An Tống cuối cùng cũng không cưỡng lại được sự cám dỗ của hai từ "bận tâm", giữ lại con chó nhỏ, đặt tên là An An.
Quả thực giống như những lời của Dung Thận, chó con quá nhỏ, rất dính người.
Mỗi lần An Tống đem nó từ trên tay đặt xuống, vật nhỏ này lại kêu ư ử không dứt.
Thử lặp lại mấy lần, An Tống bất lực nhíu mày, "Nhất định phải ôm em thế này mới không kêu sao?"
Cũng không biết là nghe có hiểu không, dù sao thì con chó nhỏ cũng ậm ừ hai tiếng rồi tiếp tục nhảy lên người cô.
An Tống đón lấy thân thể tròn vo của nó ôm vào trong lòng, không khỏi lẩm bẩm nói: "Em tốt nhất là nói được làm được."
Tiếng kêu của con chó con dần dần biến mất.
An Tống nhẹ nhàng sờ sờ đầu của nó, tuy rằng thủ pháp có chút xa lạ, nhưng không khó để nhìn ra được cô từ trong lòng đã đón nhận vị khách bất ngờ tới này.
Thấy vậy, Dung Thận chậm rãi bắt chéo chân, trong giọng nói trầm mạnh có chút nhẹ nhõm: "Có vẻ như nó rất thích cô. Nếu sau này việc chăm sóc có gì không hiểu, có thể hỏi Trình Phong bất cứ lúc nào."
"Không vấn đề gì, An tiểu thư, có chuyện gì cô cứ gọi cho tôi."
An Tống gật đầu cảm ơn, thần sắc giữa hai đầu lông mày cũng trở nên cởi mở hơn nhiều, "Hôm nay làm phiền các anh rồi."
"Không hẳn là làm phiền." Người đàn ông nhìn gò má tái nhợt quá mức của cô gái, yết hầu khẽ lăn, "Tôi còn có chuyện phải làm, hôm nay đến đây thôi."
"Tôi tiễn anh."
An Tống đang định đặt con chó nhỏ xuống để tiễn bọn họ ra về, tiểu gia hỏa như nhận ra điều gì đó, lập tức ư ử vài tiếng trong vòng tay cô.
Dung Thận cong chân đứng lên, mang theo ý cười nói không cần tiễn nữa.
Trong ánh mắt của An Tống nhìn thấy được, trực giác cảm thấy nụ cười trên môi anh giống như một bậc đàn anh hòa ái dễ gần, "Vậy... tôi gửi cho anh tiền mặt để trả phí trị liệu?"
"Không vội, lần sau lại nói."
Một lúc sau, người đàn ông cùng Trình Phong rời khỏi ngôi nhà gỗ trên đường Vân Hải.
An Tống ôm An An đưa mắt nhìn theo anh rời đi, một cơn gió nhẹ thổi qua trước mặt, cô bừng tỉnh nhớ lại, phí điều trị lần trước đến khu nghỉ dưỡng hình như cũng chưa có thanh toán.
Thời gian có chút muộn, ánh dương đang chầm chậm rơi xuống núi.
An Tống nhận được điện thoại của Trình Phong gọi tới, trong sân nhỏ cũng chất đầy sữa bột dành cho thú cưng và nhiều đồ dùng khác nhau mà anh đặc biệt gửi đến.
"Cô An, ngài Cửu lo lắng cô lần đầu tiên nuôi thú cưng chưa quen lắm, nên để tôi gửi cho cô một số nhu yếu phẩm. Những thứ này đều có sách hướng dẫn, nếu cô không hiểu cứ hỏi lại tôi."
Phản ứng đầu tiên của An Tống chính là muốn gửi tiền.
Nhưng Trình Phong liên tục xua tay, vội vã căn dặn hai câu, xoay người liền chạy thật xa, anh chính là không dám nhận tiền của An tiểu thư.
An Tống nhìn đống đồ dùng cho thú cưng chói mắt bày đầy trước mặt, chỉ cảm thấy bác sĩ Dung quá chu đáo, quá tinh tế, khiến cô nảy sinh một ý nghĩ không có gì để báo đáp lại.
Như vậy, hình tượng của Dung Thận trong lòng An Tống, càng thêm vững vàng.
Thực sự là một vị lương y toàn diện hiếm có, một người thầy hướng dẫn có tâm.
.....
Thời gian lặng lẽ trôi qua, bởi vì có sự xuất hiện của chú chó nhỏ An An, cuộc sống như vũng nước đọng của An Tống cũng đã dậy sóng trở lại.
Gần hai ngày nay, cô đều không có ra ngoài, ngoại trừ trả lời một số tin nhắn từ công việc bán thời gian, cô dành phần lớn thời gian ở nhà làm tổ đọc sách cùng An An.
Cảm giác như này đối với An Tống mà nói rất kỳ diệu, trong căn phòng trống trải cũng không còn chỉ có tiếng bước chân của một mình cô nữa.
An An rất dính cô, bất kể đi đâu, đều phải nhảy nhót chạy theo.
Tiểu gia hỏa rất thông minh, khi nhận thấy được sự tốt bụng cùng cảm giác bầu bạn của An Tống, cũng rất ít khi sủa.
Ngày hôm sau là thứ năm, ngày ba.
Dự báo thời tiết cho thấy, hôm nay và ngày mai nhiệt độ hạ xuống kèm theo mưa nhỏ.
Bảy giờ sáng, An Tống ngẩn ngơ ngồi bên cửa sổ, bầu trời xám xịt mây đen che khuất mặt trời, làm cho tâm trí cô cũng bị bao phủ một tầng mây mù.
Lúc này, An An ngồi chồm hổm dưới chân cô, khe khẽ phát ra những âm thanh nhỏ.
An Tống định thần lại, ôm nó lên thấp giọng thương lượng: "Chị phải đi ra ngoài, em ở nhà... đợi chị, đừng có kêu la."
An An thè lưỡi liếʍ liếʍ khuôn mặt cô, lanh lợi khiến người ta mềm lòng.
"Bỏ đi, mang em đi mua sắm cũng không có ảnh hưởng gì."
An Tống thỏa hiệp trước tiên, cho nó ăn sữa và thức ăn cho chó, tự mình ăn chút bánh mì đơn giản, chưa đến tám giờ liền đi ra ngoài.
Chú chó tuy còn nhỏ, nhưng ôm trong thời gian dài cũng dễ dàng bị đau tay.
An Tống đi ra khỏi ngõ không lâu, liền quan sát chiếc áo len của mình, chỉ hai ba lần liền đem An An nhét vào cái túi rộng ở gấu áo len.
Bởi vì trên người có thú cưng, cô ấy không thể đi phương tiện công cộng.
An Tống bắt taxi đến tầng dưới căn hộ của Tô Quý, chuẩn bị lái xe đi mua đồ.
Vừa bước xuống tầng hầm thì điện thoại reo lên.
Khi được kết nối, giọng nói u ám của Tô Quý vang lên bên tai, "Theo tình hình thực tế, lúc chị không có ở nhà, em đã lái xe của chị đi đâu hả?"
An Tống đứng ở cửa thang máy, một tay xoa con chó nhỏ trong túi, tay kia cầm điện thoại hỏi vặn lại: "Làm sao vậy, xe bị hỏng sao?"
"Không hỏng." Tô Quý cười lạnh hai tiếng, "Vấn đề là... bánh xe sao lại có nhiều bùn như vậy, em không định giải thích cho chị chút sao?"
An Tống rất thản nhiên chuyển đề tài: "Chị trở về rồi?"
"Đương nhiên." Tô Quý có chút đắc ý khoa trương nói: "Vào một ngày quan trọng như vậy, người chị này đương nhiên phải gấp gáp trở về với em rồi. Ở nhà chờ chị, chị đến đón em."
Dứt lời, An Tống vừa vặn nghe thấy tiếng động cơ khởi động.
Một lúc sau, hai chị em gặp nhau trong nhà để xe dưới tầng hầm.
Tô Quý sớm đã vội vã trở về lúc 5 giờ sáng, dù có thoa kem nền và kem che khuyết điểm, nhưng khóe mắt vẫn lộ rõ
vẻ mệt mỏi.
An Tống ngoan ngoãn chui vào xe, ôm An An vào trong túi, nhỏ giọng nhỏ: "Bận như vậy, lần sau đừng trở về nữa, tự em có thể."
"Chị gái nguyện ý."
Tuy nhiên, ngay khi Tô Quý chuẩn bị khởi động xe, khóe mắt liền nhận thấy có động tĩnh trong vòng tay của An Tống, kinh sợ hỏi: "Cái gì động đậy vậy? Trong bụng của em giấu cái gì sao?"
An Tống đem cái đầu của con chó nhỏ để lộ ra, kéo áo len cho cô xem, "Đây là An An, có dễ thương không?"
Tô Quý nhìn chằm chằm con chó nhỏ hồi lâu không nói nên lời, gặng hỏi kỹ càng mới hiểu được nguyên nhân kết quả.
Bà chị ngay lập tức chua xót nói: "Trước đây chị cũng đã đề nghị em nuôi thú cưng, nhưng có người không chịu nghe lời. Xem ra lời nói của bác sĩ có hiệu quả hơn chị, đều được người ta coi là lời vàng ý tốt rồi."
An Tống cúi đầu sờ sờ con chó, định giải thích: "Tự nó chạy đến...". Тhách thá????h tì???? được ﹟ Т????U????Т???? ????????ệ????﹒???????? ﹟
"Vậy sao?" Tô Quý giẫm chân ga, không ngừng chễ giễu nói: "Nhiều homestay đẹp đẽ như vậy nó không đến, mà lại chạy vào cái sân nhà đổ nát của em. Con chó này chính là không thích người giàu mà lại yêu người nghèo."
An Tống không nói gì nữa, dù sao cũng nói không lại, dứt khoát từ bỏ đi sự kháng cự.
Chẳng qua, Tô Quý tuy rằng mạnh miệng, nhưng vẫn là vì sự biến hóa của An Tống mà cảm thấy vui mừng hẳn lên.
Có lẽ vị bác sĩ đó, cũng không như trong tưởng tượng của cô... có ý xấu như vậy.
Sau nửa giờ, xe của Tô Quý dừng lại ở cửa hàng bán đồ cúng tế.
Ngày mai, là kỷ niệm ba năm ngày mất của của dì An và tiểu Tê.