Chương 16

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Chân

Betaer: Bạn cute =))Nhiệt Độ Xã Giao (Xã Giao Ôn Độ) - Chương 16Chương 16

Phương Chiêu Mộ nói chuyện điện thoại xong, mặt đã nóng lên, nên chạy ra ngoài sân thượng ở tầng giữa hóng gió.

Bên ngoài có chút lạnh, Phương Chiêu Mộ vừa đẩy cửa ra, gió lạnh từ bên ngoài lùa vào, cậu đón gió đi ra ngoài, nhìn bầu trời đêm 10 điểm ở trường T, nhìn sân cỏ lớn trong bóng tối, đèn đường mờ nhạt chiếu lên con đường, cùng các tòa nhà cao thấp chằng chịt phía xa.

Vừa rồi, Andrew không có giống như trước kia luôn trầm mặc sau trò đùa của Phương Chiêu Mộ, anh hỏi cậu: “Thật sự có thể đưa cậu về nhà?”

“Có thể chứ.” Phương Chiêu Mộ nói.

“Bạn học của cậu không thể đưa cậu về, chỉ mình tôi mới có thể?” Andrew lại hỏi.

Phương Chiêu Mộ không biết tại sao Andrew lại hỏi như vậy, nhưng vẫn trả lời: “Ừm.”

“Tại sao lại chỉ cho tôi đưa cậu về nhà?” Andrew hỏi Phương Chiêu Mộ, giọng điệu rất bình tĩnh, không nghe ra tình cảm, lại làm cho Phương Chiêu Mộ đỏ mặt, tim đập dồn dập.























Phương Chiêu Mộ lập tức nghĩ đến rất nhiều đáp án khác nhau, nhưng không cách nào chọn ra một câu đáp án thích hợp, cũng may Andrew hình như đang rất vội, không có xoắn xuýt nhiều, nhắc Phương Chiêu Mộ về đến nhà thì gọi nói cho anh biết, rồi hai người cúp máy.

Bên tai không còn giọng nói Andrew, đại não Phương Chiêu Mộ vẫn như cũ tỏa nhiệt, làm lu mờ lý trí.

Cậu nhận ra mình đang nghiêm túc không đúng lúc.

Thật ra quan hệ của cậu và Andrew nhiều nhất chính là như vậy, có thể kéo dài được mấy tháng cũng không biết, Phương Chiêu Mộ nghĩ đến nhiều thứ hơn, đều là những ý nghĩ kỳ lạ.

Andrew vẫn luôn bình tĩnh, chưa bao giờ tiết lộ cho Phương Chiêu Mộ quá nhiều về cuộc sống cá nhân, lúc hai người trò chuyện, Phương Chiêu Mộ đa số luôn chiếm đầu nhiệt tình. Phương Chiêu Mộ 21, có vài suy nghĩ không thực tế, đơn giản quá vội vàng, sẽ rất dễ dàng quấy nhiễu Andrew 29 tuổi.

Nhưng mà Phương Chiêu Mộ vẫn muốn gặp mặt Andrew một lần, cho dù Andrew có đẹp trai hay không, người thật vô vị bao nhiêu, đều muốn gặp mặt một lần. Dù cho Phương Chiêu Mộ ở không lâu, Andrew cũng sẽ không vì Phương Chiêu Mộ mà thay đổi.

Yêu thích của bản thân khó mà thay đổi, lý do cũng phức tạp khó hiểu.

Ở trường học cũ Phương Chiêu Mộ có rất nhiều bạn, có cả nam lẫn nữ ở trong tối ngoài sáng tỏ tình với Phương Chiêu Mộ, cậu cũng không có cảm tình với người ta, nên không muốn không rõ ràng mà bắt đầu một tình yêu.

Bây giờ cuối cùng cũng gặp được một người mà cậu muốn gần thêm một chút, nhưng cơ bản lại không có hy vọng đến được với nhau.

Đầu óc Phương Chiêu Mộ thanh tỉnh một ít, ấm đầu cũng tản bớt đi, nhiệt độ trong lòng lại không hạ xuống được.

Cậu sợ đứng lâu làm Tống Viễn Tuần phải đợi, lập tức đi nhanh về phòng thí nghiệm.

Phương Chiêu Mộ đẩy cửa đi vào, Tống Viễn Tuần vẫn ngồi ở chỗ cũ, đang xem sách, Phương Chiêu Mộ nói xin lỗi với Tống Viễn Tuần: “Vừa rồi gọi điện thoại, chắc để anh sốt ruột rồi?”

Tống Viễn Tuần bỏ sách xuống, lắc đầu với Phương Chiêu Mộ.

Phương Chiêu Mộ đi qua nhìn một thiết bị, thí nghiệm cơ bản đã hoàn thành, Phương Chiêu Mộ dự định ngày mai quay lại phân tích, lập tức thu dọn đồ đạc, cầm lấy túi đi tới bên người Tống Viễn Tuần.

Tống Viễn Tuần tắt đèn, đi cùng Phương Chiêu Mộ xuống dưới lầu. Anh mở cửa xe việt dã màu đen, xe lớn, còn cao, Phương Chiêu Mộ suýt chút nữa leo không tới.

Lên xe, thắt chặt dây an toàn, Phương Chiêu Mộ nói địa chỉ nhà cho Tống Viễn Tuần, sợ Tống Viễn Tuần không biết đường, còn nói: “Ra cổng trường tôi chỉ đường cho anh!”

Tống Viễn Tuần gật đầu, chậm rãi lái xe ra bên ngoài.

Trong xe rất tối, không biết vì sao Tống Viễn Tuần lại mở mấy bài nhạc rất nhẹ nhàng, đây chính là khúc dương cầm tuyệt vời để thư giãn, rất ru ngủ. Vốn Phương Chiêu Mộ còn tính chỉ đường cho Tống Viễn Tuần, loay hoay một hồi còn chưa ra khỏi trường học, bầu không khí trong xe lại trầm trầm làm cho người khác mệt mỏi rã rời, tối hôm qua cậu ngủ muộn, dựa vào lưng ghế vậy mà đã ngủ mê man.

Không biết ngủ bao lâu, Phương Chiêu Mộ mơ mơ màng màng tỉnh dậy, thấy bên cạnh có một cái bóng đen, trong lòng sợ hãi, lập tức nhớ đến Tống Viễn Tuần đưa hắn về nhà, vô cùng hoảng hốt hỏi: “Tôi ngủ bao lâu?”

Tống Viễn Tuần bật đèn trong xe, chỉ chỉ về phía đồng hồ trên xe, Phương Chiêu Mộ nhìn một chút, may mắn cậu chỉ ngủ có mấy chục phút, vẫn không tính là quá lâu. Phương Chiêu Mộ nói xin lỗi với Tống Viễn Tuần rồi lại cảm ơn anh, Tống Viễn Tuần khoát tay với cậu, thấy đèn trong xe cũng không quá sáng, có lẽ Phương Chiêu Mộ ngủ đến lơ mơ rồi, tối nay cảm giác Tống Viễn Tuần có một chút ôn hoà hơn trước kia.

Phương Chiêu Mộ chuẩn bị xuống xe, muốn tắt đèn xe hộ Tống Viễn Tuần, ngẩng đầu lên nhìn trần xe ấn vài cái, chẳng những không tắt mà còn mở lên thêm một cái đèn. Phương Chiêu Mộ rất ngỡ ngàng luống cuống, thầm nói tại sao tay cậu không thể ở không được mà phải đi ấn loạn lung tung.

Phương Chiêu Mộ hết cách nhìn về phía Tống Viễn Tuần, Tống Viễn Tuần lại không tức giận, hơn nữa hình như Tống Viễn Tuần còn nở một nụ cười, duỗi tay bắt lấy cổ tay Phương Chiêu Mộ kéo xuống một tý, giúp cậu tắt đèn xe.

Tay Tống Viễn Tuần thật nóng, cầm cổ tay Phương Chiêu Mộ 2 giây, Phương Chiêu Mộ thấy giống như bị phỏng ấy, cậu nói hẹn gặp lại với Tống Viễn Tuần, lập tức mở cửa xuống xe.

Phương Chiêu Mộ đeo túi đi về phía nhà, đứng ở hiên nhà một hồi, lấy điện thoại ra nói với Andrew là cậu đã về nhà, rồi chậm rãi bước lên lầu.

Cậu nghĩ đến Andrew, không tự chủ được mở ra phần mềm mua vé máy bay online, tìm kiếm các chuyến bay đi bay về có Seattle.

Gần đây đang là mùa du lịch, giá vé máy bay không rẻ, bay hơn 5 giờ, lệch nhau 3 giờ —- muốn đi quá, liệu Andrew có chào đón cậu không?

Đi vào phòng, Phương Chiêu Mộ rửa mặt ra, nhìn thấy Andrew nhắn ngủ ngon, nghĩa là không có khả năng nói chuyện, lập tức tắt đèn đi ngủ.

Tống Viễn Tuần hoài nghi có phải tối nay anh bị thất hồn lạc phách phải không.

Anh dừng xe ở dưới lầu Phương Chiêu Mộ gần 10 phút mới đi, trong đầu toàn là hình ảnh Phương Chiêu Mộ ngủ ở ghế phụ bên cạnh anh.

Tối hôm qua lúc Phương Chiêu Mộ gọi video cho anh, bỏ qua khoảng cách của điện thoại, cho tới bây giờ bọn họ chưa từng có khoảng cách gần như vừa rồi. Phương Chiêu Mộ hẳn là ngủ không được thoải mái lắm, dựa vào phía sau ghế, nhíu mày, một tay đặt tên túi xách phía trước, một tay đặt lên ghế đệm.

Đây chính là Phương Chiêu Mộ ngủ quên không hề phòng bị, mùi trái cây thanh đạm trên người cậu phiêu lãng trong xe, không gian nhỏ hẹp trong xe bởi vì Phương Chiêu Mộ mà dần dần nóng lên.

Tống Viễn Tuần tỉnh táo nhìn Phương Chiêu Mộ một lúc, tháo dây an toàn cho cậu, muốn cho cậu ngủ thoải mái hơn.

Phương Chiêu Mộ chia cuộc sống của Tống Viễn Tuần thành hai phần.

Một phần đang không chút kiêng dè hưởng thụ lời ngon tiếng ngọt và sự ỷ lại của Phương Chiêu Mộ, anh hoàn toàn chiếm giữ thời gian của Phương Chiêu Mộ là của riêng, chiếm cứ sự chú ý của Phương Chiêu Mộ, chỉ cần anh đi tới phòng nghỉ ngơi trên lầu 2 của phòng thí nghiệm là có thể tiếp tục cùng Phương Chiêu Mộ đang ở trong cùng một toà nhà điện thoại; mà phần còn lại, thì dừng bước ở “Một người bạn học.”

Hai phần rõ ràng là hai thế giới khác nhau, rốt cuộc dung hợp lại ở lúc Phương Chiêu Mộ ngủ quên ấy.

Phương Chiêu Mộ ở bên cạnh Tống Viễn Tuần hô hấp đều đều, cách Tống Viễn Tuần chỉ một cánh tay, đôi mội Phương Chiêu Mộ khẽ nhếch, nhìn qua mềm mại ướŧ áŧ, tóc tai cũng mềm mại khoát lên gương mặt, cậu đeo đinh tai mà Tống Viễn Tuần chọn cho cậu, lúc nào cậu cũng đeo.

Tống Viễn Tuần thừa nhận với chính bản thân.

Là muốn ôm, muốn sờ, muốn sở hữu.

Là hy vọng Phương Chiêu Mộ cũng lộ ra sắc thái ỷ lại với Tống Viễn Tuần, giọng điệu như có như không oán giận, muốn Tống Viễn Tuần giúp cậu chọn lựa đồ đạc, muốn Phương Chiêu Mộ vươn tay ôm lấy cổ Tống Viễn Tuần, gương mặt dán sát vào cổ và vai Tống Viễn Tuần, nhẹ nhàng thủ thỉ muốn Tống Viễn Tuần đưa Phương Chiêu Mộ về nhà.

Tống Viễn Tuần nhìn chằm chằm Phương Chiêu Mộ, nghĩ đến lời Phương Chiêu Mộ đối với Andrew, nhịn không được ấn khoá xe, thế là Phương Chiêu Mộ bị anh đánh thức.

Phương Chiêu Mộ mới vừa ngủ dậy có chút ngơ ngác, mơ mơ màng màng, bị Tống Viễn Tuần cầm cổ tay một lúc, cũng không nhận ra có gì kỳ lạ.

Chỉ cần Andrew không phải là Tống Viễn Tuần, Phương Chiêu Mộ có lẽ cũng sẽ thích.

Tống Viễn Tuần đi qua một khúc cua, đột nhiên rất hy vọng anh có thể biến ra một khuôn mặt khác, trực tiếp dựa theo sự kỳ vọng của Phương Chiêu Mộ, kỹ sư cơ khí 29 tuổi mặt mũi bình thường, mang theo gió bụi từ Seattle gấp gáp trở về, gặp Phương Chiêu Mộ, ăn chung một phần ăn tình nhân.

Vậy liền thật sự hợp tình hợp lý mà ôm ấp, đυ.ng chạm và giữ lấy, không phải như bây giờ, rõ ràng gần ngay trước mắt mà lại như rất xa xôi.

Lời editor: Chời ơi Tuần ca kỳ thi đồng tính cong rồi!!!! Nghiệp quật quả nhiên không chừa một ai!!!!!!!

Có lẽ sau chương này sẽ đổi xưng hô cho 2 qua tin nhắn là anh em, còn ngoài đời giữ nguyên như cũ…..Chúng ta cùng chào đón một tiểu ngược nhẹ nhàng nào …