại nghĩa thì cái chết đó không hề oan uổng."
Lỗ Thâm hơi lộ vẻ kinh ngạc: “Ý của quan nhân là hy sinh ấu tử của mình mà không hề hối tiếc?"
“Quả thực đàn nô là con ta”, Vệ Tông Lâm lớn tiếng nói: “Nhưng từ khi ta trở thành quan huyện Thanh Dương, ta không chỉ có một đứa con trai, ta sẽ không bao giờ hy sinh mạng sống của mọi người chỉ vì nó! Hôm nay quan phủ nhất định sẽ diệt trừ bọn cướp các ngươi!”
“Không ngờ quan nhân lại nhẫn tâm như thế.” Lỗ Thâm nói: “Ta không đọc nhiều sách, cũng không nhận ra bấy nhiêu chữ, không hiểu biết nhiều về đại nghĩa lắm, chỉ biết là hổ dữ còn không ăn thịt con. Những người bên cạnh ta tuy hung hãn tàn nhẫn, nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc vứt bỏ cốt nhục của mình. Có tâm tính như thế khó trách quan nhân có thể vào triều làm quan, làm được những chuyện vĩ đại, còn ta chỉ là một kẻ thất phu lỗ mãng.”
“Quan nhân có thể nhìn thấu, sao ta có thể nhìn không ra chứ." Lỗ Thâm không nhìn Tích Thúy mà nâng tay trái lên: “Lão Lục, đã như vậy thì ngươi đi cắt đầu ấu tử của quan nhân này, cũng thành toàn cho đại nghĩa của quan nhân này đi."