Hai tay hắn chậm rãi hướng lên trên, ôn nhu dừng lại ở thắt lưng tôi, tôi cơ hồ nghĩ bản thân chỉ vì một chiếc hôn mà hít thở không thông, trong đầu vẫn ong ong như nguyên đoàn xe lửa chạy qua. Hơn nữa trên đỉnh đầu dường như còn đang bốc khói ngùn ngụt, một chút lí trí còn lại cũng sắp bay đi mất.
Tôi tận lực giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng trước khi bị Y Sâm tước đoạt toàn bộ, hắn cũng hổn hển dừng lại, lưu luyến vấn vít bên môi tôi một lát, rồi mới tựa trán vào bả vai tôi, thở dài nói:
“Cảm giác thật không sai….”.
Đối mặt với hàng loạt phản ứng lúng túng nối tiếp nhau như vậy, tôi đã không còn cách phản bác, chỉ có thể cố tỏ vẻ bình tĩnh, đè nén tâm tình muốn nhìn thẳng hắn. Đây là khía cạnh ngập tràn thanh xuân có thể làm điên đảo chúng sinh, khía cạnh dã tính đó vốn không phải là tác phong của tôi. Chúng tôi vốn không cùng sống trong một thế giới, nhân sinh quan, thế giới quan, thậm chí là lí tưởng và hành động cũng không hề chung hướng. Chúng tôi bất quả chỉ là có cùng lực hấp dẫn, cũng chỉ là muốn thưởng thức tư vị kẻ chiến thắng, bởi cả hai đều thường xuyên bị bao phủ bởi những hào quang chiến thắng, nên trong trận này không khỏi bị hấp dẫn. Tôi và hắn định lực đều kém như nhau, nên cục diện trận chiến ngày càng nghiêm trọng.
Có lẽ đây là dấu hiệu của tuổi trẻ, cố chấp và bướng bỉnh – nhưng điều đó cũng tiêu tốn rất nhiều năng lực cùng sức phán đoán; chúng tôi đều có chút rối loạn.
Không khí yên lặng không biết đã kéo dài bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa thô lỗ, có người không kiên nhẫn cao giọng:
“Không xong, có người khóa cửa!”.
Lúc này tôi mới nghiêng người, nhẹ nhàng mà gấp rút đẩy hắn ra, tùy ý sửa sang chút quần áo đang xộc xệch, tiêu sái đi về hướng cửa. Trước khi chạm tay vào nắm đấm cửa, tôi chỉ thản nhiên nói:
“Y Sâm, sau này chúng ta đừng như vậy nữa”.
Băng qua đám người chen chúc trong khoảng hành lang dài hẹp, tôi không quay đầu nhìn biểu tình của hắn, cũng không muốn suy nghĩ xem hiện tại hắn đang buồn bực nản lòng hay cười khẩy trước sự dối trá của tôi. Mà tôi cũng chỉ nói ra mong muốn của bản thân, không phải bo bo giữ mình, càng không phải ngụy biện, tất cả chỉ là bản năng bảo vệ quyền lợi bản thân của mỗi cá nhân, những việc đã biết trước sẽ không có kết cục tốt đẹp, vậy tại sao phải tiếp tục dấn thân? Chẳng lẽ đối tượng là Y Sâm thì tôi có thể đánh mất lí trí của mình?
Ra đến chỗ ngỗi, tôi liền đề nghị quay về khách sạn, thời gian cũng không còn sớm, mọi người cũng đã tận hứng nên liền đồng ý đề nghị trên. 3 phút sau Y Sâm cũng quay lại, vẻ mặt không có gì khác thường, nhưng vẫn nhìn ra được một chút không an tâm trong đó. Ánh mắt chúng tôi trôi vào thinh không, một chút dấu vết cũng không còn, kì thật, những mối quan hệ xã giao giữa người với người, ngoại trừ những hành động biểu trưng phép lịch sự, vốn không nên có chút hàm nghĩa nào khác.
Mạc Đốn lái xe đến đón Y Sâm và Mại Ngươi Tư, tôi ngồi chung xe với James. Vừa về đến khách sạn, tôi liền lao đầu vào phòng tắm, quả thật tôi chỉ muốn loại bỏ nhiệt khí cũng những ý niệm không đáng có về nụ hôn kia. Nhìn khuôn mặt mê man dính đầy bọt biển trong gương, thực không tin đó là Đỗ Chấn Hàm tôi, hệt như một kẻ điên dại vì tính, tôi vốn nghĩ trận chiến tâm lí này sớm có thể tuyên bố kết thúc. Nhưng một màn vừa rồi lại phủ định sạch sẽ ý tưởng đó, cuối cùng bản thân lại lạc lối không biết đâu là đường thoát.
Cứ mê man như vậy trở về giường, tôi nghĩ bản thân thật dễ bị Hoắc Quân Sâm tác động, tôi trở nên như thế… hỗn loạn mà do dự, đây vốn là chuyện không nên xảy ra. Nhưng đòn tiến công của hắn làm tôi không thể chống đỡ, nếu tôi thực sự là kẻ đào hoa tiêu sái vô tình thì một đêm vui đùa kia không vấn đề gì. Nhưng tôi không vậy, trước giờ tôi đều đặt ra những nguyên tắc, vạch rõ mọi giới hạn. Nguyên lai hắn còn xem tôi như người tình một đêm, đầu tiên mọi việc chỉ đơn giản như thế. Nhưng những việc liên tiếp phát sinh sau đó, tôi không thể không lần nữa xác định lại, quan hệ của chúng tôi, kì thật trở nên…. phức tạp như vậy, phức tạp đến độ tôi cũng lười đi gỡ rối.
Lúc này chuông cửa vang lên, tôi mở cửa, Mại Người Tư tay cầm bản vẽ cười hì hì: “Giám đốc, kiểm duyệt chút đi, tôi mới cướp được bản vẽ từ tay James”.
– “Được, lát nữa tôi sẽ xem”. Tôi đặt bản vẽ cạnh laptop.
– “Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh….”. Mại Ngươi Tư ẩn ý cười rộ lên,
“hở hang đến thế này, vóc dáng thật là khiến tôi hoa mắt chóng mặt”.
– “Thu hồi ánh mắt háo sắc đó đi”. Tôi hảo tâm nhắc nhờ, rồi mới nhặt kiện áo ngủ trên giường phủ thêm lên người,
“hôm nay mọi việc có chút nhàm chán”.
–
“Viện thiết kế đánh giá rất cao chúng ta, chúng ta có thể dựa vào điều này để nâng cao thanh thế”.
– “Phải biết rằng, không phải ngẫu nhiên họ chọn chúng ta”.
– “Đương nhiên đương nhiên”. Mại Ngươi Tư cảm khái,
“lúc trước gia nhập công ty là quyết định sáng suốt nhất của tôi”.
– “Cho nên, tôi là người phải cảm ơn ‘quyết định sáng suốt’ đó của cậu nhiều nhất”. Tôi cười nhẹ.
Lúc gần đi, Mại Ngươi Tư đột nhiên như muốn nói gì rồi lại thôi, bị tôi nhìn ra:
“Còn việc gì sao?”
– “Việc này…. tôi không biết có nên hỏi không”
– “Có việc gì thì nói thẳng đi”. Tôi rất ghét nhìn người khác ấp a ấp úng.
– “Tôi muốn hỏi chuyện liên quan đến Y Sâm”.
– “Y Sâm?”. Tôi tận lựa đè nén cỗ khẩn trương bất chợt trong lòng,
“Cậu cảm thấy hắn có vấn đề gì?”
– “Ah không không, tôi không nói đến chuyện công việc”.
– “Nếu là việc riêng, cần gì phải hỏi tôi? Cậu có thể trực tiếp đi hỏi hắn”
– “Nhưng hắn sống cùng với anh, không phải sao?”
Tôi không lên tiếng, im lặng chờ đợi.
– “Hắn muốn mượn anh một nơi ở nhờ”. Mại Ngươi Tư vội vàng giải thích,
“đương nhiên, làm giám đốc, anh cũng có những suy nghĩ riêng của mình, có thể anh không muốn nghe câu hỏi này, nhưng tôi tiếp xúc với hắn không ít…. tôi chỉ muốn hỏi một chuyện”. Mại Ngươi Tư luyên thuyên làm tôi không khỏi cảm thấy phiền.
– “Rốt cuộc cậu muốn hỏi gì?”
– “Có lời đồn nói, Y Sâm lưỡng tính, có phải không?”
Lòng tôi đột nhiên nhảy dựng, không có phản ứng, đến khi nghe được tiếng hít thở của bản thân thì không biết đã qua bao lâu, tôi bất đắc dĩ lắc đầu: “Việc này tôi không biết rõ lắm, người như Y Sâm, dù có như thế thì cũng là điều bình thường, đó là quyền riêng tư của hắn, tôi không có quyền can thiệp quá sâu”.
– “Là tôi nhiều chuyện, tôi là nghĩ hắn có thể sẽ xem anh là bằng hữu mà nói việc này… có lẽ, nam nhân quá mức anh tuấn đều bị đồn là lưỡng tính”. Mại Người Tư cười cười giễu cợt, vô tình xoay người quay đi,
“tôi chỉ là muốn xác định bản thân có chút cơ hội nào không”.
– “Mại Ngươi Tư”– tôi gọi cậu ta,
“không cần nuôi hi vọng với 1 kẻ xa lạ, cũng đừng mạo hiểm vì 1 cuộc sống vô định”
– “Cảm ơn lời khuyên của anh, là tôi cả nghĩ”. Mại Ngươi Tư nói rồi đóng cửa phòng.
Tôi không biết nói thẳng như thế có vũ nhục lòng tự trọng của Mại Ngươi Tư không, nhưng tôi chỉ nói thật.
Chuông cửa lần thứ hai vang lên đánh gảy suy nghĩ của tôi, tưởng Mại Ngươi Tư quay lại, tôi vội vàng mở cửa…. Ngây ngẩn người, cư nhiên là Hoắc Quân Sâm.
Hắn nhìn tôi nhẹ giọng hỏi:
“Đang làm gì đó?”
– “Đang…”. Tôi cảm thấy biểu tình của hắn vô cùng thân thiết, nhất thời không biết trả lời thế nào, thế là quay đầu thoáng nhìn qua tài liệu,
“đang nghiên cứu bản vẽ”.
Hắn không tiến không lùi, chỉ là tựa vào khung cửa đang mở rộng nhìn tôi, ánh mắt thực nhu hòa, cũng không làm người ta cảm thấy không thoải mái, bất quá tôi có chút không quen.
– “Y Sâm, anh có việc gì sao?”. Tôi cũng thực trấn định hỏi.
– “Nếu tôi không phải Y Sâm hoặc Hoắc Quân Sâm, mà chỉ là một người xa lạ với cậu, đồng nghiệp, và là tình nhân một đêm, cậu vẫn sẽ kháng cự tôi như vậy sao?”
– “Y Sâm”. Tôi thoáng lui người, thanh âm tận lực nhu hòa,
“chúng ta đừng tiến thêm nữa, anh vĩnh viễn là Hoắc Y Sâm, là người thừa kế Hoắc Thị lừng lẫy, nếu như điều đó có thể thay đổi, tôi cũng không phải là Đỗ Chấn Hàm”.
– “Cậu có là ai tôi cũng không để ý, cậu chính là cậu, tại sao phải rõ ràng như thế làm gì?”. Tính tùy tiện của hắn có thể phát huy nhiệt liệt, làm tôi không thể phản bác.
Tôi thối lui từng bước để hắn tiến vào, rồi mới sập cửa:
“Anh rốt cuộc là muốn gì ở tôi?”.
– “Tôi muốn tất cả mọi thứ thuộc về cậu”.
– “Lời này thật giống như đang nói với nữ nhân”
– “Tôi nói những lời này với cậu, không liên quan đến chuyện nam nữ”
– “Cáp, Hoắc Y Sâm quả nhiên tiêu sái, khả năng biến hóa cũng làm kẻ khác theo không kịp”. Tôi cũng không nguyện ý dùng ngữ khí chế giễu này đối đáp, nhưng tất cả là phản xạ có điều kiện.
– “Cậu có biết, tôi không phải muốn cùng cậu chơi trò đồi trụy, tôi cũng không quan tâm ai chủ động theo đuổi ai, tôi hoàn toàn tôn trọng cậu”. Hắn đứng trước mặt tôi, vẻ mặt tiều tụy, làm tôi có chút hốt hoảng.
– “Nếu tôn trọng tôi, anh căn bản không nên làm vậy”
– “Cậu sợ tôi, sợ áp lực quanh mình, hay là… sợ chính mình?”
– “Quân Sâm, có nói thêm nữa cũng vô nghĩa”
– “Nếu cậu muốn thay đổi phương thức trao đổi, tôi cũng không ngại”. Nói xong liền vươn tay ôm chặt lấy tôi, đột nhiên đầu lưỡi đã đánh và khoang miệng tôi, bàn tay nóng như lửa đốt giữ chặt lấy tôi. Tay hắn cẩn trọng ngao du khắp nơi, mỗi bước thăm dò tựa hồ đều câu dẫn tình cảm mãnh liệt chôn giấu ở nơi sâu xa trong tôi đi ra, cuối cùng mặc kệ kết quả thế nào, hắn vẫn tiếp tục tiến tới.
Có lẽ bộ dáng đối phương cũng cảm thấy hưởng thụ, một trận run sợ quen thuộc tập kích, đầu tôi nổ mạnh, tôi lại lần nữa đẩy hắn ra.
Chúng tôi cứ như vậy giằng co cùng nhau thở gấp, rồi hắn mời dùng tiếng Anh nói một câu, thanh âm tuy rất nhỏ nhưng tôi vẫn nghe rõ ràng:
“Chấn Hàm, tôi nghĩ tôi thật sự yêu cậu rồi”.
Mặt biến sắc, tôi xoay người đến bên cửa sổ, tóc gáy cũng vì run sợ mà dựng đứng cả lên, không phải tôi chừa từng được người khác tỏ tình, nhưng đối tượng là Hoắc Quân Sâm, hiệu quả có thể được biểu đạt bằng thành ngữ “kinh tâm động phách”.
– “Quân Sâm, được rồi, tôi sẽ không yêu nam nhân”. Nửa tiếng sau, tôi có gắng…. dùng chút sức lực còn lại bình thản nói.
– “Tôi chỉ hi vọng chiếm được chút cảm tình nhỏ nhoi trong lòng cậu”. Hắn lại kiên định nói,
“cậu không chán ghét tôi, cũng không chán ghét nụ hôn của tôi, lần đó làʍ t̠ìиɦ cậu cũng không phải không thể đón nhận”. Hắn hiếm khi kích động, nói,
“hiện tại tôi làm hết thảy những chuyện này, cậu không phải không có cảm giác!”.
– “Anh gia nhập công ty là vì tôi, liều mạng làm việc là vì tôi, thậm chí đến San Francisco cũng chỉ vì tôi, phải không?!”. Trạng thái cảm xúc của tôi đang phi thường không tốt,
“không cần nói vì tôi, anh là Hoắc Y Sâm, cho nên, không cần phải nói vậy”.
– “Tại sao cậu luôn không cho tôi bất kì cơ hội nào? Tại sao quan hệ với tôi cậu phải cố gắng che giấu như vậy? Trong mắt cậu, tôi chỉ là một cộng sự đắc lực mà không còn chút ý nghĩa nào khác? Cậu thậm chí còn đối xủa với bọn James lúc nào cũng tốt hơn tôi. Cậu căn bản không muốn dính líu đến tôi. Tôi biết!”. Hắn vừa nói vừa đi ra cửa,
“Bây giờ tôi hiểu rồi, tất cả không phải là ảo giác”.
Cửa phòng sập mạnh, lòng tôi cũng như bị nhéo chặt một chút, tôi kéo màn cửa; đêm thị thành đầy sao, hệt như tâm tình vô định của tôi lúc này, vươn tay sờ sờ trên người, muốn tìm thuốc giải khuây, nhưng lại phát hiện trong túi trống không, động tác thất thố này chỉ những khi tôi cực độ phiền muộn mới xảy ra.
Hắn cứ trực tiếp tiến công như vậy, không chừa cho bản thân chút đường lùi, thật sự là tác phong của hắn. Mà tôi, thật là một kẻ nhát gan. Làm sao để tôi đi vào quỹ đạo trước kia? Khi ngày nào cũng đối diện với nhu tình và mị lực của Hoắc Quân Sâm? Không không, việc này tôi không cho phép!
Đêm đó, tôi nghĩ rất nhiều, nghĩ đến mâu thuẫn, cha dượng Hoắc, Mạc Hoa, A Tề, Mại Ngươi Tư, Đường Na, James, Kevin…. tôi cẩn trọng xem xét mọi mối quan hệ lần nữa. Tôi chắc chắn, không ai trong số đó ủng hộ chuyện tôi và Hoắc Quân Sâm, đây quả thực là một tai họa. Tuổi tác tôi đã không còn làm những chuyện điên rồ, đời người phải đối diện với rất nhiều cám dỗ, nếu không đủ định lực sẽ hỏng bét.
Nếu luận về công lực, tôi và Hoắc Quân Sâm đều có chút tu vi, hôm sau gặp mặt ai cũng có thể bất động thanh sắc, ngồi đối diện nhau trên bàn họp mà phát biểu ý kiến, ngẫu nhiên một ánh mắt mơ hồ, liền đã xem chuyện tối qua không tồn tại, nếu ai cũng có thể giản dị như vậy thì thật tốt.
Nhưng Y Sâm dường như đã chấp nhận được thái độ của tôi, tôi vô tình tỏ vẻ thân cận với hắn, nhưng vẫn duy trì khoảng cách an toàn. Hắn nhạy cảm như vậy, chắc chắn sẽ không dễ dàng tiếp tục biểu đạt cảm xúc. Có lẽ đời này hắn sẽ khó gặp một nam nhân đáng tán dương như tôi lần nữa, hoặc loại bỏ một người ra khỏi suy nghĩ không quá khó với hắn, hắn thực thông mình, chưa bao giờ miễn cưỡng người khác, nhất là phương diện tình cảm.
Tôi không biết vì sao bản thân có thể khẳng định như vậy, nhưng tôi chắc chắn hắn sẽ không tiếp tục dây dưa như vậy, đó là ấn tượng của tôi về hắn trong quá khứ. Kì thật hắn cũng không phải là người như vậy, nhưng hắn có khả năng thích ứng phi thường, căn bản sẽ không dùng chiêu dây dưa. Kì thật từ khi hắn đến Hoa Kì đến nay, hắn không gây phiền phức gì cho tôi, hắn là người khống chế bản thân phi thường tốt; tôi cũng vậy, chỉ là phương thức biểu đạt của cả hai không giống nhau.
Năm ngày sau, chúng tôi thuận lợi bay về San Francisco chính thức thực hiện dự án, lúc này, mọi người đều thoải mái, vì hàng mục thiết kế ki-mo-no lần này căn bản đã được thông qua.
Hôm đó, Lị Lị đêm văn kiện đặt lên bàn tôi nhưng cổ vẫn hướng ra ngoài cửa sổ, tôi lơ đãng hỏi:
“Sao vậy? Bạn trai đang đợi dưới lầu?”
– “Không phải”. Nàng không cũng ngoái đầu, khẩu khí có chút mất mát,
“là bạn gái Y Sâm”.
Tôi ngừng tây, ngẩng đầu nhìn nàng:
“Úc?”
– “Hết hi vọng, tôi không phải công chúa Lệ Tinh, tôi chỉ là lọ lem Lị Lị, ai, làm việc đi, không mơ mộng viễn vông nữa”. Nàng quay đầu ảm đạm cười với tôi, phất phất tay giống như đang cố xua đuổi tạp niệm, sau đó tiếp tục về phòng làm việc.
Năm phút sau, tôi đứng lên, đi về phía bên phải, xốc màn sáo lên, cỗ xe thể thao xa hoa còn đậu bên vệ đường, trên xe là cô người mẫu Lệ Tinh, mái tóc vàng óng ả, vừa lúc tôi thấy Y Sâm đi ra ngoài, Lệ Tinh vui sướиɠ bước xuống xe đón tiếp, hắn ôm lấy thắt lưng nàng, thì thầm vài lời vào tai nàng để đổi lấy một nụ hôn nhiệt tình, rồi mới buông người ra.
Tôi không biết người trên xe đã đợi bao lâu, nhưng tôi biết, vì Hoắc Quân Sâm, mọi sự chờ đợi đều đáng giá. Tôi mệt mỏi quay đầu lại, James vừa lúc bay vào, mỉm cười đầy ẩn ý:
“có tin tốt muốn thông báo cho anh”.