Tôi trước giờ chưa được trải nghiệm cảm giác tỉnh giấc trên bắp tay người khác. Kì thực, vì cảnh giác của tôi quá cao, bản thân cũng
không có thói quen ngủ cùng người khác, nên loại cảm giác mới mẻ trước mắt gần như là một loại kí©h thí©ɧ, tôi còn không biết thời điểm này bản thân đã thích ứng hay chỉ là những hốt hoảng nhất thời.
Khi bụng bắt đầu sôi lên thì đã là 10h đêm. Cuộc sống của người làm ngành truyền thông luôn vô quy luật, chứng đau bao tử cũng thực bình thường. Nhưng dù thế nào tôi cũng tận lực không để bản thân chịu đói, hơn nữa Hoắc Quân Sâm đang nằm bên cạnh cũng không có ý định ăn uống điều độ. Thế là chúng tôi nhất trí gọi khách sạn phục vụ tận phòng, nhưng nhân viên lễ tân lại cho hay trước 11h đêm, nhà hàng ở lầu 3 của khách sạn đều phục vụ đồ ăn. Chúng tôi vội vàng tắm rửa xong liền không chút do dự đi thẳng đến nhà hàng.
Tối này, chúng tôi kì thực chưa nói gì nhiều, hắn chỉ chuyên tâm ăn thức ăn trước mặt- cơm cà ri Ấn Độ. Nhưng vẫn thường ngẩng đầu liếc nhìn tôi một cái, bên miệng ẩn hiện một nụ cười yếu ớt như có như không. Tôi vì đoạn tình cảm mãnh liệt vừa qua, trong lòng lại chông chênh khác thường. Nhưng khi giao triền cùng ánh mắt hắn, tôi cảm thấy lúc này, bản thân đã thực sự không còn đường lùi.
Nếu lần đầu tiên của cả hai tràn ngập mâu thuẫn và khuất nhục, thì lần này lại là những cảm giác mãnh liệt sâu kín nhất của cả hai. Tôi gần như đã quên hẳn cảm giác chua xót của lần đầu tiền, có lẽ từ trước đến nay tôi đều cố ý quên chuyện đó đi. Mà hiện tại, tôi có chút không nắm bắt được cảm giác xa xỉ bản thân vừa trải qua. Bầu không khí ấm áp hiếm thấy bao trùm lên cả hai, hệt như vừa rồi, khi mời ngón tay giao triền, da thịt thân cận.
Tôi không thể cự tuyệt nụ hôn của hắn, dù tôi không quen hôn môi người khác; không thể cự tuyệt những biểu hiện rõ ràng của hắn, dù bản thân tôi chưa bao giờ là người chỉ biết đến lạc thú; không thể cự tuyệt những nhiệt tình cuồn cuộn trong hắn, dù tôi không nghĩ bản thân có thể vui vẻ tiếp nhận sự thực bản thân sẽ rơi vào một mối quan hệ đồng tính. Hắn là ngoại lệ của tôi, vì hắn mà động tâm, vì hắn mà thống khổ, thậm chí tôi vì hắn mà làm những việc trước kia chưa từng làm, dù tôi vẫn nghĩ bản thân là người rất khó động tình hay bị lay chuyển.
Hai phục vụ đứng bên cạnh kéo tôi về thực tại, trong đó một người lay lay tôi, tôi mới ngẩng đầu nhìn chung quanh, lúc này mới ý thức được thời gian ăn khuya đã qua. Thực khách trong nhà hàng đã về hết, chỉ còn hai chúng tôi đột ngột ngồi lại, Quân Sâm còn đang vừa tao nhã ăn tráng miệng vừa cười với tôi. Tôi đột nhiên đỏ mặt, cảm giác này thật đã lâu rồi tôi chưa trải nghiệm.
Đến khi về phòng cùng hắn, tôi xem các cuộc gọi nhỡ trong điện thoại, mới phát hiện di động đã đầy ứ những tin nhắn và cuộc gọi. Tôi cũng hiểu có việc không ổn, vì thế lập tức gọi đến số gần nhất. Điện thoại vừa đổ chuông, tôi đã nghe được tiếng Đường Na ríu rít ở đầu dây bên kia:
“Cậu muốn chết phải không, tôi tưởng cậu bị bắt cóc rồi!”.
– “Xin lỗi Đường Na, buổi chiều có chuyện không hay xảy ra, nên…..”
– “Bây giờ cậu đang ở đâu?”. Nàng hoàn toàn không cho tôi giải thích.
Tôi liếc mắt nhìn Quân Sâm một cái:
“Ở khách sạn”.
– “Vậy sao không ở trong phòng mình?”
Tôi đang chuẩn bị mở miệng, Đường Na cũng cảm thấy có điểm không thích hợp, lại tiếp tục:
“Tôi ở phòng 1426, bây giờ cậu đến phòng tôi có
được không?”.
– “Ân”. Tôi cúp điện thoại, bĩu môi với hắn:
“Em phải đi rồi”.
Hắn chỉ đăm chiêu nhìn tôi, biểu tình có chút thú vị, sau đó chậm rãi bước đến mềm nhẹ ôm lấy vai tôi, nghiêng người hôn một cái thật kêu lên môi tôi. Hắn sờ sờ mặt tôi như đang đối đãi với thú cưng:
“Vậy ngày mai gặp”.
– “Qua 1h nữa sẽ là ngày mai”. Tui vừa nói vừa bước về phía cửa.
– “Chấn Hàm”. Hắn gọi với theo,
“Anh nghĩ là anh thực sự rất yêu em”.
– “Đừng nói những lời kì quái như vậy”. Tôi tận lực nở nụ cười với mong muốn che giấu những rung động nội tâm, chỉ một thoáng, toàn thân lại có cảm giác bất lực.
Cửa phòng Đường Na vừa mở ra, nghênh đón tôi là một trận oanh tạc dồn dập:
“A Mặc và Mạc Hoa đã sắp điên đến nơi, Kevin cũng đến đồn cảnh sát tìm cậu, tại sao lại không bắt điện thoại?! Sau khi dàn đèn sập, nhà tổ chức đến xin lỗi toàn thể nhân viên, thậm chí quan chức chính phủ cũng ra mặt giải quyết vấn đề, nhưng vấn đề là — tôi tìm không thấy cậu và Y Sâm đâu, sau đó lại hoàn toàn không liên lạc được. Tại sao lại như vậy?”
Tôi giải thích:
“Tình trạng lúc đó— chị cũng biết, Y Sâm hắn….. cảm xúc không được tốt lắm”.
Đường Na lại ngắt lời tôi:
“Hai cậu nắm tay nhau rời đi phải không? Việc này phải giải thích như thế nào, Chấn Hàm?”. Nàng dùng ánh mắt kiên định nhìn thẳng tôi,
“rốt cuộc sao lại thế này? Hai cậu đi rồi, Ngũ Địch hỏi tôi…. hai người có phải người yêu không, cậu có biết lúc ấy tôi khϊếp sợ đến nhường nào không? Cư nhiên—- cư nhiên có người đi hỏi tôi vấn đề quỷ dị ấy, hơn nữa còn là chuyên viên trang điểm của Y Sâm!”.
Kì thực, tôi có thể phủ nhận bằng việc trả lời mọi thứ chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, hoặc thoái thác với lí do khi đó Y Sâm chỉ hành động theo bản năng. Mọi việc căn bản là vô nghĩa, cho dù một nam nhân dắt tay tôi bỏ trốn trước mặt mọi người cũng không chứng minh cho bất kì điều gì. Nhưng tôi lại không mở miệng, sau khi trải qua tình cảm mãnh liệt, tôi thực sự không muốn nói bất kì điều gì. Bằng không tất cả sẽ trở nên giả tạo, dù là diễn trò cũng quá giả. Tôi không muốn lừa dối cảm xúc bản thân thêm nữa.
– “Chấn Hàm?”. Đường Na là người nhạy cảm như vậy, đương nhiên nàng cũng nhận thấy sự khác thường của tôi,
“Y Sâm, cậu ta…. không sao phải không?”
– “Anh ta không sao?”. Tôi nhanh chóng trả lời, với ý đồ lấy cách nói chặt chẽ gọn gàng xua tan mọi hoài nghi trong nàng,
“Buổi chiều có chuyện xảy ra —- nhiều người bị thương, chúng ta hẳn là nên mau quên nó đi”.
– “Chấn Hàm”. Lúc này Đường Na hệt như chị gái, hình thức chất vấn uy nghiêm thế này làm tôi không thể lừa dối chuyện gì,
“Rốt cuộc chuyện gì xảy ra mà cậu biến mất nguyên buổi chiều? Việc này có liên quan đến Y Sâm không?”.
– “Việc này cũng không liên quan đến bất kì ai, đây là việc riêng của tôi”. Tôi ngồi xuống, che mặt thở dài, cảm xúc có chút bị phá hủy,
“Đường Na, tôi hi vọng chị đừng tiếp tục truy hỏi nữa”. Có thể bộ dáng tiều tụy hiện tại của tôi dọa đến nàng, nàng không lên tiếng, chỉ một mực im lặng đợi tôi bình ổn tâm trạng.
– “Nếu cậu không muốn nói, tôi cũng sẽ không miễn cưỡng. Nhưng….”. Giờ phút này, gương mặt nàng mang theo rất nhiều băn khoăn,
“Nếu chuyện liên quan đến Y Sâm, tôi hi vọng cậu phải thận trọng xử lí. Dù sao cậu ta cũng là người nổi tiếng, lại là nhân viên công ty chúng ta. Một bước đi sai lầm thôi cũng ảnh hưởng rất nhiều đến hình ảnh công ty. Không ai hoàn hảo cả, tôi cũng không kì vọng Y Sâm sẽ là một viên ngọc hoàn mĩ không tì vết. Nhưng trong mắt mọi người, cậu ta phải luôn hoàn mĩ. Tôi không biết cấu đang giấu diếm vấn đề gì thay cậu ta, nhưng chỉ hi vọng việc này sẽ không ảnh hưởng đến cậu”.
Nàng tạm dừng một chút, sau đó lại tiếp tục:
“Cậu cũng biết, quan hệ đồng tính rất phổ biến trong ngành thời trang, hai người các cậu cũng không phải những đứa trẻ to xác làm việc không suy nghĩ kĩ càng, nhưng hành động như chiều rồi rất dễ nảy sinh hiểu lầm! Hành vi của Y Sâm đều mang nặng lễ tiết châu Âu, hôn môi chào hỏi chưa bao giờ là vấn đề với cậu ta. Trên phương diện cảm xúc, cậu ta rất ỷ lại cậu, cho nên biểu hiện như vậy cũng có thể hiểu được. Nhưng hiện tại, truyền thông đều rình rập mọi ngã đường để săn tin những người mẫu hàng đầu. Tin tức khi chiều bây giờ đã tràn ngập khắp các báo, cho nên Ngũ Địch mới lo lắng như vậy. Phóng viên đã chộp được cảnh hai cậu nắm tay nhau hồi chiều, tránh không được bây giờ lại là một tin tức được chú ý nhiều đến vậy. Đây là thời điểm nhạy cảm, những vấn đề như vậy hoàn toàn không có lợi cho Y Sâm”.
Những phân tích của Đường Na thực làm tôi kinh tâm, tôi chỉ có thể tránh nặng tìm nhẹ:
“Tôi hiểu ý chị, về sau mọi việc sẽ dừng ở mức đúng mực”.
– “Tôi chỉ hi vọng Giám Đốc mê người của mình có đủ bản lĩnh để vượt qua sóng gió, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, đừng để bản thân có tì vết gì. Trong mắt Đường Na tôi, không phải chỉ mình Y Sâm hoàn mĩ”.
– “Cảm ơn đã quan tâm”. Tôi thở dài, “Chúng ta không phải trước giờ đều dũng cảm bước đến sao?”
Nàng vỗ vỗ ngực:
“Cả công ty đều là tâm huyết của tất cả mọi người, cậu vĩnh viễn sẽ không bao giờ phải đơn độc chiến đấu một mình”.
Tôi khẽ cười, vươn tay ôm nàng:
“Đường Na, tôi biết chị yêu tôi mà”.
– “Dẻo miệng như vậy, quả nhiên cậu có khả năng lừa chết người mà không cần đền mạng. Haiz, dù cậu có tốt đến đâu tôi cũng không có cơ hội. Xem ra, tôi phải mau chóng tim một người nào đó rồi sinh con đẻ cháu”. Nàng vừa nói đùa vừa đẩy tôi ra cửa:
“Được rồi, được rồi. Đi về nghỉ ngơi đi, ngày mai mọi người còn phải tiếp tục lấy tin, cậu cũng đừng mất tích quá lâu như chiều nay đấy!”
– “Không dám!”
Vài giờ sau, dù cực độ mệt nhọc, tôi thủy chung vẫn không thể bình yên đi vào giấc ngủ. Tôi nghĩ, muốn vượt qua giai đoạn này cũng rất khó khăn, tôi không biết ngày mai sẽ như thế nào, cũng không biết phải đối đãi với Hoắc Quân Sâm thế nào để không tổn thương những người xung quanh. Tôi chỉ cảm thây việc này giống như không còn là việc riêng của cả hai nữa, mà là vấn đề của tất cả mọi người. Đầu lại đau.
Đến rạng sáng, tôi mới nhợt nhạt ngủ được hơn 1h đồng hồ. Kevin ấn chuông cửa đánh thức tôi. Sau đó tránh không được lại dùng ánh mắt hoài nghi nhìn tôi, bất quá dù sao Kevin cũng không tinh tế như Kevin, tôi nói vài câu liền có thể lấp liếʍ được mọi việc.
– “Chiều nay Y Sâm phải tham gia buỗi diễn tập, anh xác nhận anh ta không bị thương? Hôm qua tôi nghe có người nói lúc ấy Y Sâm đang ở trên sân khấu liền lo sợ không thôi, may là trong danh sách nạn nhân không có anh ta”.
Ai cũng sợ Y Sâm gặp chuyện không may, mà hắn cũng không giống với bất kì ai. Hoắc Quân Sâm lúc nào cũng là ngôi sao sáng giữa đám đông.
– “Sáng sớm bọn A Mặc đã chạy đến hiện trường, xem xem sau sự cố này còn có thể tiếp tục lên tin được không. Đêm qua Đường Na báo anh và Y Sâm bình an vô sự, chúng tôi mới an tâm mà ngủ ngon”.
– “Xin lỗi, Kevin”. Tôi nhủ thầm: từ giờ trở đi, tôi không cần phải đi giải thích mọi chuyện với từng người, căn bản cũng không cần quản xem có được thấu hiểu hay không…
Hôm đó tôi không đến hậu trường xem Quân Sâm diễn tập mà cũng Kevin tham dự một triển lãm nghệ thuật, với mong muốn tìm kiếm nhà tài trợ cho công ty, hi vọng có thể hợp tác thương mại thành công với đối phương. Một buổi chiều đã thu về không dưới 10 danh thϊếp của các nhân vạt tiếng tăm, thành tích không tồi.
Năm giờ chiều tôi gặp bọn A Mặc, lại vừa lúc đón tiếp ánh mắt thân thiết của Mạc Hoa. Tôi có chút không thoải mái, chủ động đến trước mặt nàng:
“Buổi phỏng vấn thuận lợi không?”.
– “Bài phỏng vấn cùng bài hậu trường cũng đỉ 5 trang báo, đủ rồi”. Mạc Hoa cười ôm lấy tay tôi. Nàng cũng không hỏi gì đến sự kiện tôi mất tích hôm qua.
– “Chúng ta sẽ bay chuyến khứ hồi lúc 9h sáng mốt. Mai là ngay chinh chiến cuối cùng, mọi người sẽ cùng nhau cố gắng hết sức”
A Mặc lúc này lại tiếp lời:
“Không biết lương bổng tháng này có khá khẩm hơn không?”
– “Chư vị chỉ cần cố gắng thêm chút nữa, chắc chắn ước nguyện sẽ thành hiện thực”. Tôi cười nói.
A M ặc gật đầu mỉm cười:
“Xem đi, mọi cố gắng đều được đền đáp, cuộc sống thật tươi đẹp”
Đúng lúc này, tôi nhận được điện thọai của Quân Sâm, vì thế lui người về một phía.
– “Đang bận sao?”. Hắn ôn nhu hỏi.
– “Đang chuẩn bị cùng bọn Kevin đi thăm thú trung tâm thương mại, anh xong việc rồi?”
– “Hôm nay có thể phải ở lại đến 9h tối, mọi người đang sắp xếp thứ tự biểu diễn”.
Nói xong câu này, hắn trầm mặc một lát, sau đó mới nói:
“sao hôm nay không đến đây?”
– “Không đi được….”, nhất thời tôi không biết phải nói gì, nhưng lại cảm thấy không khí tịch mịch như vậy cũng rất thoải mái, không giống với cảm giác tẻ ngắt trong quá khứ.
– “Anh lại bắt đầu nhớ em rồi, làm sao bây giờ?”
Đến bây giờ tôi mới biết nguyên lai Quân Sâm là nam nhân nhưng cũng có thể phụng phịu như vậy, mà hiện tại, tôi đến ngay cả một câu lời ngon tiếng ngọt của hắn cũng không thể chống đỡ được, đầu óc đã mau chóng chìm vào núi nham thạch nóng bỏng. Hôn mê kích động đến không rõ đâu là đông tây nam bắc.
Cuối cùng tôi chỉ có thể nói:
“Bọn họ gọi em rồi, em cúp máy đây”
Quay người lại, Đường Na đã đứng sau lưng tôi tự lúc nào:
“Là Y Sâm?”
Trong lòng tôi âm thầm cả kinh, lược bỏ chút xấu hổ liền vội vàng gật nhẹ đầu:
“Ách”
– “Cậu ta ở nơi tổng duyệt không gặp khó khăn gì?”
– “Ân. Anh ấy nói chúng ta không cần đợi. Hôm nay có thể không gặp được chúng ta”.
Tôi cảm thấy ánh mắt Đường Na sáng ngời, hệt như đã xuyên thấu từng lớp ngụy trang của tôi. Tôi biết hiện tại chỉ có thể thuận theo tự nhiên, sự tình đi đến kết quả thế nào, đến cuối con đường khắc biết. Còn lại, những vùng vẫy giãy giụa trên đường đi cũng chỉ hoài công vô ích.
Ngày hôm sau, mỗi người đều đắm chìm trong bầu công tác gấp gáp đến độ chỉ muốn phân thân, nhân vật nổi tiếng ở khắp nơi, doanh nhân nổi tiếng, nhà thiết kế lừng danh, nhà nghệ thuật, đại biểu giới truyền thông, cùng các biên tập viên thời trang của những đầu báo nổi tiếng đều ùn ùn đổ về tham dự buổi trình diễn.
Đêm đó, buổi biểu diễn của John Galliano tại tuần lễ thời trang MiLan chính thức khai mạc cơ hồ đã thu hút mọi lực chú ý của giới truyền thông. Mà Quân Sâm lại là lần đầu tiên đảm đương vị trí gương mặt mở màn cho show diễn. Trên runway, Quân Sâm là gương mặt A Đông duy nhất của cả buổi diễn, việc này tự nhiên lại mang đến hiệu ứng to lớn, show diễn Xuân-Hè lần này mang chủ đề “Sức hấp dẫn huyền bí của thanh xuân”. Quân Sâm đã khuấy động cả buổi diễn.
Vẻ gợi cảm tao nhã, phóng khoáng khờ dại, thân thể nâu đồng ngập tràn sức hút, ánh mắt tản mác khí chất u buồn lại ẩn giấu sức thanh xuân, hai trong mắt đen thẳm quét qua sàn diễn, khí thế vương giả lạnh lùng khiến mọi người không dám đến gần, chỉ có thể ngưỡng vọng bằng đôi mắt đắm say. Hắn đã hoàn thành xuất sắc sứ mệnh chuyển tải thông điệp của bộ sưu tập đến mọi người, chuẩn xác mà ngắn gọn gợi lên ý nghĩa của — thanh xuân.
Đây là lần thứ hai tôi nhìn hắn làm tiêu điểm trên sân khấu, thực sự, lần này cảm xúc có chút không kìm được. Khi chào cảm ơn khán giả, Galliano thân thiết nắm tay Y Sâm, một bên lại nắm tay một người mẫu nữ cúi chào thăm hỏi quan khách.
Tôi đứng lên vỗ tay cùng khán giả, giữa sân khấu có biết bao ánh mắt chăm chú nhìn Y Sâm, nam nhân rực rỡ chói mắt kia vài giờ trước còn khe khẽ nói nhỏ vào điện thoại: “Anh lại bắt đầu nhớ em rồi, làm sao bây giờ?”. Làm sao bây giờ? Tôi thật không hiểu phải làm sao với hắn bây giờ…
Đến khi tôi bước ra, đã không còn thấy Kevin và Đường Na đâu, không cần đoán cũng biết hai người bọn họ đã tranh thủ chuồn vào hậu trường tác nghiệp, tôi nghe tiếng Mạc Hoa cảm khái bên người:
“Y Sâm quả thực không đơn giản”
A Mặc đem tư liệu hậu trường giao cho tôi: “Giám Đốc, có phải chúng ta đã đến lúc nên hồi phủ không? Kevin còn đang tác nghiệp trong hậu trường, Y Sâm có đưa bọn họ giấy thông hành đặc biệt. Đến phóng viên của ” New York Times” cũng phải tìm đủ kế mới được lẻn vào hậu trường phỏng vấn, cái này là do chúng tôi ghi lại được”
Tôi cười cười, nhìn thoáng qua bên đó, có chút phiền muộn. Lại cúi đầu, di động đổ chuông.
– “Chào”. Một giọng nói cực ôn hòa ân cần hỏi thăm,
“biểu hiện hôm nay của anh được bao nhiêu điểm?”
– “9/10”
– “Cáp”, hắn cúi đầu cười khẽ,
“đây là điểm số thấp nhất của anh trong đêm nay”
– “Bọn họ không có được sự khách quan liêm chính của em”
– “Anh chỉ quan tâm anh đạt bao nhiêu điểm trong lòng em, còn người khác thì anh không quan tâm”
Tôi lại cấm khẩu, đúng hơn là tôi không có thói quen nói chuyện ngọt ngào mật mật như tình nhân thế này, may mắn thay, hắn lại tiếp tục nói:
“Ngày mai có khi anh cũng chưa trở về được”.
Nói không thất vọng là nói dối, nhưng việc này tôi đã sớm đoán trước. Vừa trình diễn xong, ai cũng hiểu có bao nhiêu báo chí truyền thông đang săn đón hắn:
“Bọn họ không chịu buông tha sao?”
– “Tất cả là do Jack”.
Tôi biết hắn đang cười,
“Bốn ngày sau anh sẽ về”
– “Ân”
– “Em không muốn nói gì thêm với anh?”
– “Cái gì…”. Tôi sờ sờ trán khốn quẫn,
“Anh muốn em nói gì?”
– “Nói: Quân Sâm, em yêu anh. Đêm nay anh thực xuất sắc”
– “Không ngờ, anh cũng tự kỉ như vậy”. Tôi nhịn không được cười thành tiếng, gác máy.
Lúc này Mạc Hoa vẫy vẫy tay gọi tôi:
“Bây giờ anh muốn về khách sạn không? Sáng mai sẽ lên đường về Mĩ, em và A Mặc về trước chỉnh sửa bài viết một chút”
– “Cũng được”. Tôi bước đến.
Cặp mắt ôn nhu của nàng đang cẩn thận nghiền ngẫm tôi, “Chấn Hàm, em thấy anh có vẻ mệt”
– “Anh về khách sạn nghỉ ngơi chút là được rồi”. Tôi mỉm cười đi về phía trước,
“Anh không sao, thật đấy”.