Tích Thuý dựa vào chân tường, trong tay bưng cái bát, đang đút cơm vào miệng.
Mặt trời quá gắt.
Nàng cảm thấy mình giống như con cá muối phơi nắng, ướt đẫm mồ hôi, khô đi rồi lại ướt đẫm. Nếu cầm quần áo mà lắc, rất nhiều hạt muối có thể bị bong ra, toàn thân toát ra mùi hôi thối của cá chết, tôm thố
Cơm gạo lứt trong bát chất cao, phủ một lớp đậu đen và rau xanh, không có nhiều dầu mỡ, nhìn không ngon miệng. Đặc biệt là sau khi Tích Thuý nhìn thấy cánh tay đầy lông của nàng đang cầm bát, nàng liền mất hứng ăn.
Đang là thiếu nữ trẻ trung êm đẹp lại ăn mặc thành một đại hán vạm vỡ, cho dù bình thường tố chất trong lòng mạnh mẽ thế nào chăng nữa, cũng chịu không được vẻ ngoài như vậy. Nàng đã không còn là nữ hài tử thơm tho mềm mại lúc trước, bây giờ giới tính của nàng là nam, là một tráng hán mặt đen thân cao tám thước để râu quai nón.
Tất cả đều bởi vì nàng đọc một quyển sách tên là "Thái Bình y nữ".
Quyển tiểu thuyết này được viết rất hay, câu chuyện xoay quanh nữ chính Ngô Hoài Phỉ hành nghề y cứu người, kết cục cuối cùng là nữ chính và nam chính Cao Khiên thành thân thuộc. Tình tiết biến đổi bất ngờ, trầm bổng phập phồng, vả mặt liên tiếp xuất hiện, nhất là nữ chính vả mặt nữ phụ Ngô Tích Thúy phải gọi là cẩu huyết và cực kỳ sảng khoái.
Tích Thuý phải mất ba ngày mới đọc xong quyển sách này, đọc đến say sưa. Điều bất ngờ duy nhất là, nữ phụ trong sách Ngô Tích Thúy cùng tên cùng họ với nàng.
Mỗi một câu chuyện, luôn luôn có vai phụ để thúc đẩy tình tiết phát triển, Ngô Tích Thúy chính là một trong số đó.
Nàng là muội muội rẻ tiền không hề có quan hệ huyết thống với nữ chính, tướng mạo xấu xí, vong ân phụ nghĩa, thèm muốn nam chính, là nữ phụ độc ác tiêu chuẩn gây trở ngại cho nữ chính.
Cùng tên cùng họ, đúng là trùng hợp, Tích Thúy không được tự nhiên một lúc rồi cũng không để ý nữa.
Nhưng điều nàng không bao giờ ngờ tới là, khi nàng thức đêm đọc xong, tắt điện thoại chuẩn bị ngủ, nàng xuyên không, xuyên đến bên trong quyển tiểu thuyết này, cũng bị ràng buộc bởi một hệ thống lạnh lùng, muốn nàng công lược nam phụ Vệ Đàn Sinh trong sách.
Tích Thúy: "Ta có thể từ chối không?"
Hệ thống: [Không được]
Nói đùa, chính bản thân nàng còn chưa có kinh nghiệm yêu đương lần nào, thì sao có kinh nghiệm công lược người khác được chứ.
Nhưng hệ thống thật sự hoạt động như một trí tuệ nhân tạo, lạnh lùng và tàn nhẫn.
Không có bất kỳ lời nói nhảm nào, dứt khoát ném thẳng nàng đến nơi này -- trong một hang ổ thổ phỉ trên núi Biểu Nhi, huyện Thanh Dương.
Nàng trở thành một thổ phỉ hung thần ác sát trong ổ thổ phỉ.
Mặc cho Tích Thúy la hét có phải bị nhầm lẫn gì không, ta muốn xuyên qua tốt xấu gì cũng xuyên qua thành nữ phụ Ngô Tích Thúy chứ? Xuyên qua thành thổ phỉ là chuyện gì ?! Hệ thống vẫn vững như bàn thạch, không chút dao động.
Tích Thúy đánh giá mình từ đầu đến chân một vòng, cuối cùng tiếp nhận sự thật bi thảm này, nàng, bây giờ đã là một mãnh nam cơ bắp cuồn cuộn, mục tiêu là công lược nam thần tao nhã lịch sự trong sách – Vệ Đàn Sinh.
Vệ Đàn Sinh này ở trong sách coi như là một nhân vật rất có sắc thái truyền kỳ. Vệ gia đời đời làm quan, lúc hắn mười tuổi, Vệ Đàn Sinh theo phụ thân Vệ Tông Lâm đến huyện Thanh Dương nhậm chức.
Huyện Thanh Dương nằm ở nơi hẻo lánh, thường có sơn phỉ chặn đường cướp bóc lữ khách qua đường. Sơn phỉ thấy Vệ Đàn Sinh ăn mặc phú quý, tâm niệm khẽ động, liền trói hắn trở về.
Đợi đến khi Vệ Tông Lâm cứu con trai ra thì đã muộn. Chân Vệ Đàn Sinh đã bị phế đi một cái, trở thành người què.
Không ai biết lúc Vệ Đàn Sinh ở trong trại thổ phỉ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng sau khi hắn trải qua khó khăn này, hắn đã bị bỏ lại với một bóng ma tâm lý lớn và suốt đêm không thể ngủ ngon.
Vệ gia lo lắng cho hắn, nửa năm sau, giao Vệ Đàn Sinh cho Thiện đại sư trụ trì chùa Không Sơn chăm sóc, dốc lòng học Phật pháp.
Lúc mười tám tuổi, Vệ gia Tam Lang xuống núi hoàn tục trở lại kinh thành, vẫn tự cho mình là đệ tử Phật môn. Bởi vì quanh năm chịu Phật pháp thấm nhuần, từ bi vi hoài, lạc thiện hảo thi, lại bởi vì dung mạo như nữ tử ngoan ngoãn, nên trong kinh có người gọi hắn là tiểu Bồ Tát.
Bởi vì có mầm bệnh từ thời thơ ấu, hắn què chân cực kỳ nghiêm trọng, thời tiết mưa dầm thậm chí còn không thể ra ngoài đi lại.
Cũng may có y thuật của nữ chính Ngô Hoài Phỉ giảm bớt bệnh tật của hắn. Ngô Hoài Phỉ tính cách dịu dàng, dung mạo thanh lệ, lại thường cùng hắn cứu tế dân chúng bình dân, tích lũy tháng ngày ở chung, Vệ Đàn Sinh liền nảy sinh tình cảm ái mộ đối với nữ chính.
Chỉ tiếc, kết cục của nam phụ ôn nhu đa phần đều giống nhau, đều rơi vào một nỗi đau buồn ảm đạm, chỉ có thể cười chúc phúc cho nữ chính và Cao Khiên, rời khỏi mối tình tay ba này.
Muốn nàng lấy thân thể đại hán mặt đen này đi công lược Vệ Đàn Sinh, chỉ sợ Vệ Đàn Sinh mắt bị mù mới có thể coi trọng nàng.
Hệ thống lại nói cho nàng biết, lúc này vẫn là Nguyên Bình năm thứ năm, câu chuyện “Thái Bình y nữ” vẫn chưa bắt đầu. Vệ Đàn Sinh lúc này cũng chỉ mới mười tuổi, vừa mới bị bắt vào ổ thổ phỉ, gãy chân. Nàng còn có cơ hội, sưởi ấm hắn chữa lành hắn, trấn an tâm hồn nhỏ bé của hắn.
Tích Thúy:...
Vệ Đàn Sinh mới mười tuổi thôi! Cảnh báo trẻ em!
Nhưng dáng vẻ quỷ quái này bây giờ có thể làm được gì? Mở rộng bộ lông ngực và cơ ngực ấm áp của nàng với Vệ Đàn Sinh sao?!
Thu hồi suy nghĩ, Tích Thúy nhìn gạo lức trong bát, nhai rau xanh đắng miệng, gian nan ăn miếng cơm.
Không chỉ rau xanh đắng, trong lòng nàng cũng đắng.
Mọi chuyện đã thành kết cục đã định, hệ thống quyết tâm sẽ không thay đổi chủ ý, nàng chỉ có thể lấp đầy bụng trước, lại chậm rãi tính kế.
Theo tầm mắt Tích Thúy nhìn về phía trước, có một gốc cây hòe lớn, hai ba hán tử thô kệch đang để trần cánh tay đang vật lộn, mỗi người đều sử dụng sức mạnh man rợ, mặt đỏ cổ thô rống giận, mồ hôi rơi xuống đất vàng, thấm thành từng chấm tròn nhỏ.
“Nó còn không muốn ăn cơm?”
Đang lúc nuốt xuống, đỉnh đầu đột nhiên vang lên một giọng nói.
Tích Thúy ngẩng đầu, thấy một hán tử như một tòa tháp sắt đang đứng trước mặt nàng, thô lỗ hỏi.
Nàng quay đầu hướng về phía nhà tranh nhỏ phía sau bĩu môi: “Không chịu ăn."
Hán tử kia nổi giận, một cước đạp cửa, miệng mồm chửi bới lung tung.
Trong nhà tranh vừa tối vừa bẩn, thời tiết nóng bức giống như một cái l*иg hấp lớn.
Cửa vừa bị đá văng, liền có thể ngửi thấy mùi mồ hôi và mùi phân từ trong phòng bay ra.
Trong góc, một cậu bé mười tuổi đang cuộn tròn, tóc hắn rối tung như cái tổ chim, cẩm y trên người đã rách nát, dính chút vàng vàng đỏ đỏ, khiến người ta buồn nôn dơ bẩn.
Màu vàng là nướ© ŧıểυ đã khô, màu đỏ là cục máu đông đã khô.
Tráng hán kia tiến lên đạp một cước, mắng chửi ầm ĩ gì đó.
Có lẽ là mùi trong nhà tranh quá mức khó ngửi, không lâu sau, hắn ta lại cau mày đi ra, chỉ vào Tích Thúy nói: “Lát nữa ngươi cứ nhìn nó ăn, không ăn cũng phải ăn, cho dù nhét cũng phải nhét vào, trông chừng nó, đừng để nó chết.”
Tích Thúy vốn không có khẩu vị ăn cơm, nghe hắn ta nói như vậy, lập tức bỏ bát xuống.
Nàng xuyên qua đến hang ổ thổ phỉ này mới có ba ngày, nhóm sơn phỉ ở đây đều là trên mũi đao liếʍ máu sống qua ngày, nàng ở đây không được coi là nhân vật tai to mặt lớn gì cả, nên không có cơ hội tiếp xúc với Vệ Đàn Sinh.
Mãi tới hôm nay, bọn chúng mới phái nàng trông coi gian nhà tranh này, không được để Vệ Đàn Sinh chạy.
Thật ra không cần Tích Thúy trông coi, Vệ Đàn Sinh cũng chạy không thoát, tuổi hắn còn quá nhỏ, huống chi còn kéo lê một cái chân bị thương.
Mặc dù đã chuẩn bị tốt trong lòng, lúc Tích Thúy đi vào trong phòng vẫn bị hun đến rơi lệ.
Cái mùi nồng nặc không thể diễn tả bằng lời tràn ngập cả gian nhà tranh.
Trong khoảng thời gian này, Vệ Đàn Sinh đều ở bên trong ăn uống vệ sinh, hoàn toàn không có ai đến dọn dẹp, ngẫm lại là có thể biết được mùi vị bên trong rốt cuộc tốt đẹp đến mức nào.
Tích Thúy nín thở, cúi người xuống, đi xem xét tình huống của hắn.
Một hài tử nửa lớn nằm ở giữa đống rác rưởi, chính là đối tượng công lược của nàng, nam phụ Vệ Đàn Sinh trong “Thái Bình Y Nữ”.
Đáng tiếc khác với nam thần có danh xưng tiểu Bồ Tát trong sách, Vệ Đàn Sinh bây giờ đang nhắm chặt hai mắt lại, môi khô đến nứt da, trên mặt bẩn đến mức không thấy rõ dung mạo.
Vết thương ở chân hắn chỉ được xử lý đơn giản, đang có những con ruồi liên tục bay vòng quanh hắn, quần áo rách rưới miễn cưỡng bao bọc lấy, giống như một tấm vải liệm bẩn thỉu.
Cổ họng Tích Thúy nghẹn lại.
Ghét bỏ hắn có thể không tốt lắm, nhưng hắn bẩn đến mức khiến Tích Thúy có chút buồn nôn.
“Tỉnh lại.” Nàng chọc chọc mặt hắn.
Vệ Đàn Sinh tựa như một cái túi vải rách, không có bất kỳ phản ứng nào.
Nhìn sắc mặt hắn ửng hồng không bình thường, trong lòng Tích Thúy lộp bộp một tiếng.
Thời tiết nóng như vậy, không phải hắn bị say nắng đấy chứ?
Nghĩ tới đây, Tích Thúy bắt đầu lau mồ hôi, nhiệt độ dưới tay lại càng nóng đến mức không bình thường.
Không kịp nghĩ nhiều, Tích Thúy nhanh chóng chạy ra ngoài phòng gọi người. Tuy rằng thổ phỉ trên núi Biểu Nhi trói Vệ Đàn Sinh, nhưng không có ý định để cho hắn chết.
Nàng vừa mở miệng, không lâu sau, trong nhà tranh đã có người tới.
Người tới bị mùi trong phòng hun cho lùi lại một bước, nhổ một bãi nước miếng xuống đất, sai Tích Thúy nói: “Thất thần ở đó làm gì? Ôm ra đi."
Xuyên qua thành một mãnh nam cũng có chỗ tốt, ví dụ như bây giờ, nàng ôm lấy Vệ Đàn Sinh giống như xách một con gà con vậy, không hề tốn một chút sức nào.
Tích Thúy không có kinh nghiệm xử lý, chỉ có thể ôm Vệ Đàn Sinh đến dưới bóng cây hòe lớn, để cho người có kinh nghiệm ra tay.
Mấy đại hán vừa véo người, vừa tạt nước, giằng co hơn nửa ngày, lông mi Vệ Đàn Sinh run rẩy, cuối cùng mới từ từ tỉnh lại.
Ánh nắng chiếu xuống mặt đất dọc theo những khe hở giữa cành và lá, ánh sáng và bóng tối nhấp nháy, lắc lư chập chờn.
Nam đồng mất tiêu cự, mờ mịt chớp mắt.
Trong lúc bàng hoàng, hắn chỉ nhìn thấy một đại hán khuôn mặt đen tối, ngực lộ ra, vẻ mặt kinh ngạc nhìn xuống hắn, đôi mắt mở to như chuông đồng.
“Này! Ngươi tỉnh rồi à?!”