🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Gà Cay
Betaer: Có chút tò mò
Chương 3
Sáng sớm, Tống Viễn Tuần vừa vào phòng thí nghiệm, liền nhìn thấy Phương Chiêu Mộ đang đứng bên tủ hồ sơ, quay lưng về phía cửa sắp xếp đồ đạc.
Có lẽ cảm giác được có người đi vào, Phương Chiêu Mộ ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, vừa vặn đối mặt cùng Tống Viễn Tuần, chẳng qua chưa được một giây đồng hồ cậu đã cúi đầu xuống.
Phương Chiêu Mộ thấp hơn Tống Viễn Tuần không ít, lưng cùng vai hơi cong, nhìn qua có vẻ rất cứng ngắc, không thấy chút thoải mái nào như trên app tình yêu tối qua.
Bước chân Tống Viễn Tuần không dừng lại, trực tiếp lướt qua Phương Chiêu Mộ, hướng đến Trương Nhiễm Vũ cùng tổ với anh.
Tối hôm qua, sau khi Tống Viễn Tuần nghe xong mấy lời khen ngợi của Phương Chiêu Mộ, anh liền quyết đoán xóa xừ cái app tình yêu kia đi. Dù sao thì bị Phương Chiêu Mộ kí©h thí©ɧ đến á khẩu thực sự là rất không lý trí, hơn nữa tán gẫu với học nghiệp không tinh là đồng tính luyến ái, càng thêm lãng phí thời gian.
(Học nghiệp = học cùng 1 ngành?)“Viễn ca.” Trương Nhiễm Vũ cùng Tống Viễn Tuần chào hỏi một chút, rồi đưa anh nhìn
những dữ liệu hạch toán tối hôm qua.
Hạng mục của tổ bọn họ đã tiến hành được hơn nửa, đang bước vào giai đoạn kết thúc, hôm nay hẹn nhau trong phòng thí nghiệm mở một cuộc họp nhỏ, sau đó sẽ bắt đầu viết luận văn.
Không lâu lắm, những người khác trong tổ cũng đến đủ, Tống Viễn Tuần phân công công việc cho mọi người xong, đột nhiên phía sau truyền đến tiếng bình thủy tinh vỡ vụn.
Tất cả đều quay lại nhìn, Phương Chiêu Mộ làm rơi vỡ một ống nghiệm, đang cúi người nhặt.
“Lại là cậu ta…” Trương Nhiễm Vũ lộ ra biểu tình trào phúng, “Mất mặt.”
Trương Nhiễm Vũ nói chuyện âm thanh không lớn, nhưng vẫn đủ để Phương Chiêu Mộ nghe được. Phương Chiêu Mộ dọn hết mảnh thủy tinh vỡ đem ném vào thùng rác, quay người nhìn Trương Nhiễm Vũ, giọng nói lạnh nhạt hỏi Trương Nhiễm Vũ: “Tôi làm gì mà mất mặt?”
Chiều hôm qua, Phương Chiêu Mộ chính là bị tên Trương Nhiễm Vũ này chọc tức.
Nếu như nói Tống Viễn Tuần là người trung tâm rực rỡ kín đáo trong phòng thí nghiệm, vậy Trương Nhiễm Vũ chính là nhân vật tầm thường đại thái giám bên người Hoàng Đế trong phim truyền hình.
Tống Viễn Tuần muốn thi hai cái học vị, thường thường không ở phòng thí nghiệm, anh sẽ không trực tiếp xung đột với Phương Chiêu Mộ, thậm chí còn không nói chuyện nhiều cùng Phương Chiêu Mộ, cùng lắm cũng chỉ là không nhìn đến hoặc tránh né.
Nhưng Trương Nhiễm Vũ thì không, cuộc sống của Trương Nhiễm Vũ chỉ có hai sở thích, một là nịnh bợ Tống Viễn Tuần, hai là nghĩ trăm phương ngàn kế tìm phiền phức cho Phương Chiêu Mộ.
Ngày hôm qua, lúc Phương Chiêu Mộ lấy thuốc thử, không cẩn thận đυ.ng phải Tống Viễn Tuần đang dùng cân điện tử.
Tống Viễn Tuần đứng bên cạnh Phương Chiêu Mộ, nhanh chóng lấy sách thí nghiệm đang cầm đẩy tay Phương Chiêu Mộ ra, rồi cúi đầu nghiêm mặt mà nhìn đối phương. Nhưng mà, Tống Viễn Tuần còn chưa mở miệng nói chuyện, Trương Nhiễm Vũ đã lập tức xen vào, bắt đầu trách cứ Phương Chiêu Mộ phá huỷ thành quả nghiên cứu nửa tiếng đồng hồ của Tống Viễn Tuần.
Ban đầu Phương Chiêu Mộ còn ôn tồn xin lỗi, sau đó bị Trương Nhiễm Vũ bám mãi không tha liên tục mắng mỏ, sắc mặt không khỏi lạnh xuống, lấy được thuốc thử mình cần liền quay đầu rời đi.
Trương Nhiễm Vũ không nghĩ Phương Chiêu Mộ từ trước đến giờ luôn nhường nhịn lại dám phản bác, hơi ngừng lại, mắt thấy Phương Chiêu Mộ đang tiến dần về phía mình.
“Tôi làm sao mà mất mặt?” Phương Chiêu Mộ đến gần Trương Nhiễm Vũ, lại hỏi một lần nữa.
Phương Chiêu Mộ tuy rằng không cao, nhưng vẫn cao hơn Trương Nhiễm Vũ gần nửa cái đầu.
Ánh mắt của cậu sắc bén, trong tay còn nắm chặt nửa cái ống nghiệm bị vỡ. Trương Nhiễm Vũ bị Phương Chiêu Mộ nhìn chằm chằm, có chút hoảng hốt mà lui về sau một bước, khẩn trương đến độ mông dán sát cạnh bàn, lấy hết dũng khí mạnh miệng cãi lại Phương Chiêu Mộ: “Tôi có nói là cậu à?”
“Thế cậu đang nói ai?”
Phương Chiêu Mộ nhếch khoé miệng với Trương Nhiễm Vũ, hỏi.
“Được rồi, hai người đừng ồn ào nữa.” Chu Mộng đang đứng xem đến khuyên giải, nói với Phương Chiêu Mộ, “Nhiễm Vũ chỉ là thuận miệng nói một câu thôi, cậu tưởng là thật đó à.”
Phương Chiêu Mộ ban đầu còn muốn tranh cãi thêm vài câu, đúng lúc giáo viên trợ giảng cùng giáo sư đi vào phòng thí nghiệm, đành phải thôi.
Phương Chiêu Mộ đi lên lầu, đến vị trí của chính mình, mở máy tính, lấy điện thoại di động ra, mở ra app mới bắt đầu sử dụng ngày hôm qua.
Tối qua, sau khi khen cơ bắp của Andrew xong, Andrew thật giống như là xấu hổ, mãi không chịu trả lời tin nhắn của cậu.
Phương Chiêu Mộ cảm giác bản thân có chút giống chim non, ngoại trừ Andrew ra thì ai cũng không muốn liên hệ. Mở ra khung trò chuyện với Andrew, gửi một tin nhắn cho anh ta.
Hắn trước tiên gõ chữ, nói chào buổi sáng, hỏi đối phương đã rời giường hay chưa, sau khi viết báo cáo phân tích hồi lâu trở lại, Andrew vẫn chưa trả lời tin nhắn,
Phương Chiêu Mộ bèn gửi qua một tin nhắn thoại, hơi ngâm nga nói với Andrew: “Anh đang làm gì đó?”
“Ngày hôm nay tôi lại gặp phải một tên ngu ngốc, tâm tình không quá tốt, anh nói chuyện phiếm với tôi một lúc đi.” Phương Chiêu Mộ nhất quyết quấy rầy đối phương: “Có được không vầy?”
Mới vừa nói xong, Phương Chiêu Mộ liền nghe thấy phía sau có tiếng động nhỏ, quay đầu lại nhìn, Tống Viễn Tuần hiếm khi lên lầu lúc này vậy mà đang đưa lưng về phía cậu, lấy ra laptop.
Trên lầu có thêm người, Phương Chiêu Mộ không tiếp tục gửi tin nhắn thoại nữa, đành gửi cho Andrew mấy cái icon gào khóc, rồi bắt đầu tập trung xem tài liệu.
Phương Chiêu Mộ xem xong một bài luận văn, không nhịn được lại mở khung tán gẫu, phát hiện Andrew đã trả lời tin nhắn của cậu, Andrew nói: “Bị tên ngu ngốc kia chọc đến khóc?”
“Ừm.” Phương Chiêu Mộ nằm nhoài trên bàn, gõ từng chữ từng chữ gửi cho Andrew, “Đang khóc nè.”
Lần này Andrew trả lời nhanh hơn tối qua nhiều, anh nói với Phương Chiêu Mộ: “Tôi không tin, cậu chụp cho tôi xem.”
“Tôi bây giờ đang trong phòng thí nghiệm, bên cạnh còn có người.” Phương Chiêu Mộ quay đầu lại nhìn một chút, Tống Viễn Tuần đang ngồi đó rất nghiêm túc gõ chữ, hẳn là sẽ không chú ý đến mình bên này đi, bèn nhỏ giọng nói với Andrew, “Anh không làm việc sao?”
“Đang làm việc” Andrew lại nói, “Thấy cậu nói tâm tình không tốt, bớt tí thời gian tâm sự với cậu.”
Phương Chiêu Mộ cảm giác được Andrew hình như có chút không giống tối qua, hình như là nhiệt tình hơn một ít. Phương Chiêu Mộ nhất thời cũng không biết mình muốn nói gì, liền nói với anh: “Cám ơn nhìu, có người chịu nói chuyện với tôi, tâm trạng tôi đã tốt hơn rồi.”
“Trong phòng thí nghiệm có thể gửi tin nhắn thoại sao?” Andrew hỏi Phương Chiêu Mộ, “Cậu học cái gì?”
“Được mà.” Phương Chiêu Mộ nói cho Andrew chuyên ngành của mình, lại hỏi anh, “Công việc của kỹ sư cơ khí là gì vậy? Có phải là rất bận không?”
Lời còn chưa dứt, phía sau Phương Chiêu Mộ liền truyền đến chút tiếng động, cậu quay đầu lại, liếc mắt nhìn qua, là Tống Viễn Tuần vừa đứng lên, cầm điện thoại di động bước nhanh về phía cầu thang.
Bên kia Andrew đột nhiên không có động tĩnh gì, Phương Chiêu Mộ phân tích xong vài số liệu ngẩng đầu lên, tiện tay gửi đi mấy tin nhắn: “Thật sự bận đến thế sao?”
Lại một lúc sau, Phương Chiêu Mộ mới nhận được hồi âm, bên trên chỉ có ba chữ: “Phải, rất bận.”