🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Nara
Betaer: Bạn cute =))
Chương 25
Ban đêm, Phương Chiêu Mộ không ngủ được, cứ giật mình mãi.
Nửa đêm trước cậu vẫn còn chút quán tính, lúc nửa mê nửa tỉnh luôn muốn cầm điện thoại di động lên tìm Andrew, sau đó mò tới điện thoại mới, nhiệt huyết chậm rãi lạnh đi, lại đặt điện thoại di động xuống.
Nửa đêm tới sáng thì không như vậy nữa.
Buổi sáng, Phương Chiêu Mộ đã có chút hồn hơn hôm qua một tí, mở notebook ra, bắt đầu lên kế hoạch trở về.
Cậu vô cùng chống cự suy nghĩ về bất kỳ việc gì liên quan tới hành trình đến Settle lần này. Cậu rất muốn đem phần mềm hẹn hò và tất cả mọi ký ức liên quan xóa khỏi trí nhớ, bởi vì mỗi một lần ngọt ngào lúc ấy, đến bây giờ nghĩ lại, đều có chút kinh khủng.
Dự báo khí tượng nói lần mưa lớn này có thể kéo dài từ ba đến năm ngày, Phương Chiêu Mộ nhìn ngoài cửa sổ rồi lại nhìn màn hình điện thoại, cậu đang dự định đến khách sạn khác.
Hiện tại mưa cũng rơi chậm lại, Phương Chiêu Mộ cảm thấy đổi khách sạn khác vẫn có thể được, chủ yếu là ba, năm ngày đều ở khách sạn này, vậy cũng quá mắc.
Cậu tìm kiếm một phen, thấy một khách sạn cạnh sân bay cũng không tệ lắm, thế là định xuống, sắp xếp lại vali, gọi điện thoại hỏi quầy lễ tân cần làm thủ tục trả phòng không. Nhân viên lễ tân nói không cần, Phương Chiêu Mộ liền nhờ họ giúp cậu gọi xe.
Phương Chiêu Mộ đi tới cửa, xe của cậu cũng vừa vặn đến, tài xế xuống xe giúp Phương Chiêu Mộ bỏ hành lí vào cốp, rồi xuất phát ngay.
Nước đọng ở trên đường có lẽ cũng không quá chân, mưa rơi như trút nước, giội vào nóc xe, tiếng động có chút khủng bố, tốc độ xe cũng chậm, khiến tâm lý Phương Chiêu Mộ cứ lơ lửng. May là tài xế lái rất vững vàng, một đường thuận thuận lợi lợi lái đến đích.
Khách sạn chỗ cậu đặt có quầy lễ tân rất giản dị, một nhân viên lễ tân đứng ở nơi đó, làm thủ tục cho Phương Chiêu Mộ rồi đưa thẻ phòng, nói với Phương Chiêu Mộ là thăng cấp thành phòng lớn cho cậu.
Phương Chiêu Mộ lên lầu, mở cửa mới phát hiện phòng đúng là rất lớn, như một phòng ba người ở, có gian bếp mở và phòng khách, còn có hai phòng ngủ một lớn một nhỏ.
Phương Chiêu Mộ ngồi xuống sắp xếp đồ đạc, nhận được đơn đề nghị làm tiến sĩ nghiên cứu sinh mà giáo sư của cậu gửi cho, hỏi cậu cân nhắc như thế nào. Phương Chiêu Mộ gọi điện cho giáo sư.
Lúc về nhà xin học phí cậu đã đề cập về chuyện này, cha mẹ cậu đều ủng hộ. Phương Chiêu Mộ cũng tự mình nghiêm túc suy nghĩ qua, dù cho cậu ở phòng thí nghiệm không vui, nhưng lúc làm thí nghiệm hay viết luận văn tâm tình cũng rất tốt, cậu rất hưởng thụ trạng thái chăm chú làm nghiên cứu, bây giờ giáo sư cũng cho cậu một cơ hội như vậy, cậu vẫn nên bắt lấy. Cuối cuộc gọi, Phương Chiêu Mộ và giáo sư làm ước định bằng miệng, tháng 5 kết thúc đợt trao đổi sẽ trở về trường làm đơn.
Xác định tiền đồ của mình xong, Phương Chiêu Mộ lại có động lực tiếp tục làm việc, đầu cũng thanh tỉnh rất nhiều, cậu ngồi xếp bằng trong phòng khách, mở notebook đọc luận văn một lát, cảm thấy có chút đói bụng, đi mở tủ lạnh xem thử, thì thấy có chút đồ đông lạnh, thế là mở lò vi sóng nấu nước, nấu cho mình đĩa mì ý.
Ăn được vài miếng, điện thoại đột nhiên vang lên, Phương Chiêu Mộ liếc mắt nhìn, là Tống Viễn Tuần gọi, Phương Chiêu Mộ buông cái nĩa xuống, không có nhận, chờ tiếng chuông dừng lại, cầm điện thoại di động lên kéo Tống Viễn Tuần vào danh sách đen.
Đổi điện thoại di động mới rồi, Phương Chiêu Mộ không download cái phần mềm xã giao kia nữa, cậu có lẽ cũng sẽ không bao giờ dùng những thứ này nữa.
Lại qua không bao lâu, điện thoại cố định trong phòng lại vang lên, Phương Chiêu Mộ phiền muốn chết, đi tới định treo máy, nhưng sợ quầy lễ tân có chuyện, liền nhận.
“Mộ Mộ.” Tống Viễn Tuần gọi Phương Chiêu Mộ một tiếng.
Phương Chiêu Mộ nhanh chóng cúp điện thoại.
Có lẽ là bởi vì cũng không có cách khác, Tống Viễn Tuần không có đến quấy rầy Phương Chiêu Mộ nữa.
Phương Chiêu Mộ ở trong khách sạn mấy ngày, có lén lén lút lút đi xuống lầu mua đồ ăn mấy lần, chờ giao thông thành phố khôi phục, cậu sẽ đáp chuyến bay đã dự định kia trở về C thị.
Tên Tống Viễn Tuần này giống như di chứng sau tai nạn. Thời gian hồi phục rất dài, bệnh tình cũng thường xuyên tái phát, khả năng phải mất rất lâu mới có thể khỏi được.
Chỉ cần một mình ở trong phòng, Phương Chiêu Mộ sẽ không khỏi vì thế mà suy sụp tinh thần, cậu cố sức khống chế chính mình không nghĩ tới tất cả những chuyện có liên quan đến Andrew và Tống Viễn Tuần nữa, mỗi ngày đều liều mình để công việc chiếm hết thời gian, thậm chí còn không muốn đi cầm điện thoại.
Thời gian cứ thế trôi qua, Phương Chiêu Mộ bảo vệ hạng mục xong rồi cũng không tới phòng thí nghiệm nữa. Cậu còn phải ở đại học T bốn tháng nữa, bắt đầu học ba môn mới, thời gian đầu cậu rất giống ăn trộm, chỉ sợ ngẫu nhiên gặp Tống Viễn Tuần, qua hai tuần lễ vẫn chưa thấy mặt, Phương Chiêu Mộ mới buông lỏng cảnh giác.
Hôm thứ tư nào đó, Phương Chiêu Mộ đi học, cậu đến sớm, một mình bước vào thang máy, lúc cửa thang máy sắp đóng lại, bên ngoài có người chạy tới, lại lần nữa đem cửa thang máy nhấn mở.
Phương Chiêu Mộ ngẩng đầu nhìn lên, Tống Viễn Tuần và hai người cậu đã gặp ở nhà hàng lần trước đứng ở bên ngoài, tầm mắt Tống Viễn Tuần và Phương Chiêu Mộ giao nhau, cũng ngẩn người. Anh rất biết điều đứng ở bên cạnh, không dựa quá gần vào Phương Chiêu Mộ.
Nhưng chỉ cần Tống Viễn Tuần đứng ở đó, Phương Chiêu Mộ đã cảm thấy rất gò bó và lúng túng.
Một cô gái trong đó đi tới, đứng ở cạnh Phương Chiêu Mộ, lịch sự gật đầu với Phương Chiêu Mộ, cậu nhất thời không biết phải phản ứng lại như thế nào, theo bản năng cười cười với cô.
Thế là cô ấy thuận miệng hỏi Phương Chiêu Mộ: “Bạn học, cậu ở khoa nào, hình như tôi chưa từng thấy cậu đấy.”
Phương Chiêu Mộ dừng một chút, nói: “Tôi là trao đổi sinh.”
“À. ” Cô cho là Phương Chiêu Mộ là trao đổi sinh khóa sau, liền lấy điện thoại di động ra nói, “Vậy trao đổi phương thức liên lạc đi, rảnh rỗi hẹn ra ngoài ăn cơm.”
Phương Chiêu Mộ chần chờ một chút, nói: “Tôi không mang điện thoại…”
Cậu thật sự không mang, bây giờ cậu có thể không dùng điện thoại thì không dùng, trao đổi thì dùng notebook, quen rồi thì cũng thấy bình thường thôi.
“A?” Bạn gái này có điểm giật mình.
Nhưng mà Phương Chiêu Mộ tới nơi rồi, cậu nói với bạn gái hẹn gặp lại, rồi đi ra ngoài.
Phương Chiêu Mộ ngồi ở bên cửa sổ, mới hơn nửa tiết, bên ngoài tuyết đã bay lả tả, Phương Chiêu Mộ nhịn không được nhìn ra ngoài.
Cậu chưa từng thấy tuyết rơi ở thành phố C, mấy lần dự báo trước đều không rơi, ngày hôm qua nói tuyết rơi, Phương Chiêu Mộ còn không tin, cũng không để ý.
Tuyết càng rơi càng lớn, đến lúc hết tiết, Phương Chiêu Mộ nhìn dưới sân, tuyết đã tích thành một lớp mỏng, mặt đất nhìn qua giống như đám lông xù. Cậu chậm rãi xếp lại sách đi ra ngoài, có một người đang đứng ngoài cửa phòng học.
Tống Viễn Tuần đang chờ cậu.
Phương Chiêu Mộ nhìn thấy Tống Viễn Tuần kỳ thực đã không có cảm giác gì lớn, trong lòng cậu biết rõ Andrew không tồn tại, cũng không thể gắn Andrew với Tống Viễn Tuần lại với nhau. Bởi vì cậu quen biết Andrew qua phần mềm kết bạn, mà cậu cũng không quen thuộc Tống Viễn Tuần này, cậu cũng không muốn thử đi tìm hiểu.
Phương Chiêu Mộ liếc mắt nhìn Tống Viễn Tuần một cái, bước chân dừng một tí, rồi rẽ hướng hành lang.
Tống Viễn Tuần theo tới, nói với Phương Chiêu Mộ: “Có tuyết rồi, tôi đưa em về.”
Thanh âm của anh quả thực là ác mộng của Phương Chiêu Mộ, từng chữ đều như kéo những ký ức về mấy tin nhắn xấu hổ lúc đó của Phương Chiêu Mộ về. Cậu không muốn nói chuyện với anh, mà không nói lời nào thì thật quái dị, làm như cậu đang giận dỗi, thế là cậu tận lực bình tĩnh nói với Tống Viễn Tuần: “Tôi mang dù.”
“Đường rất trơn.” Tống Viễn Tuần lại nói.
Phương Chiêu Mộ nhìn Tống Viễn Tuần một cái, nói với anh: “Biết rồi, tôi sẽ cẩn thận.”
Tuy rằng Tống Viễn Tuần
và Phương Chiêu Mộ cách nhau hơn nửa mét, Phương Chiêu Mộ vẫn như cũ cảm nhận được sự tồn tại của anh quá mạnh mẽ, làm cho người khác không thể nào lờ đi. Hàng lang đến thang máy còn phải đi ba bậc thang nữa, lúc Phương Chiêu Mộ đi bậc cuối cùng, không biết sao nữa, chân trẹo một cái, Tống Viễn Tuần tay mắt lanh lẹ kéo cậu lại, cặp sách của Phương Chiêu Mộ cũng rơi xuống rồi.
“Tôi đưa em đi, ” Tống Viễn Tuần bất đắc dĩ khuyên Phương Chiêu Mộ nói, “Đường bằng em cũng vấp ngã.”
Anh buông lỏng tay, nhặt cặp sách Phương Chiêu Mộ lên, đưa cho Phương Chiêu Mộ, ấn nút thang máy.
Phương Chiêu Mộ phiền đến đau đầu nóng mặt, chưa bao giờ cảm thấy thói quen đi không nhìn đường của mình lại mất mặt như thế, muốn đi lấy túi sách trong tay Tống Viễn Tuần cũng không được, hoàn toàn không dám nhìn vào mắt Tống Viễn Tuần, trong lòng suy nghĩ, tên Tống Viễn Tuần này sao lại không hiểu chuyện thế chứ, cậu đã né tránh anh như thế rồi, cũng không tính so đo với anh.
Cửa thang máy mở, hai đồng học vừa nãy của Tống Viễn Tuần và bạn gái lúc trước nói chuyện với Phương Chiêu Mộ vừa vặn đứng ở bên trong, thấy hai người đứng chung một chỗ, ngẩn ra.
Phương Chiêu Mộ và Tống Viễn Tuần đi vào, câu đầu tiên của bạn gái là hỏi Tống Viễn Tuần: “Các cậu quen nhau à.”
“Ừm.” Tống Viễn Tuần nói.
Xem ra cổ có rất nhiều nghi vấn, bất quá vẫn không hỏi nhiều. Sắp xuống tầng 1, Phương Chiêu Mộ đi rất chậm, chờ cùng những người khác kéo dài khoảng cách, Phương Chiêu Mộ mới nói với Tống Viễn Tuần
: “Anh đem cặp sách cho tôi.”
Phương Chiêu Mộ đưa tay muốn lấy, nhưng vẫn không được, Tống Viễn Tuần nói với Phương Chiêu Mộ: “Chỉ đưa em một lần.”
Phương Chiêu Mộ nhìn Tống Viễn Tuần, lại không muốn cãi nhau với hắn, cũng không muốn ngồi xe hắn, hai người cứ giằng co như học sinh tiểu học, ngươi tới ta đi, cuối cùng Phương Chiêu Mộ cũng giận dỗi, nói với Tống Viễn Tuần “Vậy anh cầm đi”, rồi tự mình đi ra ngoài, không bung dù mà cứ đi vào trong tuyết, Tống Viễn Tuần mới đuổi theo đem cặp sách trả cho Phương Chiêu Mộ.
Phương Chiêu Mộ lấy dù từ trong túi ra, đi về phía trước. Tống Viễn Tuần không bung dù cũng không lái xe, một đường không nhanh không chậm đi cùng Phương Chiêu Mộ, Phương Chiêu Mộ không quản hắn, cẩn thận đi trở về nhà, cũng không bị ngã.
Trong phòng Phương Chiêu Mộ có một ô cửa sổ rất hẹp, cậu vào nhà, đóng cửa, chần chờ suy nghĩ mấy phút, mới đi đến trước cửa sổ kia, mở cửa nhìn ra bên ngoài.
Tống Viễn Tuần gần đến khúc cua, anh mặc áo khoác, bóng lưng rất cao, nhưng anh không có dù, trên bả vai có tuyết đọng, nhìn qua không ngăn nắp như lúc thường, so với trước đây Phương Chiêu Mộ nghĩ anh lúc nào cũng được mọi người yêu mến.
Lúc rẽ hướng anh có quay lại nhìn một chút, Phương Chiêu Mộ sợ bị anh bắt được, lập tức đóng cửa sổ lại, không nhìn nữa.