Tô Quý ậm ừ không chút biểu cảm: "Thị trưởng Hương Giang cũng không bận như anh ta."
An Tống đứng dậy đi rót nước, quay lưng về phía cô nói: "Bác sĩ Dung thật sự rất bận, tháng sau anh ấy phải chuyển công tác đến Trạm Châu, sau này nếu anh ấy không thể về, chị để xe lại cho em, em có thể lái xe đi kiếm anh ấy."
Có một sự im lặng chết chóc trong căn phòng.
"Lái xe đi Trạm Châu? Hả?" Tô Nghiên hất dép lê, ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, trừng mắt nhìn cô, "Cả cái thành phố không có bác sĩ nào khác sao? Lái xe đi tìm anh ta? Sao em không chuyển luôn nhà đến đó đi?"
An Tống xoay người bưng hai ly nước, kinh ngạc nhướng mày, "Chị cảm thấy em nên chuyển đến đó sao?"
Tô Quý: "..."
Con bé nó đang nghĩ cái gì vậy?
Tô Quý nghiến răng kêu thành tiếng, sau khi cầm lấy ly nước liền kéo An Tống, "Mau ngồi xuống, chị hỏi em trả lời."
An Tống ngoan ngoãn ngồi xuống, lại nhớ tới cái gì đó, tiên phong hỏi: "Chị có đói không?"
Tô Quý mặt mày vô cảm gật đầu: "Có chút đói bụng, xào chút cải thảo đi, cảm thấy cải thảo ở nhà chị ăn vẫn chưa đủ."
An Tống liếc cô một cái, không nói gì.
Tô Quý nặng nề đặt ly nước xuống bàn cà phê, bẻ vai của An Tống, nghiêm giọng nói: "Là tên họ Dung đề nghị em chuyển đến Trạm Châu sao?"
"Bác sĩ Dung. " An Tống ngoan cố sửa lại từ ngữ của cô, sau đó nhẹ giọng giải thích sự nghi hoặc của cô: "Không phải, anh ấy nói Trạm Châu không thích hợp với em, nhưng anh ấy chính xác có đề nghị em đổi một thành phố khác. "
"Nên đổi thành phố nào?"
Trong lòng Tô Quý còn bổ sung thêm một câu, tên đàn ông này tám phần là lòng lang dạ sói rồi.
An Tống thấy cô nghi ngờ, không muốn gây ra những hiểu lầm không đáng có, liền giải thích ngắn gọn ý tốt của bác sĩ Dung.
"Chị nghe... có vẻ như không có ý tốt. " tô Quý liếc mắt nhìn cô, "Giống như là có dụng ý xấu. "
An Tống cau mày, "Vậy lý do đâu? Anh ấy đối với mỗi bệnh nhân có thể có những tâm ý gì khác chứ?"
Khỏi phải nói, Tô Quý vậy mà không trả lời được.
Nếu như nói về tiền bạc, An Tống quả thực có tiền, nhưng có lúc giàu, lúc lại nghèo, đầy biến số, mà tiền đối với cô ấy đều có công dụng quan trọng.
Nếu như nói về tình, hao tổn tâm huyết mà chầm chậm như vậy cũng không quá ăn khớp với tiết tấu của một kẻ phong lưu tìm kiếm niềm vui.
Lẽ nào là về người?
Tô Quý đưa tay nâng cằm An Tống lên, nhìn tỉ mỉ gương mặt trong sạch lạnh lùng của cô, "Bảo bối, em nói anh ta có khả năng là một người mưu đồ bất chính với em không?"
An Tống nói: "Không phải, anh ấy không phải loại người như vậy."
Tô Quý lại một lần nữa cảm thấy cải thảo* của nhà mình giữ không nổi nữa rồi.
*Cải thảo ở Trung Quốc có nghĩa là con gái, còn có thể nói rằng ngốc như lợn. Kiểu như nóc nhà mà bên Việt Nam hay dùng. Ở phía trên bà cũng dùng để nói móc An tỷ
Không quản nói thế nào, nghi ngờ tâm ý của người khác sau lưng họ sẽ chỉ thêm phiền phức, cũng khó mà tìm ra được manh mối có hữu ích.
Tô Quý ở nhà An Tống cả ngày, buổi tối trước khi đi, An Tống đứng ở cửa nhắc nhở cô: "Mấy ngày nay em không có chuyện gì, có thể cùng chị trở về thăm dì."
"Lần sau đi. " Tô Quý cúi người đi giày, nhíu mày nói: "Gần đây bà đã về quê rồi. "
An Tống không nghi ngờ về cô ấy, nhẹ gật đầu: "Được."
Ra khỏi ngôi nhà, Tô Quý tản bộ ra khỏi con hẻm sâu, thỉnh thoảng ngoái lại nhìn.
Thấy An Tống không đi theo ra, cô hơi yên tâm.
Cô muốn đưa An Tống về nhà ăn tối, nhưng mẹ cô không đủ sức, gần đây bà phải nhập viện vì bệnh mãn tính.
.....
Qua mấy ngày sau, An Tống đều không nhận được bất kỳ thông báo nào của bác sĩ Dung.
Thì vẫn vậy, cô cũng tuần tự từng bước tiếp tục cuộc sống bình thường ảm đạm của mình.
Nhưng con người chính là thế, vô hình chung đã hình thành một thói quen cố định, một khi phá bỏ thì rất dễ suy nghĩ lung tung.
Lại đến cuối tuần, An Tống nhìn điện thoại di động im lặng không có gì xảy ra, do dự nửa ngày, vẫn là từ bỏ ý định chủ động dò hỏi.
Nếu như bận đến mức không thể giải quyết, bác sĩ Dung cũng sẽ không bặt vô âm tính.
Mặt trời mùa thu treo cao ngoài cửa sổ, An Tống nhìn An An nằm trong ổ, "Em muốn ra ngoài chơi không?"
Tiểu gia hỏa đã theo cô được gần một tháng, khu vực sinh hoạt thường ngày của nó chỉ là khoảng sân nhỏ bên ngoài ngôi nhà.
Trình Phong cho biết khi chú cún lớn lên, thì nên dắt nó ra ngoài đi dạo, nếu không sẽ rất dễ cô đơn và trầm cảm.
An Tống là một người theo phái hành động, nghĩ đến đây liền mặc quần áo ôm An An đi ra ngoài cửa.
Đi bộ về phía đông dọc theo con hẻm sâu, khoảng 20 phút, đã đến bờ kè ven biển.
Gió biển lạnh có chút tê buốt, bên cạnh bờ kè có một công viên hướng biển cũng không có nhiều người, An Tống đặt An An từ trên tay xuống, nhìn bóng dáng nó vui vẻ trên bãi cỏ, tâm trạng ảm đạm. Cũng nhẹ nhõm đi rất nhiều.
"Tống Tống!"
Một âm thanh lanh lảnh và quen thuộc từ phía dưới công viên truyền lại, An Tống nhìn xung quanh liền thấy vài người nam nữ đang đứng ngược sáng bên bờ biển, một trong số họ vẫn đang vẫy vẫy tay.
Là Tô Thiến.
An Tống gật gật đầu tỏ ý, khóe miệng hơi hơi kéo ra.
Tô Thiến có vẻ rất vui, sau vài câu nói với bạn, cả nhóm người liền đi về hướng An Tống.
Đội ngũ năm sáu người, cư nhiên khiến An Tống cảm thấy có chút mâu thuẫn.
Có một vài gương mặt vẫn rất quen thuộc, tất cả đều là bạn học cấp ba hồi đó.
Tô Thiến rất nhiệt tình, trên khuôn mặt tròn trịa nở nụ cười, nhanh chóng lao tới, nắm lấy cánh tay An Tống, "Tống Tống, thật trùng hợp, hai ngày trước mình đến ban biên tập tìm cậu, kết quả bên hành chính nói gần đây cậu không có đến. Không nghĩ rằng hôm nay lại gặp được cậu. "
Vài người vây quanh An Tống, trong ánh mắt tràn đầy sự đánh giá và tò mò.
Suy cho cùng năm hai trung học khi đó đều tham gia vào thi đại học, đồng thời chị em nhà họ An được vào thẳng đại học với số điểm xuất sắc đã để lại ấn tượng sâu sắc cho thầy và trò cùng trường.
"Hi, bạn cùng bàn, vẫn nhớ mình chứ?"
Một nam sinh trong số đó mỉm cười chào hỏi, cũng không có ác ý, nhưng lời nói tiếp theo lại khiến An Tống không biết nên trả lời như thế nào: "Đã lâu không gặp, cậu thế nào, An Tê như hình với bóng cùng cậu không tới à? "
Trong những lời chào hỏi giữa người cũ với nhau, không thể tránh khỏi việc nhắc đến quá khứ để làm vơi đi cảm giác xa lạ ban đầu.
An Tống dùng sức cong môi dưới, "Cậu ấy... không tới. " Vĩnh viễn sẽ không bao giờ tới nữa.
"Tống Tống, mấy người bọn mình đang thảo luận về việc họp lớp vào cuối năm. " Tô Thiến hăng hái chỉ tay về phía các bạn học bên cạnh, "Ngoại trừ cậu trở về một lần khi tốt nghiệp trung học năm đó, sau này cậu đều vắng mặt, năm nay cùng nhau tụ tập đi? "
"Không được." An Tống lùi lại một bước, lễ phép từ chối, "Mình không tiện lắm."
Tô Thiến tốt bụng, vòng tay ôm cô không buông, "Đừng mà, mọi người đã lâu không gặp như vậy, qua chút cho thêm náo nhiệt đi chứ."
Bạn đồng môn cấp ba luôn hừng hực và chất phác, nhưng cảm xúc này rơi trên người An Tống, khiến cô có chút lực bất tòng tâm.
An Tống cuối cùng vẫn là từ chối lời mời, sau khi tạm biệt liền mang theo An An rời khỏi công viên ngắm cảnh biển.
Tô Thiến và những người khác ở phía sau tỏ ra tiếc nuối, lại nảy sinh một phần nào đó bất mãn nho nhỏ.
Gió biển thổi mạnh, mọi lời bàn tán sau lưng đều thổi vào trong tai An Tống.
"Tính cách của cô ấy trở nên rất kỳ quái."
"Đoán chừng là không muốn tiếp xúc nhiều hơn với chúng ta. Dù gì thì hồi đó bọn mình đều là học tra*."
*Học tra: học cho có, điểm thấp
"Học tra cũng không phải cặn bã, lãnh đạm đến mức như thế?"
Mấy người cứ bạn một câu tôi một câu mà "chinh phạt " An Tống, tươi cười chào đón nhưng đáp lại bằng sự thờ ơ, đổi lại là ai thì trong ngực cũng đều không thoải mái.
An Tống bước đi xa, nghe được những lời này cũng chỉ cúi thờ ơ cúi thấp đầu.
Cô hiểu rõ vấn đề của chính mình hơn bất kỳ ai khác. Ngay cả khi các triệu chứng thuyên giảm, trước mắt vẫn là làm không được mà bình tĩnh cùng bọn họ nói chuyện hàn huyên.
Tô Thiến nhìn theo bóng dáng đang trôi đi trước mặt, nhíu mày lẩm bẩm: "Các cậu đừng nói nhảm, cái gì mà học tra cặn bã chứ, hồi trước Tống Tống còn dạy chúng ta tiếng Anh, đều quên rồi sao?"
Những người khác nghe thấy đều câm miệng. Chỉ có Tô Thiến vẫn còn đang nhỏ giọng lẩm bẩm, "Mình cảm thấy Tống Tống hình như có chuyện gì đó. Lần trước đến tòa soạn..."
Khi Tô Thiến đề cập đến biểu hiện bất thường của An Tống trong thang máy ở tòa soạn, tất cả cùng nhau sôi nổi đưa ra ý kiến, "Này, chúng ta có rất nhiều bạn cùng lớp. Gửi cái tin nhắn trong nhóm lớp để mọi người giúp nghe ngóng xem sao?"
"Đồng ý, có nhiều người hơn thì sức lực lớn hơn, luôn có một người biết được nguyên nhân."
Ngay sau đó, một cuộc thảo luận sôi nổi về tình hình hiện tại của An Tống đã được phát động trong nhóm bạn học.
Có rất ít người thực sự quan tâm đến cô ấy, hầu hết họ chỉ là cấp bách muốn đào sâu đánh sâu vào sự việc đã xảy ra với An Tống là tốt hay xấu.
Trước khi bức tranh toàn cảnh chưa được xác định, thường thường sự nhiệt tình đối với những câu chuyện phiếm của con người ta, so với đồng tình còn mãnh liệt hơn.
.....
Tình tiết chạm trán với một vài người bạn cùng lớp không khơi dậy được nhiều phản ứng cảm xúc của An Tống.
Từng trải qua nỗi đau tột cùng của sự sống và cái chết, sự hiềm nghi và hiểu lầm của người khác từ lâu đã trở nên nhỏ nhặt không đáng kể.
Có lẽ là đến từ sự ảnh hưởng vô tri vô giác của bác sĩ Dung, đêm ngày hô nay, An Tống lại mơ hồ nảy sinh ý niệm chuyển đến Trạm Châu.
Cô tự nghĩ, đợi lần sau gặp bác sĩ Dung, trước cứ lắng nghe cách nhìn của anh ấy rồi dự định tiếp vậy
Tuy nhiên, thời gian trôi tuột khỏi kẽ tay một cách bình tĩnh như nước chảy, An Tống vẫn không đợi được sự sắp xếp điều trị của bác sĩ Dung, mà là đợi cuộc gọi của Hàn Thích.
Vào sáng thứ Năm, đã mười ngày trôi qua kể từ lần cuối cùng gặp nhau tại số 177 Vân Điên.
An Tống đến trung tâm y tế theo lịch hẹn, ngồi trong phòng điều trị bình thường, gửi một màn tra tấn tâm hồn cho Hàn Thích: "Bác sĩ Dung không có ở đây sao?"
Hàn Thích mặc áo khoác trắng, nở nụ cười ấm áp nói: "Anh ấy còn đang đi công tác. Hôm nay gọi cô qua, là muốn đưa cô đi làm đánh giá tâm lý một lần nữa."
"Ừ, được."
Hàn Thích nhìn thái độ thuận theo của An Tống, sợ cô suy nghĩ nhiều, liền giải thích một câu: "Sau khi bệnh nhân được điều trị tâm lý, chúng tôi đêu sẽ theo dõi và đánh giá thường xuyên, đồng thời cũng để nắm rõ hơn động thái tình trạng của cô."
Sau khi An Tống đáp lại, Hàn Thích bật máy tính lên, bắt đầu một vòng đánh giá mới.
Các câu hỏi trong bài đánh giá rất đơn giản nhưng có tính phương hướng cao.
Trong suốt quá trình này, lông mày của An Tống thường xuyên nhăn lại, tâm trạng lên xuống cực kỳ rõ ràng.
Không đến nửa giờ, Hàn Thích nhìn kết quả thời gian thực đưa ra trên máy tính, lắc đầu thở dài: " An tiểu thư, tuy rằng tình trạng của cô đã ổn định nhưng vẫn chưa đạt được kết quả như mong đợi. Muốn chữa khỏi hoàn toàn, e rằng vẫn phải tăng thêm phụ đạo tâm lý nữa. "
Giọng nói của An Tống căng thẳng khàn khàn, "Bao lâu?"
"Ít nhất là nửa năm. " Xuất phát từ đạo đức nghề nghiệp của một bác sĩ, Hàn Thích đặc biết chĩa màn hình máy tính về phía An Tống, "Đây là đề xuất đánh giá do hệ thống đưa ra. "
An Tống tùy ý liếc nhìn màn hình, rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói: "Ừm, được."
"Vậy thì trước khi chúng ta ký thỏa thuận bổ sung, vẫn còn có một phân đoạn trưng cầu như thường lệ. Cô có cân nhắc đến việc thay đổi bác sĩ trị liệu không? Vì bác sĩ Dung tạm thời được chuyển đến thành phố khác làm việc, nếu như cô đồng ý, tôi sẽ là người tiếp nhận tiếp theo của cô..."
"Không cân nhắc."
Hàn Thích: "..."
Lời còn chưa nói xong đã thẳng thắng dứt khoát cự tuyệt, thực sự là một loại tổn thương vô hình.