Chương 26

– “Ách?”– Quân Sâm tựa hồ lập tức hiểu vấn đề, vẻ mặt rất muốn cười,

“Peter cậu sẽ không phải …–“– liếc nhìn tôi một cái, sau đó vờ ho khan,

“hay là cậu tự hỏi đi, tôi nghĩ, cậu sẽ bị cự tuyệt”.

Nói xong, cười cười tránh đi, để tôi đối mặt với vị đạo diễn. Lúc ấy tôi mơ hồ cảm thấy bị áp bách, rõ ràng biết chuyện tiếp theo không nên đồng ý, nhưng lại không thoát khỏi cám dỗ của ánh mắt nồng hậu này.

Sau đó Peter dùng vài phút thuyết minh với tôi chủ đề quảng cáo hôm nay đánh mạnh vào thị giác, ánh sáng đã được bày bố theo đúng kế hoạch, bây giờ chỉ còn quay theo đúng yêu cầu của đối tác. Peter cho tôi cảm giác, cậu ta hoàn toàn là một vị đạo diễn có tầm và có tâm. Cậu ta hiểu được thẩm mĩ của đại chúng, nhưng vì tính tình mang theo chút thần kinh đặc trưng của người làm nghệ thuật, nên cách biểu đạt ý tưởng cũng không giống người thường. Câu cửa miệng của cậu ta lúc nào cũng là “anh biết không…”.



“Chấn Hàm, anh biết không, việc này quả thực có chút mạo muội, nhưng khi vừa thấy anh xuất hiện, đứng cạnh Quân Sâm — nháy mắt tôi đã bị hấp dẫn”. Sau đó bước đến 1 bước, rồi lại quay về như thể mô phỏng tình cảnh vừa rồi. Biểu tình cậu ta phi thường sinh động, tôi nhịn không được liền cười thành tiếng, cậu ta khoa trương bắt lấy tay tôi,

“hai người các anh thoạt nhìn … hòa hợp như vậy, hệt như hai đầu cực. Tin tôi đi, tôi đã kịp nắm bắt được mấu chốt, cảm giác này rất hiếm gặp. Nét Á Đông huyền bí, anh biết không, quảng cáo của chúng ta đánh vào thị trường châu Á, cần phải có nội lực, người mẫu cũng phải có khí chất Á Đông. Anh biết không, tôi tìm được rồi. Anh, Đỗ Chấn Hàm, chúng tôi cần anh!”.

Tôi không phải hoàn toàn đồng ý, nhưng vẫn bị thu hút bởi nhiệt huyết của cậu ta, không khỏi mở miệng: “Cậu cần tôi làm gì? Tôi có thể—?”.

Không đợi tôi nói hết câu, Peter liền ngắt lời:

“Đỗ Chấn Hàm, có thể nói cho tôi biết, anh làm nghề gì không?”

– “Doanh nhân”. Tôi quả thật cũng hết thuốc chữa mới trả lời cậu ta.

– “Úc, tôi thích đáp án này. Đây là nghề nghiệp tôi luôn muốn hướng đến, thêm vào đó, anh tuyệt đối hợp với vai diễn này”.

– “Vai diễn?”. Tôi bắt đầu lộ ra biểu tình hoang mang, ánh mắt bắt đầu tìm kiếm Quân Sâm, anh đang đứng cách tôi hơn 20m, hơn nữa cũng không thể giúp tôi ra quyết định chính xác, nên tôi chỉ quay về nhìn thẳng đạo diễn,

“tôi chỉ là doanh nhân”.

– “Nghề nghiệp này chắc chắn sẽ là một diễn viên tốt”. Cậu ta không chút khách khí chộp lấy bả vai tôi,

“Đỗ Chấn Hàm, làm ơn giúp tôi đi”.

– “Cậu muốn tôi làm gì?”. Tôi nghĩ, hôm nay tôi nhất định uống phải thuốc lú.

– “Quá tuyệt!”.

Cậu ta hưng phấn vỗ tay,

“Tôi không mang theo kịch bản bên người, anh biết không, chúng ta quay quảng cáo về một cuộc cách mạng, một khuynh hướng tự do trong cuộc sống, xen lẫn những ý niệm mơ hồ mới lạ, mà chủ đề cần thể hiện chỉ có một điều duy nhất: vượt biên, bờ bên kia anh hướng đến là một vùng đất tự do. Nghe qua rất hấp dẫn phải không? Phép ẩn dụ là bóng đêm, súng đạn, lao tù. Chúng ta phải vượt biên, đánh kẻ ngáng đường, sau đó gọi bọn họ theo chúng ta cùng hưởng thụ cuộc sống”.

Lời cậu ta nói thật kì lạ, kẻ khác không hiểu được, tôi quả thật cũng không hiểu gì:

“Cậu hệt như một nhà thơ”.

– “Nhà thơ? Không không, anh biết không, nhà thơ ai cũng ra vẻ đạo mạo, tôi chỉ là người nghệ sĩ, đem nhan sắc và nhiều thứ khác đi thể nghiệm những điều không đâu”.

– “Vậy tôi cũng nên sắm một vai diễn trong thế giới này”.

– “Đúng, không cần thoại, chỉ cần một vài động tác đơn giản”.

– “Cậu đang nói đến ngôn ngữ hình thể? Có lẽ, kể cả ánh mắt?”. Tôi luôn là một diễn viên tốt, tôi tin như vậy.

Cậu ta lập tức gật đầu:

“Anh biết không, nếu không đủ thông minh, anh chắc chắn không bao giờ trở thành doanh nhân thành đạt như bây giờ”.

– “Cám ơn”. Tôi thực cảm thấy người này, có lẽ từng học qua thuật đọc tâm.

Không ngờ, sự xuất hiện của tôi làm cho kẻ có quyền sinh sát cao nhất nơi này điên cuồng nảy ra ý định — cho tôi nhập vai, đương nhiên, tôi đồng ý đóng vai người qua đường lặng lẽ trong cảnh quay này. Với quyết định này của tôi, Quân Sâm cũng không bất ngờ gì, nhưng cuối cùng vẫn đến cạnh tôi hỏi nhỏ:

“Em chắc chắn?”.

– “Trừ khi anh muốn em không tham gia”.

-“Anh cầu còn không được”. Anh cư nhiên trước mặt mọi người ôm lấy tôi, môi cơ hồ chạm vào mặt tôi, cố ý buồn nôn nói,

“thân ái, em sẽ phải thưởng cho màn quảng cáo này của anh. Hiện tại anh thấy hưng phấn toàn thân”.

Tuy biết người khác nghe cũng khó hiểu chuyện gì đang xáy ra, nhưng tôi vẫn khẩn trương một phen, ra vẻ không có việc gì từng bước lùi về sau, bất đắc dĩ lắc đầu:

“Em nhất định sẽ bị đồng nghiệp cười nhạo đến nguyên tuần”. Quân Sâm cười thành tiếng, nhân viên trang điểm bắt đầu gọi anh đến chỉnh trang.

Mà tôi, trước yêu cầu thay đổi y phục, lại tiếp tục nói:

“Tôi là người thường, hoàn toàn không biết diễn xuất trước ống kính”. Ăn phải vài lần NG (Not good) *ai hay xem reality show của Hàn sẽ hiểu XD* cũng không phải lỗi của tôi.

May mắn Peter không phải là đạo diễn đặt nặng quy trình, nên sẽ diễn giải tình tiết cho diễn viên:

“Anh biết không, anh không cần diễn, anh chỉ là chính anh. Anh biết không, chính là biểu tính tối tự nhiên như vậy. Anh sẽ đứng ở ven đường, lưng tựa vào cửa xe, là chiếc xe Farrari đỏ rực kia, mặc kệ có thích hay không, anh đều phải ngoan ngoãn đứng nơi đó đợi bạn gái từ quán cà phê đi ra. Sau đó, một mĩ nhân sẽ đi qua, anh giương mắt nhìn nàng hai giây, sau đó thu hồi ánh mắt tiếp tục đợi người. Sau đó lại một người trẻ tuổi bước qua trước mắt anh, anh giương mắt nhìn cậu ta 3 giây, lại thu hồi anh mắt. Cuối cùng là Quân Sâm đi ngang qua anh, anh chậm rãi ngẩng đầu, nhìn anh ta 5 giây. Khi máy quay ngừng, nhiệm vụ của anh cũng hoàn thành. Anh biết không, việc này rất đơn giản, không phải sao? Anh trước sau vẫn là nhân vật không lời thoại, máy quay cũng không đặc tả anh, đương nhiên, 5 giây cuối cùng mới zoom vào khuôn mặt anh”.

Trợ lí đạo diễn Tony có chút do dự, sau đó vẫn bày tỏ quan điểm cá nhân:

“Peter, tôi cảm thấy việc này …. có phải quá táo bạo không?”.

– “Táo bạo? Tôi không nghĩ vậy, chẳng lẽ một nam nhân không thể thưởng thức một nam nhân? Huống chi chúng ta đang ở San Francisco. Cậu biết không, thành phố này là nơi không có luật lệ nào. Thực tế vừa rồi Đỗ Chấn Hàm thu hút tôi, tựa như cách Y Sâm thu hút độc giả, việc bị một người đẹp hấp dẫn cũng không có gì phải che dấu, việc này cũng phù hợp với chủ để của chúng ta. Tony, chúng ta làm người kasc muốn vượt qua ranh giới, theo đuổi khát vọng bản thân, đây tuyệt đối là một ý tưởng rất tốt — dù cái giả phải trả sẽ rất cao, nhưng mọi người vẫn vui vẻ đánh đổi”. Cậu ta đoạt loa phóng thanh từ tay trợ lí, hào sảng noi,

“Mọi người, chuẩn bị sẵn sàng, xem xem cà vạt của diễn viên có lệch hay không. Bây giờ, chào mừng Đỗ Chấn Hàm gia nhập ekip”. Cuối cùng lại dẫn tới một tràng pháo tay của nhân viên, Quân Sâm đang bị áp trên ghế chỉnh trang, không quay lại nhìn tôi, cong nâng tay giơ biểu tượng Victory với tôi, tôi biết anh hẳn đang cười đến nội thương.

Việc này hệt như đánh vỡ mọi thể cân bằng tôi cố gắng gìn giữ bao lâu nay, tôi và Quân Sâm chưa bao giờ lộ liễu như vậy trước mặt mọi người. Hơn nữa, cảnh quay còn rất nhiều động tác ám chỉ, nói không băn khoăn là nói dối. Tôi không thể tưởng tượng khi đoạn quảng cáo lên sóng, sẽ tạo nên ảnh hưởng gì với chúng tôi. Những người quen tôi có lẽ sẽ nói: Cáp, Đỗ Chấn Hàm người này thực sự may mắn, cư nhiên trở thành diễn viene khách mời. Nhưng kèm theo đó sẽ là nhiều suy đoán và ngạc nhiên, việc Hoắc Quân Sâm cống hiến cho công ty tôi ngày càng bị người khác chú ý, tôi biết tương lai việc mọi người quan tâm đến tôi là điều không thể tránh khỏi. Vậy chi bằng hãy hào phóng hiện thân, cũng may mắn chỉ là diễn một vai qua đường.

Vì thế, tôi nghiễm nhiên trở thành diễn viên của đoạn quảng cáo.

Tôi được yêu cầu đổi tây trang đen, từ đầu đến chân lại được tỉ mỉ sửa sang một phen, không như Quân Sâm bình thản ung dung, tôi chưa bao giờ có thói quên được hầu hạ như vậy.

Lúc này, đi động đổ chuông, tôi xin lỗi nhân viên hóa trang, đứng lên bắt điện thoại.



“Là Chấn Hàm phải không?”. Giọng nam gọi đến.

– “Phải, xin hỏi ai vậy?”.

– “Ta là Chu Kiến Lâm, lần trước ở HongKong chúng ta có gặp qua một lần”.

Tôi không nghĩ đến bạn chi giao của Hoa Lai Sĩ, một trong những trưởng bối lại tìm đến tôi vào lúc này. Lúc liên hoan ở HongKong, tôi còn nhớ rõ ông đàm đạo với tôi về mĩ thuật tạo hình và con gái cưng của mình.

– “Ta vừa xuống máy bay, hiện đang ở Chicago, vì có một vài việc phiền đến cậu, nên mới gọi cho mẹ cậu xin số điện thoại”.

– “Chu bá bá đừng khách khi, việc gì giúp được, con nhất định hết sức”.

– “Sự tình là thế này, tôi mang 6 vị họa sĩ trẻ người Hoa đi triển lãm nghệ thuật lưu động tại Mĩ, trạm tiếp theo vừa lúc là San Francisco. Nên hi vọng có thể đi đường vòng, quảng cáo tại địa phương, không biết công ty cậu có thể giúp không?”.

Tôi lập tức nghiêm túc:

“Khi nào diễn ra triển lãm?”.

– “Cuối tuần này”.

– “Con cần bàn bạc một chút với công ty, sau đó sẽ tìm địa điểm cho bá bá”.

Chu Kiến Lâm không ngờ tôi rõ ràng như vậy, tất nhiên rất cao hứng:

“Thật tốt quá! Chấn Hàm. Nghe nói ở bên này cậu quen không ít nghệ nhân nổi tiếng, có thể mời họ quảng cáo để gia tăng thanh thế không?”.

– “Con sẽ cố hết sức”.

– “Ngày mai Chu Tình sẽ đến đây, chi tiết cụ thể nàng sẽ bàn với cậu. Chấn Hàm, cảm ơn cậu”. Phong độ cha mẹ cũng chưa từng sai sử tôi như vậy, cũng không ép tiểu bối phải hỗ trợ như thế này.

– “Không có gì, chuyện Chu bá bá nhờ con sẽ an bài thỏa đáng”.

Tôi tuyệt đối không muốn tiếp cận Chu gia, họ vốn là giao tình với nhà họ Hoắc, không thân thích gì với tôi. Nhưng bây giờ lại tìm đến tôi nhờ vả, tôi tất nhiên phải tự thân vận động. Tôi có chút chột dạ, chuyện sống cùng Quân Sâm còn chưa giải thích thoả đáng, cũng tận lực không muốn đả kích cha mẹ. Tôi quả thật còn chưa tìm ra biện pháp hợp lí, đây có thể coi là trở ngại đầu tiên của chúng tôi với cha mẹ.

Sau đó là phân cảnh ngắn ngủi nhưng hao phí nhân lực kia, cả trường quay đều nghiêm túc tiến hành công việc, khi tôi áo mũ chỉnh tề tựa vào xe thể thao đỏ tươi kia, nhân viên hậu trường dựng thẳng ngón cái gật đầu, đây đã là cảnh quay cuối cùng của tôi.

Tiếp theo, Quân Sâm đi ngang qua tôi, tôi phải ngẩng đầu thật tự nhiên, dùng ánh mắt nhìn theo anh, nhưng điều tôi không ngờ chính là, máy quay lại đặc tả cảnh tôi và anh bốn mắt tương giao.

Có thể vì sự chuyện nghiệp của anh, tôi trong nháy mắt liền bị ánh mắt anh dẫn dắt, không tự giác nâng thắt lưng nhìn anh, biết rõ quanh mình có rất nhiều người, hơn nữa mọi người đều nhìn chúng tôi chằm chằm. Điều này ngược lại càng kí©h thí©ɧ nỗi sợ trong đáy lòng tôi, tôi không biết ánh mắt hai người có lộ ra nội dung dư thừa để người ngoài nhận thấy được không. Nhưng tôi khẳng định đây là lần duy nhất chúng tôi thâm tình nhìn nhau trước mặt nhiều người, quang minh thẳng thắn như thế, trắng trợn nở rộ dưới ánh mắt trời, lại rơi vào khung cảnh phồn hoa yên tĩnh lạ thường, liền đối diện như vậy. Tôi thừa nhận, phút giây ấy tôi hoảng hốt kích động, nhưng cũng có chút vui sướиɠ mờ mịt …

Khi đạo diễn hô “Cắt”, tôi còn chưa hết thất thần. Thẳng khi Quân Sâm chậm rãi đi về phía tôi, mọi người liên tục vỗ tay, tôi mới nhẹ nhàng thở ra, cũng cảm thấy có chút xấu hổ. Có thể vị biểu tình vô thức vừa rồi rất rõ ràng. Quân Sâm đã đến bên cạnh tôi, khóe miệng giương lên.

Tôi mở lời trước:

“Nếu muốn bình luận diễn xuất của em, về nhà hẵng nói”.

Anh đơn giản hào phóng thuyết minh:

“Bộ dáng em vừa rồi thực sự rất có ý tứ, rất câu dẫn người”.

– “Anh … anh nói bậy gì đó!”.

– “Chấn Hàm, thời điểm quyến rũ nhất của em là những khi vô thức chăm chú như vậy, hệt như thần thánh không thể xâm phạm, khiến anh phải thận trọng, sợ chọc tới em”. Vừa nói vừa động tay vò tóc tôi.

– “Đừng nói như thể em là người xa lạ vậy”

– “A, hiện tại em đã tốt hơn trước kia nhiều”.

– “Trước kia? Anh biết em bao lâu rồi?”.

Tôi hắt bát nước lạnh.

Anh không cho là đúng:

“Dù sao những điều anh biết ở em, đều là con người thật của em đi?”

– “Người nào cũng đều là em”.

– “Hôm nay em cũng chịu thừa nhận rồi”.

Chúng tôi cứ như vậy trêu chọc đối phương không quan tâm đến đạo diễn, nhưng Peter hiển nhiên đã không kiềm chế cảm giác hưng phấn mà chạy đến đây:

“Tôi yêu ánh mắt hai người! Ơn chúa, chúng ta đã kết thúc công việc trước thời hạn. Tôi cam đoan với các vị, hiệu quả truyền thông chắc chắn sẽ vượt mọi kì vọng”. Đây thật là một lời cam đoan đáng sợ!

Ngày đó tôi thực sự lười biếng không đến công ty. Chiều có khách hàng tìm tôi, tôi cũng mượn cơ giao cho Lị Lị xử lí, xem ra, tôi là bị sâu lười phá hỏng.

Chiều đó, lúc đoàn làm phim thu xếp hành trang, tôi liền cùng Quân Sâm ghé vào bảo tàng Lyon trên phố Châu Á. Hơn 40 quốc gia cùng 6000 ngàn năm lịch sử châu Á đều tụ hội nơi đây. Tôi có thể cảm nhận được tâm huyết của người dựng nên bảo tàng này. Theo “bức tường trân bảo”, chúng tôi dừng lại tại tần hầm chứa tác phẩm Trung Hoa ít nhất 2h đồng hồ. Hôm nay không phải cuối tuần, người đến bảo tàng thưa thớt, du khách vội vàng tham quan không quan tâm xung quanh, nên Quân Sâm nắm tay tôi đi một đoạn, tôi cũng không cự tuyệt. Đảo lượn mệt mỏi, chúng tôi không kiêng kị gì mà ngồi xuống sàn hàn huyên linh tinh.

– “Ngày mai Chu Tình sẽ đến tìm chúng ta”.

– “What? Chu Tình?”. Anh cười rộ lên, hay cánh tay duỗi ra,

“cô gái này rất náo nhiệt, có phải do trưởng bối phái đến không?”. Quân Sâm thế nhưng lại rất hiểu thân hữu của gia đình mình.

– “Đúng, Chu Kiến Lâm nhờ em hỗ trợ tìm địa điểm triển lãm”.

– “Thế thì phải cúc cung tận tụy rồi”. Anh phi thường không vui trở mình, cư nhiên xem người tôi là ghế dựa.

– “Em đã nói Thang Thước liên lạc rồi”.

– “Xem ra làm trợ lí của em cũng không dễ, việc gì cũng phải quản”.

Nên tôi trả lương rất cao, nếu không, ai lại làm việc bán mạng cho sếp.

“Ngày mai còn phải tìm thêm, trong một tuần phải xong”.

– “Khi nào triển lãm?”.

– “Cuối tuần”.

– “Cái gì?”. Quân Sâm không tin,

“bọn họ muốn nô dịch người sao, cuối tuần sau, cáp”.

– “Xem ra kế hoạch đi công viên quốc gia của chúng ta phải ngâm rất lâu”.

– “Quên đi, chuyện người khác không quan trọng bằng chuyện của mình”. Anh đứng lên, vươn tay kéo tôi,

“đi thôi, chúng ta ra ngoài chơi tiếp”.

– “Cứ như vậy, em sẽ không còn tâm trí nào mà làm việc”.

Anh lắc đầu:

“Không sao, em vốn không ham chơi”.

Quân Sâm ôm cổ tôi ra khỏi bảo tàng, kết quả ngay tại cổng ra vào lại một cô nàng họa sĩ, tựa hồ đang vẽ phong cảnh. Lúc vừa thấy chúng tôi còn chạy đến giữ Quân Sâm, nhờ chúng tôi làm mẫu. Chúng tôi không để ý hình tượng mà chạy trốn, tất nhiên rất mất phong độ.

Lên xe, tôi lấy hai đôi kính mát Gucci, đem một đôi gọng vuông, màu trà đưa anh:

“Có lẽ đôi này hợp với anh”.

Anh trừng mắt nhìn tôi, hệt như tôi làm chuyện kì quái, mở miệng định nói gì, hai giây sau lại khép lại. Nhận lấy mắt kính mới, anh đột nhiên cười rộ lên đắc ý, biểu tình phi thường quỷ dị. Sau đó, anh lôi từ túi áo đôi mắt kính cũ, quăng ra ghế sau.

– “Anh làm gì chứ!”. Tôi muốn cản nhưng đã không kịp.

– “Từ nay về sau, anh chỉ dùng đồ em tặng”.

– “Điên rồi!”.

Tôi cười, khởi động xe,

“thực sự là điên rồi”.