– “Cứ thoải mái đi”. Đường Na vỗ vai tôi,
“tôi và Mại Ngươi Tư sẽ quản lí chặt chẽ nơi này, nếu có gì bất trắc, Thang Thước sẽ gọi điện cho cậu ngay”.
Tôi cười tự thuật:
“Kì thật không công ty nào nếu giám đốc đi vắng mà vẫn hoạt động suôn sẻ”.
– “Chúng tôi sẽ vì cậu mà gắng hết sức”. Nàng thân thiết đến gần tôi.
A Mặc ngồi bên toát ra một câu:
“Để Đường Na trông coi nơi này, có phải sẽ khiến dư luận phẫn nộ không?”.
Đường Na một phen kéo Kevin đi thẳng ra ngoài:
“Ý cậu là, nếu tôi giảm sát mọi việc thì sẽ ủy khuất mọi người?”.
– “Nào dám, chị vẫn là tiền bối trong công ty”.
Nàng buông tay Kevin, đắc ý cười:
“Thế cho nên, cậu có việc thì cứ đi, tùy tiện mà vui vẻ tận hưởng, mọi việc nơi này tôi sẽ lo liệu”.
Trước khi về HongKong, tôi quyết định cùng mọi người vui chơi một chuyến. Mọi doanh nhân thành đạt đều rất biết cách lợi dụng yếu điểm của kẻ khác, rộng lượng cũng sẽ không thiệt vào đâu. Hống chi đi khắp thiên hạ, muốn người lao động nói nửa điều tốt đẹp về ông chủ cũng là điều không dễ dàng gì. Muốn mọi người cùng đoàn kết vì đại nghiệp, tất nhiên tôi phải hiểu thế nào là tiến lùi hợp lí. Từ ngày thành lập công ty đến nay, tôi xác thực đã tận tâm cho vấn đề này.
Ngày đó nhìn qua triển lãm của Chu Tình cũng đã ổn, công việc cũng không còn gì quan trọng. Chiều đó tôi thông báo với mọi người, sẽ tài trợ bữa tối cho toàn bộ nhân viên công ty.
Lúc tôi về đến nhà, trời đã rất muốn. Bước chân lên lầu, mấy hôm nay tập trung tinh thần cao độ để giải quyết mọi công việc, tôi không khỏi cảm thấy mệt mỏi. Còn chưa sải bước đến hành lang, đột nhiên bên ngoài có tiếng động cơ xe, rọi thẳng đèn vào nhà. Tôi dừng lại, suy nghĩ 2 giây, vẫn là quyết định xuống lầu đón khách.
– “Không phải anh nói anh vẫn ổn sao?”. Anh đang nói với người bên cạnh.
– “Bảo bối, đừng gạt người, vừa rồi anh nôn đến lợi hại”. Nữ nhân sờ sờ mặt anh, vẻ mặt thoạt nhìn rất đau lòng,
“được rồi, về nhà an toàn rồi”.
– “Đưa Y Sâm đi nghỉ đi”.
Một nam nhân khác vỗ vỗ vai anh, chuẩn bị cáo từ.
– “Cần em chăm sóc anh đêm nay không?”. Biểu tình cô nàng tựa như thực chờ mong, lớn mật đề nghị khi thời cơ đã chín muồi.
Tôi bước đến:
“Anh làm sao vậy?”.
Bọn họ đều nhìn về tôi, ngoài Quân Sâm, ai cũng bất ngờ. Anh rời hai người bên cạnh, chậm rãi bước về phía tôi, cả người đã nồng nặc mùi rượu.
Tôi nhíu mày:
“Uống nhiều đến vậy?”.
– “Em không phải nghĩ anh đang say chứ? Những lúc say, em luôn không có chút phòng bị nào, hoàn toàn không giống thường ngày”. Anh không nhanh không chậm nói, biểu tình thực bình tĩnh, không chút nào giống kẻ say.
– “Cảm ơn hai người đưa anh ấy về”. Tôi gương mắt, lịch sự nói với 2 vị khách một câu.
– “Hôm nay vừa chụp hình xong, vài đồng nghiệp người Nga mang Y Sâm đến quán rượu ăn mừng. Sợ anh ấy lái xe không an toàn, chúng tôi đưa anh ấy về”. Nam nhân giải thích.
Tôi một phen kéo Quân Sâm:
“Được rồi, anh lên lầu nghỉ ngơi đi”.
Anh đột nhiên đẩy tay tôi ra, chủ động dùng sức ôm cổ tôi:
“Chúng ta vài ngày rồi không thân thiết, em lúc nào cũng bận rộn cái gì không biết? Cả ngày không thấy bóng dáng đâu”. Dù anh nói tiếng Trung, nhưng tôi vẫn kinh hãi.
Tôi không có thói quen quá mức thân mật trước mặt người lạ, việc này cũng không tốt đẹp gì với anh. Nên tôi chỉ cố gắng gỡ tay anh ra, không ngờ anh vẫn còn sức ôm lấy cổ tôi, đã thế còn thừa hơi quay lại nhìn hai người đã ngây như phỗng kia reo lên:
“Cậu ấy là của tôi”. Câu này bằng tiếng Anh, ai có mặt trong phòng đều sẽ hiểu.
Tôi chỉ đơn giản ôm lấy thắt lưng anh, lôi lên lầu:
“Các vị ngủ ngon”.
Anh cũng thật hợp tác, không cố tình đùa phá. Lôi anh lên giường xong, tôi lại xuống lầu đóng của. Lúc này, hai vị khách đã lái xe ra khỏi cổng, nhưng cô gái ngồi ghế sau vẫn ngoái đầu nhìn.
Tuy đôi lúc say xỉn trước mặt Quân Sâm, nhưng tôi thường im lặng khi có men. Không giống anh mang theo vẻ đường hoàng, lại thêm vài phần nguy hiểm, cần người an ủi như vậy. Trở về phòng, thay quần áo đi tắm rửa. Khi nước lạnh dội thẳng xuống đầu, tôi mới hồ nghi bản thân bắt đầu sinh lỗi giác. Tôi rốt cục biết cả hai đang thiếu cảm giác an toàn, nắm bắt không được những thay đổi của đối phương. Rồi lại không cam lòng như nhau, không muốn trả lại tự do cho đối phương; nhưng sau đó lại phát hiện ra bản thân lại quá mức hà khắc với người kia. Chúng tôi là nam nhân, phương thức biểu đạt luôn khó tránh khỏi những ý chí độc đoán cá nhân, trong lòng nghĩ gì không nhất định cũng phải thực hiện như vậy.
Đơn giản lau khô tóc, tôi nhìn chằm chằm thân ảnh mình trong gương. Là một Đỗ Chấn Hàm mang theo vài phần thiếu niên mất phương hướng, thêm đôi mắt hồng thấu vì nước không rõ tình tự. Tôi hít sâu, thuận tay quấn quanh hông chiếc khăn tắm, đi ra ngoài. Kết quả lại phát hiện Quân Sâm đang ngồi trên sàn nhà, tựa lưng vào tường. Nghe tiếng bước chân, liền chậm rãi ngẩng đầu, dùng ánh mắt ngoan hiền nhìn tôi. Anh nhẹ giọng mở lời:
“Em giận sao?”.
– “Có gì để giận?”.
– “Dù tức giận em cũng không bao giờ nói ra”.
– “Anh hi vọng em tức giận?”.
– “Anh chỉ là hi vọng em sẽ thẳng thắn với anh một chút”.
– “Thế nào là thẳng thắn? Muốn em thẳng thắn trước mặt bạn bè anh hay là —- thẳng thắn với cả thế giới”. Tôi vì hành động dọa người kia của anh mà vừa khϊếp sợ, lại vừa cảm động. Nhưng không biết vì sao, hiện tại lại muốn dùng phương thức khác khích bác anh. Đôi khi ý nghĩ không được biểu hiện đúng đắn, cũng là một loại tự ngược đãi bản thân.
– “Em căn bản không thích việc này phải không? Em vốn không thích!”. Anh đột nhiên kích động.
– “Chúng ta yêu nhau vốn đã có rất nhiều khó khăn, anh là người hiểu rõ hơn ai hết”.
Quân Sâm đột nhiên đấm thật mạnh vào tường, sắc mặt bắt đầu không tốt lắm:
“Anh làm em bất mãn rất nhiều phải không?”.
– “Anh say”.
– “Em biết rõ anh đang rất tỉnh”.
– “Anh cãi cọ với em chỉ để chứng minh bản thân đang tỉnh táo?”. Tôi xoay người mở cửa tủ quần áo, một phen vứt khăn tắm xuống sàn. Phủ thêm lớp áo ngủ, thuận tiện nói một câu,
“anh hẳn nên đi tắm rửa rồi ngủ đi, khi nào tỉnh lại chúng ta sẽ tiếp tục thảo luận vấn đề này”.
– “Thảo luận thì có thể giải quyết vấn đề gì?”.
– “Được, em thừa nhận, anh đang rất tỉnh, nhưng anh đang muốn gây sự”. Tôi đi qua,
“nếu anh kiên trì muốn tiếp tục tranh luận, em cũng không phản đối”.
– “Em đang giận”.
Quả nhiên lại quay về vấn đề ban đầu, đương nhiên, lần này tôi tỉ mỉ trả lời:
“Đúng, em không quá vui”.
– “Chúng ta yêu nhau, buồn nhiều hơn vui, đúng không?”.
Tôi thở dài, ngồi xuống đối diện anh:
“Nói cho em biết, không phải vì cồn anh mới đâm lo lắng thế này chứ?”.
Anh ôm lấy đầu, biểu tình thật quật cường:
“Anh vẫn có cảm giác, sau khi về HongKong, em sẽ không còn là của anh nữa”.
Anh thực thẳng thắn, thẳng thắn đến độ làm tôi cảm giác không nên về HongKong lần này.
“Vậy anh có bao giờ nghĩ — em sợ sẽ mất anh chưa?”.
Đồng tử xinh đẹp đột nhiên mở to, hiện lên rung động trong nháy mắt, sau đó ảm đạm nói:
“Anh sẽ không”.
Tình cảnh hiện tại đã không thể thuận lợi bước đến. Người thường đã rất khó, huống chi Quân Sâm là người của công chúng, tôi thiếu chút quên mất anh còn gánh vác gia tộc trên lưng, sau này còn nhiều rắc rối khác. Nếu nghĩ đến, tôi lại nhức đầu.
– “Sau khi về HongKong, nếu có gì, anh và em vẫn còn có thể bỏ trốn”.
Anh đột nhiên cười, khóe miệng có chút thống khổ, nhưng khí thế hứng khởi vẫn còn:
“A, chúng ta bỏ trốn đi”.
– “Lại đây”. Tôi vươn tay.
Anh lười biếng vươn tay, mười ngón giao triền, tôi dùng sức kéo anh về phía mình, sau đó có hai ngã xuống sàn. Tôi đè lên anh, nhìn sâu vào đôi mắt trong:
“Anh có thể không tiếp tục chọc em tức giận được không?”.
– “Những lúc không say thì có thể”. Vô lại nằm bất động.
– “Cô gái kia là ai?”.
– “Ai?”. Anh đang cười.
– “Người vừa gọi anh là bảo bối”.
– “Úc… nàng là sư muội của anh”.
– “Sư muội của anh quả thật không tí, cơ hồ cũng đủ mở hội nghị võ lâm”.
– “Anh có thể nghĩ: em đang ghen?”.
– “Thôi đi, em mới không thèm ghen với tiểu cô nương”.
Anh lắc đầu thở dài:
“Chấn Hàm, sao anh lại yêu em chứ?”.
– “Tự hỏi bản thân anh đi”.
Anh vừa nhấc tay đã kéo đầu tôi thật gần mà hôn, những sầu muộn ngọt ngào đến vậy, bàn tay nhiệt tình chui vào áo ngủ không kiêng nể gì. Thân thể ma sát lại hữu lực như vậy, tôi thở gấp, một lần nữa chặn lại:
“Hôm nay em mệt, đừng quấy rầy”.
– “Thật sự không có tình thú gì cả …”. Tay anh cũng không nghe lệnh đình chỉ của tôi, lộn xộn quấy nhiễu bụng tôi, “anh sao lại làm em mệt chứ?, ngón tay đã không lưu tình đi đến những nơi mẫn cảm, hơi thở trầm ấm bên tai dường như đang vang lên lời tâm tình, âm thành trầm khàn cùng động tác quấy nhiễu, bắt đầu truyền nhiệt khắp thân tôi ….
– “Ách!”. Tôi kiềm chế không được tình triều, nhắm mắt hưởng thụ. Anh biết rõ mọi nơi mẫn cảm của tôi.
– “Âm thanh của em thật phiến tình”. Anh dùng giọng nói mê hoặc nhẹ nhàng nói,
“muốn anh tiếp tục không?”. Khi thân thể anh bắt đầu động, áo ngủ tôi đã bị cởi hết cúc, tôi bắt đầu ý thức không thể ngăn được tình cảm mãnh liệt. Khi một trận ẩm ướt ấm ấp bao lấy, cả người tôi run lên. Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt đánh úp, tôi sâu sắc cảm nhận hơi ấm cùng vị cồn trên người anh, lại làm cho kẻ khác mất hồn đạt đến cao trào …
Triển lãm mĩ thuật diễn ra thành công ngoài dự định, công tác truyền thống quảng bá rầm rộ nên lượng tranh bán ra nhiều hơn thường lệ. Thực là một thành quả tốt! Chiều đó, Chu Kiến Lâm gọi điện đến, đơn giản nói lời cảm ơn và bày tỏ các trưởng bối rất hài lòng với kết quả này.
Chu Tình vận một thân sườn xám tiếp khách, bên người lại có khí chất minh tinh điện ảnh. Nguyên lai cô cũng có khí chất Á Đông huyền bí, lại đang giảng giải về các tác phẩm nghệ thuật phương đông, hiệu quả tăng lên rất nhiều.
Khi chụp ảnh lưu niệm, Chu Tình tự nhiên kéo tay tôi, vẻ mặt vừa hàm súc vừa sáng lạn. Hiệu quả thực rõ rệt, Kevin liền truy hỏi đó có phải là bạn gái tôi không, khi nhận được đáp án phủ định, bọn họ còn đồng lòng nghĩ tôi đang giấu diếm.
Ngày cuối cùng của tháng 9, tôi cùng Quân Sâm đáp chuyến bay sớm về HongKong. Vừa an tọa, anh liền chằm chằm nhìn tôi:
“Đây là lần đầu tiên chúng ta đi cùng chuyến bay”.
Tôi cười nhẹ:
“Cảm giác thế nào?”.
– “Tuyệt cực kì”. Đột nhiên anh có chút ngượng ngùng, vội vàng im bặt. Sau đó chuyển đề tài:
“Hôm qua đến công ty, Mại Ngươi Tư có cho anh lá bùa hộ mệnh”. Anh nâng nâng cổ tay, là sợi dây cầu phúc màu đó,
“anh đã đồng ý
với cậu ta về đến HongKong cũng sẽ mang nó”.
– “Mại Ngươi Tư?”. Thực ra, tôi không hề nghĩ đến việc này. Tôi biết tâm tư cậu ta, luôn có chút không buông được, nên vẫn thường dùng những tiểu xảo này, bất quá món quà nhỏ này lại làm anh hứng thú:
“Cậu ta từ khi nào lại đi cầu bùa hộ mệnh? Nghề tay trái là thầy cầu an sao?”.
– “Nghe nói là mua ở phố Tàu”. Quân Sâm từ chối cho ý kiến, chỉ đơn giản thu nhận ý tốt của người khác, anh cũng là người thật dễ dãi,
“cậu ta rốt cuộc đang ở đâu?”.
– “Canada”.
– “Aha!”. Anh cũng biết mình mắc mưu Mại Ngươi Tư,
“cậu ta hẳn nên tặng anh một quả bóng bầu dục”.
– “Ai bảo anh không nói rõ với người ta”.
– “Em đừng thừa cơ châm chọc anh”. Anh lấy ra một thanh chocolate trên khay thức ăn, mở giấy gói bạc đưa đến bên miệng tôi,
“cắn một nửa”.
Anh cắn đầu còn lại:
“Dạo này anh thích chocolate”.
– “Khó trách hộp chocolate trong tủ lạnh lại biến mất thần bí”.
– “Anh đang muốn nói với em, loại chocolate đen lần trước ngon hơn”.
– “Là loại Mạc Hoa tặng?”.
– “Đúng”. Hai đại nam nhân trên máy bay lại thảo luận chuyện chocolate quả thực có chút quái dị, nhưng tôi lại cảm giác một loại bình yên chưa từng trải qua. Cảm giác hòa hợp lúc nào cũng tốt hơn những va chạm, chúng tôi vốn không phải là những kẻ kiên nhẫn hoàn hảo. Ai cũng chán ghét việc nhiều lời, nên tận lực giảm thiểu những phiền phức hết mức. Hệt như một phương trình hai ẩn, nhưng hiện tại cả hai đang phải đối mặt rất nhiều khó khăn, nên cũng bắt đầu suy nghĩ cho đối phương.
Năm giờ sau, đầu anh gác lên vai tôi, cư nhiên đang ngủ. Tôi không nhẫn tâm đánh thức anh, nên nhẹ nhàng gọi tiếp viên hàng không. Nữ nhân viên mang chăn đến, nàng nhìn hai chúng tôi thật lâu. Lúc sau, thái độ phục vụ cũng ân cần hơn. Tôi đoán nàng nhận ra Quân Sâm.
– “Anh nhớ mình chỉ ngồi hạng ghế kinh tế”. Anh mơ hồ mở mắt.
– “Đúng vậy, vé hạng nhất không còn, mà hôm nay chúng ta nhất định phải bay”.
– “Vậy sau này phải viết thư cảm ơn hãng hàng không”. Anh lần thứ hai nhắm mắt, người này thật chỉ biết ngủ.
Chuyến bay hơn 12h quả thật không dễ dàng, kết quả là lưng bủn rủn, tứ chi rã rời. Theo như lời Quân Sâm thì là “ngủ đến sái cổ”. Vừa ra sân bay, xe của nhà họ Hoắc đã đợi sẵn, đột nhiên tôi cảm thấy bị áp lực, cả hai cùng nhìn nhau.
– “Anh!”. Một đôi nam nữ bước xuống, A Tề vẫy tay gọi chúng tôi, vẻ mặt xinh đẹp tươi cười, người bên cạnh quả thực là kẻ si tình.
A Tề nhào đến ôm Quân Sâm, làm nũng hệt như không muốn buông ra:
“Em nhớ anh muốn chết, tối nhớ đánh đàn cho em nghe”.