Chương 35: Nguyện ý

An Tống hoảng hốt nhìn thẳng người đàn ông, ánh mắt giao nhau, trong ánh mắt của đối phương chứa đầy thành ý.

Một từ nguyện ý, thực sự lơ lửng bên môi.

An Tống do dự không có mở miệng, cô đang lo lắng bản thân sẽ trở thành những dính líu phiền phức.

"Cứ tuân theo ý nguyện bên trong của chính mình là được." Dung Thận cụp mắt xuống, cầm lát bánh mì quyệt một thìa mứt, giọng nói trầm ấm xa xăm chậm rãi vang lên, "Để em đến Trạm Châu, là nghĩ đến tôi cũng ở, có thể chăm sóc nhiều hơn. Luôn tốt hơn so với những thành phố khác mà bản thân không có người thân quen. "

An Tống nhìn theo người đàn ông đặt lát bánh mì với mứt vào đĩa của cô, sự cẩn thận tỉ mỉ này gần như đánh tan mọi do dự của cô, "Nếu tôi nhờ cậy anh, có lẽ nào..."

Nhờ cậy?

Trên đôi môi của Dung Thận hiện ra một nụ cười như có như không, "Không gọi là nhờ vả, chăm sóc lẫn nhau thì đúng hơn. Khi đến Trạm Châu, không cần phải kiêng dè người khác, em có thể làm bất cứ chuyện gì mà em muốn, đi học hay đi làm, tất cả tùy thuộc vào việc em thích. "

Loại mặc sức tưởng tượng này vốn có lực cám dỗ, An Tống vừa mở miệng, muốn nói gì đó nhưng rồi lại do dự.

Thấy vậy, người đàn ông không nề hà gì nói thêm một câu: "Không phải lo lắng về việc gây rắc rối hoặc ảnh hưởng đến tôi. Làm bác sĩ trị liệu của em, đem lại lời khuyên và sự giúp đỡ, vốn dĩ là một phần của tư vấn".

An Tống quả quyết gật đầu: "Bác sĩ Dung, tôi nguyện ý đến Triển Châu."

Cán cân lắc lư thiếu quyết đoán, cuối cùng vẫn là nghiêng về phía Dung Thận.

.....

Ăn sáng xong, An Tống ngồi trên sô pha, ánh mắt nhìn theo An An đang chạy xung quanh, sự u ám giữa hai lông mày cũng lùi đi vài phần.

Ngay từ khi quyết định chuyển đến Trạm Châu, những tưởng tượng về những kỳ vọng trong tương lai đã chiếm trọn tâm trí cô.

"Sau khi dọn đến, muốn đi học hay tiếp tục đi làm?"

Người đàn ông bưng hai ly trà đi tới, hỏi An Tống một câu.

An Tống cầm lấy cái ly, nhỏ giọng hỏi: "Tôi có thể... đi học sao?"

"Tại sao không thể?" Dung Thận ngồi xuống ghế sô pha đơn bên cạnh, tùy ý khoanh đôi chân dài, "Đại học Trạm Châu không kém hơn so với Hương Giang."

An Tống cau mày suy nghĩ một chút, "Ý của tôi là, trước đó tôi đã làm thủ tục nghỉ học, nếu như đến Trạm Châu nhập học lại, có phải vẫn cần tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học không?"

Người đàn ông cúi người đặt chén trà xuống, trong mắt mang theo ý cười, kiên nhẫn giải thích: "Không cần phiền phức như vậy, chỉ cần đáp ứng yêu cầu chuyển trường, sau khi hoàn thành thủ tục liền có thể trực tiếp đến trường học. "

Trên người anh toát ra sự trưởng thành và kiềm chế được tích lũy từ kinh nghiệm của mình, cho dù vấn đề của An Tống có hơi ngu ngơ, cũng không mảy may tỏ ra khinh thường.

An Tống quay đầu nhìn hướng khác, thẹn thùng nói: "Tôi không biết đại học có thể chuyển trường..."

Bởi vì ngẫm nghĩ chưa làm qua việc như vậy, cũng chưa từng hiểu được tính khả thi của việc chuyển trường.

"Bây giờ biết cũng chưa muộn. Nếu như thật sự muốn học, hai ngày nữa bảo trình Phong đưa em đến xem trường đại học ở Trạm Châu. Sau khi chọn được trường em thích, tôi sẽ giúp em làm thủ tục chuyển trường."

Ánh mắt An Tống run lên, nhìn lại gương mặt ngược sáng của người đàn ông, từ "phụ huynh" nhảy ra trước mắt mắt.

Anh cực giống những bậc cha mẹ, người luôn vì những đứa trẻ lo lắng trong nhà mà mưu cầu hậu lộ.

Không đợi An Tống nói thêm lời cảm ơn, người đàn ông đã đặt đôi chân dài của mình xuống, đứng dậy, "Thời gian còn sớm, những việc này có thể từ từ lên kế hoạch. Đi mặc áo khoác, dẫn em ra ngoài đi dạo."

.....

Cảnh đẹp ở Trạm Châu không thiếu, trải qua lễ rửa tội của cơn mưa mùa thu, núi như tranh vẽ, sông như thắt lưng.

Một cây cầu vòm bằng đá bắc qua sông Minh, An Tống và Dung Thận sánh bước bên nhau trên cầu. Ánh sáng mặt trời lấp lánh khúc xạ trên mặt sông sáng chói khiến người ta không thể mở mắt.

Trạm Châu nằm ở trung tâm phía Nam, khác với Hương Giang, tuy trời có mưa nhưng nhiệt độ nắng chiếu rọi đủ để cảm thấy dễ chịu.

Cơn gió nhẹ thoảng qua, tâm trí ngắm cảnh của An Tống dần chuyển sang người đàn ông.



Anh ấy toàn diện như vậy, có thể nói là người hậu lộ lát đá cho hầu hết mọi thứ của cô, bao gồm cả thủ tục chuyển trường cũng một tay đảm đương.

Điều này tạo cho An Tống một loại ảo tưởng rằng được người khác sủng ái.

Bác sĩ Dung đã dành cho rất nhiều sự giúp đỡ, chỉ trừ không có khả năng tri trả vẫn luôn muốn tìm lý do để làm điều gì đó cho anh ấy.

An Tống hơi hơi nghiêng người, sang một bên nhìn người đàn ông phóng quang tế nguyệt bên cạnh, "Anh gần đây... vẫn đang xem mắt sao?"

Chủ đề mà cô gái nhỏ đột nhiên nêu ra, khiến người đàn ông chú ý suy nghĩ, "Vẫn muốn đem bạn của em giới thiệu cho tôi?"

"Không phải..." An Tống vừa nói vừa gãi lông mày, thiếu tự tin nói: "Tôi chỉ hỏi thôi."

Có thể là lương tâm cắn rứt hoặc vì nguyên nhân nào khác, nói xong lời này, cô dậm mũi chân giật vạt áo, chỉ là một chút cử động nhỏ.

Theo quan điểm tâm lý, những hành vi này truyền đạt hai đặc điểm.

Từ trước đến này người đàn ông vẫn luôn nhạy bén, sau khi quan sát kỹ lưỡng đã nhìn ra dung mạo sáng lạn cùng nét mặt căng thẳng của cô.

Còn về lý do căng thẳng.

Dung Thận thu hồi ánh mắt, bình tĩnh đi về phía trước, "Là hỏi đơn thuần, hay là muốn xem cảnh tượng náo nhiệt của tôi?"

"Không phải xem náo nhiệt, tôi..." An Tống thẳng thừng phản bác, mới nói được nửa câu, quay đầu lại liền nhìn thấy khuôn mặt điển trai của người đàn ông đang cười, giống như pha trò, cũng giống như đang trêu đùa.

Cô có chút ảo não cau mày, hết đường chối cãi.

Không phải xem náo nhiệt thì là cái gì nữa?

Nếu như thẳng thừng nói ra, có lẽ nào lại thể hiện ra động cơ thầm kín của cô?

Lúc này, người đàn ông đưa An Tống xuống cầu vòm đá, bên trái có một cửa hàng tráng miệng Quảng Đông lâu đời.

Có một vài chiếc bàn đơn dưới mái hiên trước cửa, người phục vụ đang tươi cười hoan nghênh ghé tới.

Dung Thận kêu An Tống ngồi xuống, gọi mấy phần món tráng miệng và trà sữa đặc trưng,

nhàn nhã lấy hộp thuốc lá ra, "Nếu không phải xem náo nhiệt của tôi, có ý kiến hay là kiến nghị gì không tiện nói ra."

An Tống không dám nhìn vào đôi đồng tử của người đàn ông, luôn cảm thấy anh có khả năng thấu hiểu lòng người.

Cô hỏi: "Lúc trước anh nói, chỉ cần một người vợ trên danh nghĩa, cụ thế là ý gì?"

Lời nói rơi xuống, tiếng bật lửa vang lên, hương trà thoang thoảng cũng từ phía đối diện bay tới.

Bầu không khí yên tĩnh hơn một chút...

An Tống không khỏi liếc nhìn bác sĩ Dung đang hút thuốc.

Anh đang ngồi trên đường phố, sau lưng là dãy phố ăn vặt toàn người là người, trên môi anh là hơi thở khoan thai với làn khói trắng của thuốc lá.

Rõ ràng là ngồi trong khói lửa nhân gian, nhưng anh lại thờ ơ dường như đặt mình ở bên ngoài trần thế.

Cô không thể hiểu được độ sâu giữa hai lông mày của anh, chỉ cảm thấy rằng từ "xem mắt" này, xúc phạm phong thái của một quý ông.

Dung Thận nhấp một ngụm thuốc lá, một lúc lâu qua làn khói mỏng mới đưa ra một câu trả lời: "Thân phận trên danh nghĩa, không có ý nghĩa thiết thực."

An Tống tiếp lời: "Ý là hôn nhân giả?"

Người đàn ông ý vị sâu xa cụp mi mắt xuống, "Có thể nói như vậy."

An Tống không có tiếp tục truy hỏi, đúng lúc người phục vụ mang bánh ngọt và trà sữa đến, cô cắn ống hút rơi vào trầm tư.

Đối với nguyên nhân cuộc hôn nhân giả của bác sĩ Dung, cô cũng không truy đến cùng.

Mỗi một người đều cũng có quá khứ và câu chuyện của riêng mình, anh làm như vậy, nhất định có lý do của anh.



Tương tự, An Tống cũng đang suy nghĩ xem nên nói gì tiếp theo mới không thể hiện sự liều lĩnh đột ngột.

Thời gian đang trôi qua từng giây, trà sữa trong cốc đã được uống hơn nữa, thế nhưng bánh ngọt lại không động đến một miếng nào.

"Đừng chỉ uống trà sữa, ăn chút bông lan trứng muối cho đỡ ngấy."

Người đàn ông cầm kẹp điếu thuốc, rồi đẩy bánh bông lan trứng muối sang phía đối diện.

An Tống bị nhiễu loạn mạch suy nghĩ, ngay tức khắc ngẩng đầu, nuốt chửng một ngụm lớn trà sữa trân châu, vô tình nấc lên một cái.

Sau đó, đã không thể vãn hồi.

An Tống lúng túng liếc nhìn trà sữa, lời nói bị hai lần tiếng nấc ngắt quãng.

Dung Thận đầy hứng thú nhìn cô gái có vẻ ngoài ngây thơ ở đối diện đang không ngừng nấc lên, liền kêu người phục vụ gọi một chai nước khoáng.

Giờ phút này của An Tống, muốn nói nhưng không dám mở miệng, cảm thấy bản thân mình đã ở trước mặt bác sĩ Dung có thể nói là thất thố rồi.

Rất nhanh, cô cầm lấy chai nước khoáng mà người đàn ông đã mở nắp, nín thở rồi uống một phần ba.

Thật không dễ dàng mới kìm nén được tiếng nấc, Dung Thận lại quăng một câu hỏi: "Nói xem, suy nghĩ rất lâu rồi, giúp tôi nghĩ ra đối sách gì tốt?"

An Tống thập phần không thích thái độ do dự thiếu quyết đoán của bản thân lúc nãy, nhất là khi còn đàn đối mặt với bác sĩ Dung.

Cô tin tưởng vào khí khái và bản lĩnh của anh, dứt khoát mở miệng: "Nếu như xem mang lại cho anh rắc rối, lại không tìm được ứng viên phù hợp trong thời điểm hiện tại, vậy tôi... nguyện ý giúp anh."

Đôi mắt của người đàn ông sâu như biển, lộ ra sự bí hiểm sâu thẳm không thể nói ra.

Anh không nói gì, An Tống tự nhủ nói tiếp: "Tôi đã tra qua một số thông tin, đại khái biết định nghĩa của hôn nhân giả là gì. Anh đã giúp tôi rất nhiều lần, tôi cũng luôn muốn đáp lại... "

Cuối cùng, An Tống lại cân nhắc thêm vài giây, thận trọng nói thêm: "Tôi đơn thuần là muốn giúp đỡ, không có ý đồ dư thừa nào khác."

Giọng điệu của cô rất nghiêm túc, không có bất kỳ lời ngon ngọt nào, như thể cô đã trải qua sự suy nghĩ kỹ càng.

Dung Thận nhìn chằm chằm cô bằng đôi mắt đen dày, không biết đã qua bao lâu, cong môi hỏi: "Nghe có vẻ là một kiến nghị không tồi, nhưng em đã bao giờ nghĩ đến kết quả sau này của cuộc hôn nhân chưa?"

An Tống quả nhiên rất thông minh, trước khi lập kế hoạch, bản thân cô đã nghĩ kỹ rất chu toàn.

"Nghĩ qua một chút." Cô thẳng thắn đối diện với ánh mắt của người đàn ông, nhẹ nhàng nói: "Nếu đã là chủ nghĩa hình thức, sẽ luôn có một ngày kết thúc. Ngoại trừ sự biến hóa trên thân phận, đối với tôi mà nói không có ảnh hưởng nào khác."

Có thể câu trả lời của An Tống đã lệch ra khỏi trọng điểm, người đàn ông không nhanh không chậm nhắc nhở: "Cho dù là kết hôn giả, cũng vẫn cần phải lấy giấy đăng ký kết hôn."

An Tống xem như lẽ đương nhiên gật đầu: "Tôi biết, anh cần chính là giấy đăng ký kết hôn đó.

Đến cuối cùng vẫn là trẻ tuổi, không nghĩ đến một mức độ sâu hơn.

Dung Thận khoanh chân lại, giọng nói trầm thấp hơn vài phần cùng với ý cười không rõ ràng, "Em dường như không nghĩ qua, một khi quan hệ kết thúc, tình trạng hôn nhân của em sẽ không còn là chưa kết hôn, mà là ly hôn."

An Tống sững sờ, về điểm này cô thật sự không nghĩ tới.

Nhưng thời gian suy tính cũng không quá một khoảnh khắc ngắn, lúc cô nhìn lại người đàn ông, bình thản lắc đầu: "Không quan trọng, trong tình trạng của tôi, cho dù độc thân hay đã ly hôn, đều chả thay đổi điều gì. "

"Cũng không quan tâm cách nhìn với mối quan hệ cùng bạn trai trong tương lai?"

Tuy rằng vì "gậy ông đập lưng ông", anh không tiếc mà lạt mềm buột chặt từng bước dụ dỗ, nhưng trước đó, anh cần An tổng hiểu rõ sự thiệt hơn trong mối quan hệ này.

Sẵn sàng là một chuyện, nhưng liệu cô ấy có chịu được hậu quả hay không lại là một chuyện khác.

Suy cho cùng tuổi còn trẻ, nên việc không suy nghĩ thấu đáo theo sự bồng bột là điều không thể tránh khỏi.

Dung Thận cho rằng bản thân không phải là người rộng lượng nhân từ gì, nhưng cũng thực sự không muốn lừa dối một cô gái mới đôi mươi.

"Anh cảm thấy... tôi có thể tìm được bạn trai sao?" An Tống nhìn dòng sông Minh phái xa xa, hời hợt nói: "Không ai sẽ thích một cô gái có tính cách quái gở lại còn mắc bệnh tâm lý, bản thân tôi cũng chưa nghĩ tới chuyện này. Vì vậy, sự lo lắng của anh là không thành lập. "