Quản gia Lý không cho An Tống có cơ hội đặt câu hỏi, chỉ thúc giục cô nhanh nhanh lên.
Về vấn đề nguyên tắc, An Tống sẽ không gây trở ngại.
Chỉ vài phút sau đó, cô đã đoán được đại khái.
Lão phu nhân trong miệng quản gia lý, có lẽ là người nhà của bác sĩ Dung.
Có thể khiến lão quản gia hơn năm mươi tuổi như thấy đại địch, cần phải cực kỳ nghiêm khắc hoặc khó đối phó.
Vì vậy, An Tống dùng thời gian nhanh nhất thay một bộ trang phục thích hợp, tóc dài buộc đuôi ngựa gọn gàng, tóc mai buông xõa tự nhiên hai bên trán, càng làm cho khuôn mặt trái xoan trở nên biểu tượng.
Trước khi bước ra khỏi nhà tây, cô còn đặc biệt thực hành nghi thức mỉm cười trước gương, ý đồ thể hiện trạng thái tốt nhất của mình cùng chung sống với bác sĩ Dung ra bên ngoài.
Gọi tắt là, dối trên lừa dưới.
Ở sảnh trước bên cạnh, An Tống đi qua cửa ra vào, ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Lão phu nhân còn chưa tới, chỉ có Dung Thận khoanh chân ngồi ở trên sô pha đơn nhàn nhã nhìn điện thoại.
Nghe thấy tiếng bước chân, người đàn ông nhướng mi, nhìn thấy An Tống ăn mặc khác thường, đôi mắt đen dưới lông mày rậm lộ ra vẻ thích thú.
Cô mặc một chiếc áo len dệt kim cổ chữ V rộng rãi màu xám nhạt, quần bút chì đen ôm và đôi bốt da nhỏ cùng màu, không hề thô lỗ mà còn đơn giản và thanh lịch.
Thân hình của An Tống có gầy nhưng không quá mỏng manh, xương quai xanh hơi lộ ra rõ ràng, đường nét của vai và cổ cũng cân đối, mịn màng, giống như một mỹ nhân thanh mảnh duyên dáng yêu kiều.
Dung Thận nhìn cô chăm chú, một lúc sau mới rời ánh mắt đi, nhẹ giọng khen ngợi: "Ăn mặc như vậy rất hợp với em."
An Tống cảm thấy không thoải mái nói cũng tàm tạm.
Tay áo len dệt kim dài hơn một chút che đi mu bàn tay cô, chỉ lộ ra nửa đầu ngón tay, có chút gò bó khẩn trương.
"Qua đây ngồi." Người đàn ông đặt điện thoại xuống, ra hiệu với ghế sô pha bên cạnh, "Hôm nay bà cụ đi ngang qua, chỉ thuận đường ghé qua xem một chút, không cần căng thẳng."
An Tống ngồi vào chỗ, ngôn ngữ cơ thể vẫn truyền ra trạng thái tâm lý căng thẳng, "Lão phu nhân là..."
"Bà nội."
Có được câu trả lời chính xác, An Tống thả lỏng rất nhiều.
Cũng may không phải bố mẹ, cô không cần gọi cho bố mẹ.
Tuy trên danh nghĩa là vợ chồng, nhưng giấy đăng ký kết hôn chỉ là giả, nếu gặp bố mẹ của bác sĩ Dung, An Tống thật sự không biết cư xử như thế nào.
Mang theo tâm trạng thấp thỏm như vậy, An Tống dự định sẽ cùng người đàn ông giao tiếp trước, "Lão phu nhân biết chuyện chúng ta lĩnh chứng không?"
Giọng điệu của Dung Thận rất bình tĩnh, giống như tiếng đàn dương cầm trầm thấp, nhẹ giọng nói: "Hôm nay sẽ biết."
An Tống im lặng, hóa ra bác sĩ Dung cũng quen dùng thủ đoạn tiền trảm hậu tấu này.
Chỉ e rằng hôm nay lão phu nhân qua đây, chưa hẳn là thuận đường, biết đâu lại là khởi binh hỏi tội
Với giả thiết như vậy, vẻ mặt An Tống liền nghiêm túc, "Anh cần tôi phối hợp như thế nào?"
Vừa nói, cô vừa nhớ lại chuyện quản gia Lý đã đổi cách gọi, lập tức suy một ra ba, "Tôi gọi anh là bác sĩ Dung có phải cũng không thích hợp lắm nhỉ?"
Đối mặt với những tình huống khẩn cấp, trí óc minh mẫn và năng động của An Tống khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác.
Ngày thường cô ấy luôn bình tĩnh, quá trầm tĩnh còn ít nói, rất dễ dàng xem nhẹ sở trường và ưu điểm của mình ngoài bệnh tật, cô nhóc này diễn giải một cách hoàn hảo bốn chữ "thâm tàng nhược hư*."
*Thâm tàng nhược hư: giấu cái quý giá như không hề có; người có tài nhưng kín đáo
Lúc này, Dung Thận còn chưa kịp đưa ra câu trả lời, quản gia Lý đã vội vàng ngoài cửa, "Ngài Cửu, lão phu nhân đến rồi."
An Tống vô thức thẳng lưng, tầm mắt cũng lướt ra ngoài cửa sổ.
Hương Giang sau khi bắt đầu mùa đông, bầu trời luôn bao phủ bởi sương giá.
Gió lạnh xào xạc, Dung lão phu nhân tóc bạc trắng cùng hai vệ sĩ bước vào tầm mắt của An Tống.
Bà cụ đã sang tuổi thất tuần, mặc bộ quần áo dài kiểu người già màu nâu sẫm, lông mày rậm mà sắc.
Cho dù cầm một chuỗi hạt trên tay, có vẻ đang chuyên tâm tu luyện Phật pháp, nhưng lại thiếu đi sự nhân từ của những người già bình thường.
Khi Dung lão bước đến gần, An Tống cũng thuận thế đứng dậy chào hỏi.
Một luồng khí lạnh tràn vào phòng khách, giọng nói của Dung lão cũng theo đó vang lên, "Mấy ngày nay thật sự càng ngày càng lạnh rồi."
Khóe mắt An Tống liếc nhìn người đàn ông vẫn luôn bình tĩnh, anh chậm rãi đứng lên, đúng lúc bà cụ xuất hiện.
"Trời lạnh như vậy, sao bà không nghỉ ngơi ở nhà."
Thời điểm Dung Thận mở miệng, anh liền nghiêng người không chút dấu vết, vai chạm vào An Tống, cũng tinh tế ôm cô vào trong ngực mình.
Dung lão phủi lớp sương trên tay áo, nhìn đối diện phòng khách, hừ lạnh, "Nói lời dễ nghe vậy, tính ngày đi, đã bao lâu cháu chưa trở về dinh thự rồi."
Hai bà cháu giao lưu chả coi ai ra gì, còn An Tống bị gạt sang một bên.
Sau khi bà Dung đã yên vị, hai vệ sĩ đứng ở hai đầu lối vào phòng khách, ngay lập tức mang lại cho căn phòng khách hai cái bóng đen nghiêm túc.
"Hai đứa cũng ngồi đi."
Cảm giác của An Tông đối với Dung lão phu nhân cũng bình thường, nhưng vẫn phải đối xử cẩn trọng, không dám xem nhẹ.
Việc cố ý bỏ qua bà cụ trước đây, càng giống như ra oai phủ đầu trước khi gặp mặt.
Dung lão phu nhân gảy chuỗi hạt phật, ánh mắt như nhu hòa rơi vào trên mặt An Tống, nhưng thật ra lại có một tia dò xét.
"Cháu gái nhỏ, cháu qua đây khi nào? Trước đây bà đã đến đây vài lần, nhưng lần này lại mới trông thấy cháu."
An Tống bắt gặp ánh mắt của bà cụ, còn chưa kịp nói lời nào, người đàn ông đã thấp giọng giải vây: "Cô ấy sống ở đây."
Dung lão bĩu môi, bất mãn cau mày, "Bà hỏi cháu à, cháu đừng chen vào."
Dung Thận lười biếng dựa vào trên sô pha, tay phải chống trán, "Bà muốn biết cái gì, hỏi cháu cũng vậy thôi."
"Làm sao? Cháu bảo vệ thế này, sợ bà ăn hϊếp con bé không thành? Người cũng đến sống ở đây rồi, cháu còn không định mang về cho bà mặt."
Bà Dung nói xong, đảo mắt nhìn người đàn ông rồi lại nhìn An Tống, vẻ mặt nghiêm túc tràn ngập nét ôn hòa không rõ, "Cô gái, không cần nghe nó, cái xương già này của bà ở nhà nghỉ ngơi không được, vừa vặn qua đây đi dạo, cháu cũng đừng gò bó, không phải người ngoài."
An Tống cười gật đầu, "Vâng, cám ơn lão phu nhân."
"Gọi lão phu nhân xa cách quá. Nếu không ngại, cháu gọi ta một tiếng bà nội đi."
Dung lão phu nhân hoàn toàn không phải là một vị trưởng bối hòa nhã dễ gần, lời nhận xét này, có lẽ bắt nguồn từ câu nói "không thể trèo cao" đối với bố mẹ An Tống.
Dung Thận đang ở bên cạnh nghe thấy những lời này, cụp mắt xuống che đi ý cười trong mắt.
Anh biết, bà cụ đã bị thuyết phục bởi những lời của Dịch Kha rồi.
Thực sự là cái vẻ tham quyền như mệnh, mọi niềm tin đều có thể nhường chỗ cho quyền thế.
Với tấm đệm về thân phận của An Tống, thái độ của bà Dung đối với cô đã có một sự chuyển hóa lớn, ngay cả xưng hô khi trò chuyện cũng trở thành Tiểu An rồi.
"Tiểu An này, bố mẹ cháu làm công việc gì vậy?"
Sau khi nói chuyện thường ngày, Dung lão đậy nắm chén trà vào chủ đề chính.
Nghe thấy thanh âm, Dung Thận hơi nhíu mày, trong ánh mắt thâm trầm xẹt qua một tia bất mãn lạnh lùng, "Bà đã hỏi nửa ngày rồi, uống chút trà cho ẩm họng."
Dung lão mặc kệ anh, ánh mắt hưng hực vẫn nhìn chằm chằm An Tống.
Trước tình huống này, ánh mắt An Tống nhất thời sững sờ, nhưng cũng nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, áy náy nói: "Xin lỗi, chuyện này... cháu không tiện trả lời bà."
Cô không muốn nói sự thật, cũng không muốn tập trung quá nhiều vào các vấn đề của bố mẹ.
Dứt khoát, thẳng thắn từ chối.