Chương 10: Vì Sao

Tích Thúy đón năm mới sẽ đánh bài chơi mạt chược với người nhà. Lúc này vất vả lắm mới có một hoạt động tiêu khiển hạng nhất, lại càng toàn tâm toàn ý vùi đầu vào trên bàn đánh bài.

Một tráng hán cao hơn tám thước đi tới nơi này không lên giường mà lại cùng các nữ nhân chơi bài chơi đến quên cả trời đất, người bên ngoài nhìn thấy thật sự có chút quỷ dị.

Mà người bên ngoài kia không phải ai khác, chính là Lỗ Thâm.

Vạt áo hắn ta hơi mở rộng một chút, lộ ra bộ ngực trần trụi, giống như con báo ăn no thỏa mãn.

Cất bước đi xuống lầu liền nhìn thấy Tích Thúy ngồi ở đó, Lỗ Thâm sửng sốt khép vạt áo lại đi tới nhìn nàng đánh bài.

Có người đứng ở phía sau nhìn mình chằm chằm, Tích Thúy không có khả năng không phát hiện ra.

Đánh ra một lá bài, trước khi hắn mở miệng, Tích Thuý quyết đoán giành trước một bước: “Ồ, sao hôm nay đại ca lại nhanh như vậy?"

Phía sau im lặng một lúc, Lỗ Thâm không nói gì.

Là không hài lòng nàng đánh bài ở đây? Tích Thúy quay đầu nhìn thoáng qua Lỗ Thâm, đành phải tiếc nuối dừng động tác trong tay lại.

Thật ra nàng vẫn muốn chơi thêm một lát.

Lỗ Thâm lại đột nhiên mở miệng, có chút tức giận: “Không ngờ lão Lục ngươi cũng giống như bọn họ, đã học được cách chôn vùi ta rồi.”

Tích Thúy nhìn dáng vẻ của hắn, đột nhiên tỉnh ngộ.

Lỗ Thâm hắn ta... sẽ không cho rằng nàng đang trêu chọc năng lực tìиɧ ɖu͙© của hắn ta đấy chứ? Oan uổng quá, nàng thật lòng không có ý đó.

Nghe nói giữa nam nhân quả thật nhàn rỗi không có việc gì sẽ so bì với nhau, nhưng thật sự nàng không rảnh rỗi như vậy.

“Sao không đi chơi?” Lỗ Thâm hỏi nàng.

Tích Thúy đẩy bài ra: “Đại ca đến rồi, ta còn chơi cái gì?"

Có nữ nhân đứng lên, nhường chỗ cho Lỗ Thâm.

Hắn ta thật sự không khách khí ngồi xuống, nghiêng người dựa lưng vào ghế: “Ta hỏi ngươi, sao không lên lầu chơi?"

“Không thú vị.” Tích Thúy bĩu môi: “Đàn bà lên giường khóc lóc ồn ào, còn không bằng ở dưới đánh bài.”

Nói ra lời này, Tích Thúy giống như nghe thấy tiết tháo của mình vỡ vụn.

Nhưng lời nàng nói quả thật phù hợp với cá tính của Lỗ Phi, Lỗ Thâm cười một tiếng, không so đo với nàng nữa.

“Chơi đi. Khó có dịp xuống núi, các ngươi muốn chơi gì cũng được, luôn phải chơi tận hứng, chơi đủ rồi mới trở về.”

Có Lỗ Thâm ở đây nhìn, Tích Thúy cũng không có tâm tư chơi nữa.

“Không chơi nữa, không chơi nữa.“ Nàng lắc đầu.

Lỗ Thâm nhìn lướt qua bàn bài, hỏi nữ nhân bên cạnh: “Mã điếu này có bán không?"

Nữ nhân cười nói: “Bài này vốn không bán, nhưng đại gia muốn thì tặng cho đại gia cũng được."

Khi Tích Thúy ôm mã điếu đi theo Lỗ Thâm ra khỏi tiểu lâu, nàng cảm thấy hoảng hốt giống như nhận được sự sủng ái đến từ thổ phỉ vậy.

Ăn uống chơi gái đánh bạc mọi thứ đều không bỏ sót cái nào.

Mã điếu này được làm rất đáng giá.

Tích Thúy cúi đầu nhìn thẻ treo trên tay, tính chờ trở về sẽ đánh mã điếu với Vệ Đàn Sinh.

Hắn ở núi Biều Nhi, chắc chắn cũng cảm thấy nhàm chán, nàng còn mang cho hắn chút đồ ăn vặt, lúc đánh bài có thể ăn.

Bọn Lỗ Thâm không thể ở dưới chân núi lâu hơn nên vội vã quay trở lại núi trước khi mặt trời lặn.

Đêm đó, Tích Thúy ôm mã điếu đi tìm Vệ Đàn Sinh.

“Biết chơi không?”Tích Thúy hỏi: “Không biết thì ta dạy ngươi.”

Vệ Đàn Sinh lắc đầu.

Mã điếu cần bốn người, nhưng “đấu hổ” đơn giản hóa của mã điếu có thể được chơi bởi hai người.

Tích Thúy phát hiện Vệ Đàn Sinh rất thông minh, thông minh đến mức khiến nàng kinh ngạc. Bất kể là mạt chược hay xì tố, lúc nhớ mặt bài và quy tắc luôn phải mất một chút thời gian. Nhưng dường như tiểu nam hài trước mặt vừa liếc mắt một cái là đã nhớ kỹ rồi, không cần bất cứ nỗ lực nào.

Có thể đây chính là nam phụ trong truyền thuyết, nhất định phải có nhan sắc đẹp đầu óc thông minh thì làm nam phụ mới không bị mất giá.

Chơi được một nửa, Tích Thúy đột nhiên nhớ tới kẹo nàng mang về trong túi vẫn chưa đưa cho Vệ Đàn Sinh.

Tích Thúy không thích ăn những món ăn vặt như kẹo chỉ vì quá ngọt. Nàng mang về chỉ để cho Vệ Đàn Sinh ăn vì lấy lòng hắn thôi.

Trên mặt tiểu nam hài không có cảm xúc gì, ánh mắt dưới lông mi đang chăm chú nhìn chằm chằm vào lá bài.

Nhưng khi Tích Thúy lấy kẹo ra, hắn giật mình.

Tích Thúy nhét hết bánh quy xốp vào lòng bàn tay hắn.

Mới đầu tiểu nam hài không dám ăn, nhưng rốt cuộc vẫn là một đứa bé mười tuổi, cho dù có thông minh thì ở độ tuổi này cũng không chống lại được sự hấp dẫn của kẹo ngọt. Hắn cầm bánh quy xốp cắn một miếng.

“Tại sao?” Vệ Đàn Sinh ngước mắt lên hỏi.

“Tại sao cái gì?”

Vệ Đàn Sinh rũ mắt: “Tại sao ngươi không giống bọn chúng, sao lại đối xử với ta tốt như vậy?”

Tích Thúy: Bởi vì ta muốn công lược ngươi, đợi ngươi nói yêu ta đấy đứa trẻ ngốc ạ.