"Ưʍ.. ưʍ..."
Hoa Ly giãy dụa kịch liệt né tránh, cuộn tay nhỏ gian nan đánh lên ngực tinh tráng, hai chân đá lung tung quờ quạng. Sức lực nhỏ bé yếu ớt đánh chả thấm vào đâu, thậm chí còn làm hắn nổi lên hứng thú.
- Thật đáng yêu.
Khuôn mặt đẹp trai gần ngay trước mắt cúi xuống hôn cô, được một lúc hắn luồn đầu lưỡi thô nóng vào khắp khoang miệng, ra sức hút lấy sự ngọt ngào mềm mại. Càng hôn càng nghiện, chấn động nhân tâm.
Vừa mới chạm vào đầu lưỡi đinh hương, hắn đã điên cuồng. Miệng nhỏ này quá ngọt tựa như mật hoa thơm tho dẫn dụ ong mật, khiến hắn thèm khát hút thế nào cũng không đủ. Sức lực trai trẻ giàu tình d.ục phun trào, hắn cuốn chặt lấy lưỡi cô, đảo qua đảo lại hôn mυ"ŧ.
Trước đây dù quen nhau, hắn chưa từng thân mật như thế với cô, chỉ xem cô như người qua đường, quen vì tiếng tăm tiểu học bá và hoa khôi của cô, ngay cả nắm tay cũng không có. Cho đến bây giờ Huân Bạc mới biết mình ngu dốt cỡ nào, một nữ sinh hoàn mỹ như vậy đáng nhẽ từ đầu hắn nên tận tình chiếm lấy cho mình.
Hắn trách thời gian qua đã để cô có cơ hội rời bỏ hắn, để cho những nam sinh khác vây quanh, còn cô thì mặc sức coi hắn như không khí, một chút lưu luyến cũng không có.
Tuy nhiên, bây giờ lấy lại cũng không muộn, dù sao hôm nay Hoa Ly cũng khó mà thoát khỏi tay hắn.
Cánh tay nhỏ xinh bị hắn trói chặt không cho động đậy, hàng mi dầy ướŧ áŧ run rẩy như cánh bướm, tiếng khóc nhỏ vụn chui vào tai làm hắn thấy nổi lên du͙© vọиɠ. Hoa Ly không phản kháng nổi sức lực mạnh mẽ của đàn ông, liền bị hắn ôm đặt lên bàn hôn môi đến sưng đỏ.
Huân Bạc thở hổn hển, trong ánh mắt nhiễm đỏ hàm chứa điên cuồng, hắn nhìn lên khuôn mặt Hoa Ly đang trắng bệch run rẩy như lá rụng mùa thu, cô bất luận làm gì cũng quá xinh đẹp, ngoan ngoãn làm hắn hưng phấn muốn chà đạp.
"Hoa Ly, chúc mừng cậu... Cậu đã thành công thu hút sự chú ý của tôi."
Hoa Ly đáng thương không biết chính sự nhút nhát của mình thành công lôi kéo tâm tình của hắn, làm hắn nghiện rồi, làm cho hắn ham muốn được tới gần cô. Hiện tại hắn chỉ muốn ngay lập tức ăn sạch cô gái ở tuổi 17, cái tuổi mà không nên xảy ra sai phạm.
"Cậu...cậu tránh ra!"
Hoa Ly hoảng sợ nhìn hắn, nước mắt ướt nhoè thật đáng thương, ánh mắt yếu ớt long lanh nhìn hắn, áo đồng phục sơ mi trắng đã bị Huân Bạc cởi ra mấy cái cúc, lộ ra chiếc cổ thon trắng như sứ, nhìn xuống dưới một chút là xương quai xanh tinh xảo, nửa đồi ngực tuyết trắng như ẩn hiện.
Nhìn thấy cảnh đẹp quyến rũ này khiến Huân Bạc hiểu thế nào là xúc động huyết mạch sôi trào, bản năng được đánh thức. Hắn muốn cắn lên cần cổ trắng ngần kia, há miệng gặm lên hai trái đào trắng hồng trước ngực cô, cũng muốn cởi sạch quần áo của cô, liếʍ hôn từ đầu đến chân.
Hoa Ly ý thức được nguy hiểm, vung chân đá vào hắn, nhân lúc hắn xây xẩm từ trên bàn học nhảy xuống dưới định trốn. Không ngờ Huân Bạc bình tâm rất nhanh, lại nắm lấy eo cô dùng dây tai nghe kìm hãm tạm thời hai tay khẳng khiu lại.
"Đây là phòng học...cậu muốn làm gì?"
Cô khóc đến mềm người giọng nói toát ra vẻ sợ hãi, Huân Bạc muốn dừng lại cũng không kịp nữa, cô đối với hắn là dụ hoặc trí mạng. Cô càng khóc, hắn càng hưng phấn, thứ ẩn sâu sau lớp quần của hắn sớm đã thức dậy, đau chỉ muốn bắt nạt làm cho cô tiếp tục khóc dưới thân hắn.
"Đừng sợ! Tôi chỉ là muốn nói chuyện với cậu một chút, tôi đi đóng cửa lại, cậu yên tĩnh đừng có chạy trốn được không?"
Huân Bạc xảo trá dụ dỗ, vừa rời khỏi người Hoa Ly trong phòng học vang lên tiếng kêu loạn, hắn nhanh chóng bịt miệng, đặt cô lên trên bàn học, lấy khăn lụa trong túi nhét vào miệng cô.
Vật giữa háng của hắn c.ưng cứng chọc vào đùi Hoa Ly, dí sát áp chế không cho cô chạy thoát.
"Nằm im ở đây, không nghe thì đừng trách!"
Hắn bá đạo hăm dọa, sau đó chờ cô trả lời.
Hoa Ly run rẩy gật đầu giả vờ nhu thuận, hốc mắt nhiễm đầy nước lấp lánh. Thiếu niên anh tuấn mới vừa lòng hôn một cái lên mặt cô, đi ra đóng cửa.
Trong phòng học có hai cửa, hắn vừa đi ra đến cửa thứ nhất, thì Hoa Ly ở trên bàn học nhanh chóng nhảy xuống, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến cánh cửa thứ hai.
Cô chạy ra tới hành lang thì bị hắn bắt lại, duỗi chân nam nhân thẳng dài chỉ cần bước nhỏ đã túm được cô. Hẳn ép cô sát vào tường đè sát lên bộ ngực phập phồng.
Khắp hành lang lớp học trống trải vang lên tiếng r.ên rỉ đứt quãng của thiếu nữ, tiếng thở thô nặng của thiếu niên.
Dưới tầng vẫn có tiếng học sinh nói chuyện, hắn không ngại ngần cố kỵ chút nào, liền kéo áo sơ mi cô ra liếʍ lên cần cổ thon dài. Bởi cả trường này điều thuộc sở hữu của Huân gia nhà hắn, chuyện hắn làm ai dám nói là sẽ xen vào ?
Cộng thêm, từ nhỏ đến lớn hắn là con một được nuông chiều sinh kiêu căng, bất quá có người tố giác thì quăng tiền bịt miệng lại.
Hoa Ly đáng thương ngay từ đầu nên biết nguy hiểm tránh xa hắn, lại ngu muội từng thích từng yêu hắn để rồi bây giờ đường thoát thân cũng không còn.
"Bạn học Hoa sao lại thích chơi trò kí©h thí©ɧ thế kia?
Nhỏ giọng một chút, cậu muốn cho tất cả mọi người nghe à?"
Cô gái nhỏ bất lực không động đậy được, nghe thấy hắn nói thế liền sợ hãi, khăn lụa nhét trong miệng chỉ phát ra tiếng khóc rưng rức nho nhỏ.
Hắn vừa hôn lên cổ tay vừa lần xoa nắn hai tuyết nhũ căng tròn, cả người cô toàn là hơi thở nóng bỏng của hắn.
"Đừng sợ...sẽ không ai thấy chúng ta đâu.
Cậu ngoan ngoãn ở yên trong này cho tôi.
Cậu mà chạy nữa thì tất cả mọi người sẽ nhìn thấy dáng vẻ này của cậu đấy."
Huân Bạc đắm chìm trong vui sướиɠ, hắn thoả mãn ôm sáp chặt lấy cô, đôi ngực bị hắn xoa dần dần cứng lên nở rộ.
Hoa Ly quá khẩn trương sợ hãi hơi đẩy mông lên, vô tình lại cọ xát vào thứ to lớn của hắn.
"Ah ~ đúng rồi nâng mông lên, chạm vào chỗ đó của tôi rồi, thật sướиɠ!
Cậu thấy của tôi thế nào, có lớn không?"
Hắn nói mà không biết ngượng mồm, đột nhiên rút khăn lụa ra, nhìn Hoa Ly xấu hổ đến má đỏ tai hồng.
Bàn tay to lớn của thiếu niên luồn vào trong váy, xoa nắn sờ soạng làm biến dạng qυầи ɭóŧ, ma sát lên địa phương mẫn cảm. Hắn vừa chạm vào nơi tư mật cô đã run rẩy không thôi.
Ngón tay thon dài cách một lớp qυầи ɭóŧ chọc chọc vào lỗ trống làm cô giãy dụa kịch liệt, hai chân thon dài sáp vào hông hắn động đậy.
"Ôi, đừng..."
Cô gái nhỏ kinh hoảng lắc đầu, hắn cư nhiên làm vậy làm đang muốn hại đời cô mà. Hoa Ly rất muốn kháng cự, nhưng hoàn toàn vô lực.