Chương 47: Phu nhân

Tôi không muốn cô ấy cũng không có mẹ.

Lời nói thẳng thắn đơn thuần hoàn toàn khiến Dung Thận cảm thấy tim đập nhanh không tả nổi.

Cảm xúc này đến bất chợt cũng nhanh chóng tan đi trong l*иg ngực.

Không bài xích, nhưng lại thắt chặt không quen.

Con ngươi của người đàn ông hơi co lại, ánh mắt thâm thúy rơi trên mặt An Tống, như đang cố gắng xác định điều gì đó.

"Bác sĩ Dung?" An Tống nhìn không hiểu được vẻ mặt cao thâm của anh, khẽ nhíu mày gọi một tiếng.

Cô chưa bao giờ nhìn thấy thần sắc như này của bác sĩ Dung, mơ hồ cảm giác có một loại tách biệt giữa dịu dàng và lạnh lùng, khiến người ta không thể đoán trước được.

Dung Thận đưa tay nhéo nhéo lông mày, kiềm chế cảm xúc lộ ra ngoài, nhanh chóng lấy lại phong thái tao nhã "quân tử khiêm tốn dịu dàng như ngọc."

"Có tinh thần hiến tặng là điều tốt, nhưng cần phân biệt cái gì có thể làm và cái gì không thể làm." Người đàn ông thấp giọng mở miệng, lại thảo luận về chủ đề hiến tặng lần nữa, "Ghép tế bào gốc không phải là hiến máu thông thường, xác suất thành công cực kỳ thấp. Hơn nữa, cách đem lại sự trợ giúp cũng không phải chỉ có một cách này. "

An Tống ngồi thẳng: "Còn có cách nào?"

"Nếu tin tôi, thì tạm thời hãy chờ đợi." Dung Thận dựa lưng vào ghế, bình tĩnh nhìn cô, "Tiền đề giúp đỡ người khác là thông thể để bản thân thiệt thòi, em hiện giờ đang...đặt xe trước ngựa*. "

*Cầm đèn chạy trước ô tô.

An Tống không nói lời nào, giống như một học sinh chầm chậm cúi đầu lắng nghe giáo huấn.

Thấy cô cư xử như vậy, nụ cười trên môi người đàn ông càng thêm đậm, "Biết bản thân làm sai rồi?"

An Tống ngẩng đầu thì thào nói: "Có lẽ... sai cách rồi."

Lời ngoài chính là, sai cách rồi, tôi không sai.

Tiếng cười khàn khàn gợi cảm từ từ tràn ra trên đôi môi mỏng của người đàn ông, lộ ra vẻ bao dung bất lực khó nói, "Nếu sau này có chuyện gì bất trắc, có thể tìm tôi thương lượng trước, cố gắng không được tự mình hành động, hử?"

An Tống xấu hổ quay mặt đi, nói đã biết rồi.

Với kinh nghiệm và sự khôn ngoan của bác sĩ Dung, chiều cao tư tưởng của anh khiến cô cảm thấy mình lùn đi.

Nói đến lúc này, chủ đề hiến tặng tế bào gốc cũng đã kết thúc.

An Tống nhớ tới chuyện tài liệu, sau khi uống trà làm ẩm cổ họng, liền hỏi: "Tài liệu..."

Buzz buzz ——

Điện thoại trong túi vang lên không đúng lúc.

An Tống nhìn lướt qua màn hình, là tin nhắn, cô tiện tay đẩy lại, "Tôi..."

Âm thanh rung lại phát ra, mà còn vang lên nhiều lần liên tiếp.



An Tống lại lấy điện thoại ra, cau mày muốn tắt.

Nhưng đối phương có thể đã nhận ra điều đó, một giây trước khi cô tắt máy liền trực tiếp gọi qua.

Dung Thận ung dung uống trà, không thúc giục hay hỏi han, đồng thời âm thầm quan sát cuộc tranh giành âm thầm giữa cô và người gọi.

Cuối cùng, An Tống bị đánh bại, trả lời điện thoại giọng điệu có phần không kiên nhẫn, "Tôi đang bận."

Người đàn ông híp mắt lại, trong mắt như ẩn ẩn có chút sóng gió.

Tính cách của An Tống từ trước đến nay đều điềm đạm, ngoại trừ bệnh tật ập đến, tâm trạng dao động chỉ xảy ra trong một số trường hợp hiếm hoi.

Người gọi lúc này dễ dàng thay đổi cảm xúc của cô, hoặc là quen thuộc hoặc là... đặc biệt.

Suy đoán này lướt qua tâm trí anh, ánh mắt Dung Thận bất giác chìm xuống một chút.

Đối diện, người gọi điện cho An Tống không ai khác chính là Thời Diệp, người đang chuẩn bị bước sang con đường tình cảm.

Trong ống nghe, Thời Diệp dùng giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng hỏi, "Đang bận gì vậy? Có tiện trò chuyện vài câu không?"

An Tống cười xin lỗi với Dung Thận, sau đó nhỏ giọng đáp: "Không tiện lắm."

Một vài từ không thể giải thích đã khơi dậy những suy đoán thầm kín của hai người đàn ông.

Mà đương sự lại không chút nhận thức chuẩn bị cúp máy.

Thời Diệp tương đối hiểu rõ tính tình nói một là một của An Tống, nhưng cho dù có đυ.ng phải tường cũng không thể ngăn cản anh ta thực hiện kế hoạch của mình, "Đừng vội vàng cúp máy, tôi sẽ nói ngắn gọn."

Không đợi An Tống đáp lại, anh ta liền bật chế độ tự nói chuyện, "Sắp tới cuối tháng rồi, công ty tổ chức họp thường niên, còn có báo cáo năm tài chính. Dù sao cô cũng là trụ cột vững vàng của chúng tôi. Không tham gia là không thích hợp. Thời gian và địa điểm tôi đã gửi cô rồi. Lúc nào tiện nhớ gọi lại cho tôi, trước hết cứ vậy. "

Tút tút tút——

Cúp điện thoại, An Tống bỏ điện thoại ra khỏi tai, trên mặt hiện lên bốn chữ: Nói gì vậy trời.

Vô duyên vô cớ họp thường niên, vô duyên vô cớ gửi lời mời, thậm chí còn vô duyên vô cớ bày tỏ thiện chí.

An Tống nhét lại điện thoại vào trong túi, lập tức quên luôn những lời Thời Diệp mới nói, cư nhiên coi như không có chuyện gì.

"Gặp phải rắc rối?" Dung Thận nhìn vẻ mặt khác lạ của cô, nhẹ nhàng hỏi.

"Không có." An Tống không muốn nói thêm, cũng cảm thấy không có gì cần thảo luận, "Có thể xem tài liệu không?"

Người đàn ông khẽ liếc nhìn cô, mở ngăn kéo dưới bàn trà lấy tài liệu ra, trầm giọng nói: "Cẩn thận điền đầy đủ thông tin cho đơn xin chuyển trường, tháng sau xử lý xong xuô, sẽ đưa em giấy báo nhập học. "

Hiệu quả như vậy khiến người ta quá bất ngờ, An Tống giơ hai tay nhận lấy,"Tôi sẽ điền ngay, cám ơn bác sĩ Dung."

Các tài liệu được dán nhãn và đánh chỉ mục theo danh mục, cô đọc qua rồi bắt đầu nghiêm túc điền.

Một lát sau, An Tống dùng đầu bút gõ vào biểu mẫu điền, ngẩng đầu hỏi Dung Thận, "Sau khi nhập học, tôi ở ngoại trú hay là nội trú?"



Người đàn ông nhìn lướt tập tài liệu, trên môi như không như có hiện lên hình vòng cung, "Phía sau có giới thiệu về ký túc xá, đọc xong có thể nói ra suy nghĩ của em."

An Tống gật đầu nói đồng ý, tạm thời bỏ qua không điền lựa chọn chỗ ở và học tập trong ngày.

Năm sáu phút sau, cô bắt đầu lật xem xét chi tiết ký túc xá của Đại học Khoa học và Công nghệ Trạm Châu.

Ký túc xá bốn người là giường bàn rộng rãi tiêu chuẩn, phòng sáu người và tám người là môi trường có giường tầng, nhiều người cũng tương đối chen chúc.

Xem đến cuối cùng, An Tống nhìn về phía đối diện, mày nhỏ nhíu lại, "Chuyên ngành kỹ thuật máy tính chỉ có thể chọn ký túc xá tám người..."

Còn tưởng rằng là ba chọn một, nhưng hóa ra lại là phân bổ cố định theo chuyên ngành.

Lúc này, Dung Thận như có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô, nhướng mày đầy ẩn ý: "Không muốn ở nội trú?"

An Tống nắm chặt bút, do dự chưa quyết định, "Anh nghĩ tôi nên sống ngoại trú hay nội trú?"

Cô không phải là kén chọn chỗ ở, chỉ là có quá nhiều người, khiến cô có chút rụt rè.

Vừa mới chuyển đến, cô không rõ trạng thái tinh thần của mình có thể nhanh chóng hòa nhập vào cuộc sống tập thể tám người hay không...

"Trước mắt mà nói, ngoại trú thích hợp với em hơn." Người đàn ông bình tĩnh đưa ra lời khuyên khách quan, "Việc thích nghi với môi trường mới cần có quá trình, không nên nóng vội."

An Tống cảm thấy quả nhiên cô và bác sĩ Dung có quan điểm giống nhau, lập tức hùa theo nói: "Ừm, anh nói rất đúng."

Sau đó, cô đánh dấu vào tùy chọn [Ngoại trú].

.....

Không lâu sau, An Tống kết thúc cuộc nói chuyện với người đàn ông, đi thẳng về biệt thự bên cạnh.

Cửa vừa mở, An An đã lịch bịch chạy ra, nhảy cẫng lên, sung sướиɠ không ngừng.

An Tống nhấc thân hình tròn trịa lên, đi vào rạp chiếu bóng gia đình trên lầu hai, bật âm thanh vòm*.

*Âm thanh vòm (Surround Sound) là một hệ thống loa đươc tích hợp kỹ thuật làm tăng độ trung thực và độ sâu của âm thanh

Tiếng nhạc nhẹ nhàng từ tứ phía truyền đến, cô xoa cái đầu nhỏ của An An, tâm trạng hiếm khi yên bình.

Nếu ngày nào cũng có thể qua đi yên bình như vậy, thật ra cũng không tệ.

Nhưng dù sao thì sự bình lặng cũng chỉ là tạm thời.

Buổi sáng hai ngày sau, quản gia Lý vội vội vàng vàng chạy tới gõ cửa, mở miệng thúc giục An Tống, "Phu nhân, lão phu nhân sắp tới đây, ngài Cửu kêu cô thay quần áo, đến đại sảnh tìm cậu ấy."

Quản gia Lý đột nhiên đổi cách gọi, An Tống phải nói là kinh ngạc, ngoài ra còn nhìn thấy mùi vị như gặp đại địch trên gương mặt ông ấy.

Bỏ qua lão phu nhân rốt cuộc là nhân vật gì.

Cái câu "phu nhân" đó, là gọi cô à?