Trong và ngoài xe, rất nhiều cặp mắt rõ ràng đã nhìn thấy cảnh tượng nhàm chán của cô và Dung Thận.
An Tống từ bỏ phản kháng, trực tiếp nằm ở trên ngực người đàn ông, giả bộ như đà điểu.
Lại một tiếng bật lửa vang lên, Tiêu Minh Dự quay đầu nhìn người phụ nữ đang thả khói, thấp giọng trêu chọc: "Nhìn người ta đi, rồi nhìn lại em xem, miễn phí bao nhiêu cơm gạo ngàn năm này."
Dung Nhàn nhả khói ra ngoài cửa sổ, cười nửa miệng, "Lúc tôi dính người, An An vẫn mặc yếm cơ."
Đôi mắt Tiêu Minh Dự trở nên sắc bén, "À, dính Lương Thừa chứ gì?"
Dung Nhàn quá lười để nghiêm túc với anh ta, vì vậy nhích đến bên cửa sổ, vẫn hút thuốc và suy nghĩ về mọi thứ.
Thấy vậy, Tiêu Minh Dự cười lạnh ngoảnh mặt đi, khi nhìn thấy những đống đồ bổ để trên sàn xe, giơ chân đá đá để trút giận.
Vốn dĩ bọn họ cùng vợ chồng nhà họ Dung qua đây tính thăm An Tương Hoài, nhưng bị Dung Thận ngăn lại.
Bây giờ xe chạy thẳng về nhà, xem ra sẽ không cho bọn họ đến thăm bệnh rồi.
...
Trở lại Vân Điên, Tiêu Minh Dự và Dung Nhàn xuống xe trước, vợ chồng Dung Kính Hoài cũng vào sảnh của nhà chính.
Trình Phong nhìn hai người ngồi cạnh nhau qua kính chiếu hậu, nhận được tín hiệu ánh mắt của người đàn ông, liền đẩy cửa xe rời khỏi.
Trong xe, chỉ còn lại hai người với nhau.
An Tống che mặt vùi đầu vào ngực người đàn ông, suốt đường về cô vẫn duy trì tư thế này, có nói gì cũng không chịu ngẩng đầu lên.
Tay trái Dung Thận ôm eo cô, hơi cúi đầu, dùng giọng nói ôn nhu đùa giỡn: "Không sợ bản thân ngạt sao?"
An Tống lại chui vào trong lòng anh, lỗ tai đã đỏ của cô còn đỏ hơn trước.
Người đàn ông mỉm cười, dùng lòng bàn tay ấm áp chạm vào gáy cô, "Mọi người đều đã đi hết rồi, em định trốn như vậy đến khi nào?"
An Tống nghiêng mặt nhìn qua cửa xe mở toang nhìn thấy biệt thự của Vân Điên, nhìn xung quanh, thấy trong xe không có người khác, liền lặng lẽ ngẩng đầu lên, bắt đầu "hỏi giáo", "Mới nãy trong xe có người sao anh không nhắc em...... "
"Đều là người nhà mà, con sợ bị mọi người nhìn thấy sao?"
An Tống giật giật khóe miệng, ánh mắt oán hận nhìn thẳng vào người đàn ông.
Đây không phải là vấn đề nhìn thấy hay không nhìn thấy.
Đóng cửa giữa những người yêu, không thể phóng đại mức độ thân mật.
Nhưng ôm ôm hôn hôn ở nơi công cộng, An Tống vẫn cảm thấy xấu hổ.
Lúc này, người đàn ông nhìn thấy khuôn mặt nhỏ ửng hồng của cô, nụ cười trên môi mỏng dần dần rộng ra, dùng giọng điệu nhân nhượng mà nói: "Ừm, anh không suy nghĩ kỹ, lần sau có người anh sẽ nhắc nhở em."
An Tống khẽ khịt mũi, như hụt hơi, lại tiến sát khuôn mặt tuấn tú của Dung Thận, há miệng cắn nhẹ vào đôi môi mỏng mát lạnh của anh.
Cắn xong, sau khi hai người bước vào cửa, mọi người đều nhìn thấy vết răng đỏ hồng trên khóe môi người đàn ông.
An Tống vén tóc mái trên trán, nhanh chóng rời khỏi hiện trường: "..."
Trong phòng khách, Dung Thận nhìn cô đi lên lầu, trong mắt tràn đầy cưng chiều.
Quản gia Lý mang trái cây và đồ giải khát rồi rời đi.
Dung Kính Hoài trầm mặc hồi lâu mới nói: "Bố Tiểu An đã trở về rồi, chuyện hôn sự của con có nói qua với ông ấy chưa?"
Dung Thận thu lại biểu tình, chậm rãi bắt chéo chân dài, lúc cởi cúc áo ra, thấp giọng trả lời: "Có nói một chút, cụ thể như thế nào, sau khi ông ấy xuất viện sẽ nói tiếp."
Bất kể An Tương Hoài có tư cách làm bố hay không, ông ấy là người thân duy nhất trên đời của An Tống.
Hơn nữa, ông cũng không phải người mang tội ác, cho dù năm đó ông có lựa chọn khiến người ta cảm thấy khó hiểu, hiện tại cũng có thể cứu vãn.
Huống chi, trong lòng An Tống chưa bao giờ oán trách người bố này.
Theo cách này, chuyện kết hôn của hai người, phải cho An Tương Hoài một lời giải thích và tính toán chi tiết.
Dung Kính Hoài hiểu ý gật đầu: "Như vậy là tốt nhất, tuy rằng không biết nhà bọn họ xảy ra chuyện gì, nhưng người đã trở về rồi, chúng ta cũng phải giải thích một chút, không thể để cho ông thông gia thách thức."
Dung Thận trầm giọng đáp lại, mi mắt hơi rũ xuống, che đi đáy mắt sâu thẳm.
...
Đêm đó, Nguyễn Đan Linh và Dung Kính Hoài rời đi sau bữa tối.
Tiêu Minh Dự kiên quyết ở lại Vân Điên với lý do anh không có tiền để ở khách sạn.
Dung Nhàn không có cách gì với anh ta, vì vậy cô kéo người đến hậu viên, thấp giọng hỏi: "Anh có phải có thói quan vớ vẩn gì không? Mỗi lần gặp em tôi đều ở bên cạnh nó, không có tiền ở khách sạn, sao anh không đi nhà trọ, hơn nữa cũng còn có nhà khách rẻ mà, anh ở lại đây làm cái gì?"
Tiêu Minh Dự: "..."
Tại sao anh không nhận ra rằng mạch não của người phụ nữ này rất kỳ lạ thế này chứ?
Tiêu Minh Dự khịt mũi cười, đốt điếu thuốc, uể oải dựa vào thân cây, "Anh có tật xấu em không biết à? Hơn nữa, đã quen ở khách sạn hạng sao, đổi sang khách sạn cùi không thể chấp nhận nhanh được, còn muốn để anh đến nhà khách? Anh có phải là loại đàn ông có thể thỏa hiệp không?"
"Tôi chưa từng gặp qua tên vô lại nào mặt dày hơn anh."
Dung Nhàn giơ chân định đá anh ta, nhưng cô vừa di chuyển, cô đã bị kéo vào vòng tay của người đàn ông.
Khoảnh khắc cô ổn định lại cơ thể của mình, trong nháy mắt, khuôn mặt tuấn tú phóng đại đã ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của cô.
Sớm đã làm tất cả những chuyện thân mật từ lâu, nhưng mỗi khi Dung Nhàn và Tiêu Minh Dự hôn nhau, vẫn sẽ bị hớp hồn bởi khí chất mạnh mẽ của anh ấy.
Từ phản kháng đến thỏa hiệp, chỉ cần một nụ hôn.
Sau khi hôn xong, Tiêu Minh Dự vẫn không buông cô ra, dùng đôi môi mỏng mυ"ŧ lấy vành tai cô, khàn khàn nói: "Nếu không muốn anh lảng vảng trước mặt em trai em thì đưa anh về căn hộ của em ở Hương Giang, nhé?"
Môi lưỡi Dung Nhàn tê dại, cô cố gắng lấy lại tinh thần, phun ra ba chữ: "Anh nằm mơ."
Cô hạ quyết tâm chia tay Tiêu Minh Dự, tuy không vẫn thành công nhưng không ngăn được cô từng bước loại bỏ anh ta ra khỏi cuộc đời mình.
Cô chỉ muốn tìm chút vui vẻ, không muốn sinh lòng yêu thích.
Cho dù là sợ hãi hay là trốn tránh thì cô cũng đã sớm qua cái tuổi "có tình thì uống nước cũng no, không tình thì ăn cơm cũng đói" rồi.
Cô cũng không thể bày tỏ tình yêu một cách háo hức và thẳng thắn như An Tống được.
Điều duy nhất có thể làm là giữ vững trái tim của mình.
Dung Nhàn đã chuẩn bị sẵn tinh thần, liếʍ liếʍ đôi môi tê dại, xoay người chuẩn bị trở lại sân trước.
Tuy nhiên, lời nhắc nhở khẩn cấp của Tiêu Minh Dự đến từ phía sau, "
Nhàn tổng, son môi hết rồi."
...
Trên lầu, An Tống ăn cơm xong trốn ở trong phòng nghỉ.
Cô đặt máy tính trên đùi, đeo tai nghe Bluetooth và đang gọi điện thoại với Lăng Kỳ.
Lần này quay lại Hương Giang, Lăng Kỳ không đi theo, vì An Tống không thể quay lại đúng hạn nên thời gian ra mắt ứng dụng trực tiếp buộc phải lùi lại.
Sau khi giải thích ngắn gọn vài câu, Lăng Kỳ nói "ồ" một tiếng, "Phu nhân, hôm nay có chuyện vui ạ?"
"Không, sao vậy?"
Lăng Kỳ nghe thấy giọng điệu nhanh chóng, không khỏi cảm khái, "Không có gì, tôi chỉ cảm thấy cô rất vui vẻ, nói chuyện cũng mang theo ý cười."
Quen biết lâu như vậy, tính cách An Tống có phần kiềm chế, không thích tỏ ra vui vẻ.
Mà tâm trạng thất thường của cô phần lớn liên quan đến boss.
Nghĩ tới đây, đại não Lăng Kỳ nhất thời mở rộng, cao giọng hai lần, "Phu nhân, không phải cô có đấy chứ?"
An Tống khó hiểu, "Có cái gì?"
"Tiểu Cửu Cửu ấy!"
An Tống: "..."