Hoa Ly chứng kiến sự hòa nhã này, đánh giá hiện giờ Trịnh Ý không có ý xấu, cũng thản bớt chút sợ hãi, gật đầu thừa nhận.
"Vâng, cháu là Hoa Ly."
Thanh âm nhỏ nhẹ chứa chan đau buồn, nói xong cô gái liền cúi gầm mặt đáng thương, vì tâm trí có phần xáo trộn mà những ngón tay không ngừng cọ vào nhau, trước l*иg ngực vì phải đè nén cơn buồn nôn mà đau tức.
Dáng vẻ này làm Trịnh Ý nhớ đến khung cảnh lúc Hoa Ly ra tòa, là người tố tụng nhưng biểu hiện khi đó của cô chẳng khác nào kẻ bị cáo. Vừa sợ hãi vừa nhút nhát, xấu hổ đan xen, Trịnh Ý nhớ mãi khoảnh khắc tội nghiệp đó, day dứt cho tới tận bây giờ.
Trông cô né tránh người lạ, đủ cho thấy cô phải chịu bao nhiêu nhục nhã, Trịnh Ý không muốn làm cô thêm khủng hoảng, kiên nhẫn tiếp cận cô.
"Hoa Ly, đừng căng thẳng quá!
Ta không có ác ý."
Vừa đúng lúc người hầu mang nước tới, Trịnh Ý chớp lậy thời cơ, tận tình đưa nước cho Hoa Ly.
"Cháu uống một chút đi, nước chanh sẽ giúp cơn buồn nôn lắng xuống."
Cô gái cẩn thận quan sát cử chỉ và sắc thái của người phụ nữ, nụ cười thân thiện không mất đi, Trịnh Ý vẫn nhẫn nại giữ y ly nước trước mặt. Hoa Ly cuối cùng cũng buông bỏ gò bó, hai tay kính cận nhận lấy.
Cô hớp một ngụm nước chanh ấm áp, vừa chưa vừa ngọt thật sự đè nén cơn buôn nôn trong người.
Trịnh Ý ân cần còn đang dùng khăn lau sạch sẽ vết máu trên người cô, hành động ấm áp không khác gì một người mẹ lo lắng cho con gái, chốc chốc làm Hoa Ly thẩn thơ ít lâu.
Đối với một người bị mẹ ruột ruồng bỏ như Hoa Ly, một chút ban phát tình cảm ngẫu nhiên này cũng đủ làm cô cảm động, cô không hề có ý từ chối, ngược lại còn âm thần tiếp nhận cử chỉ thân mật của Trịnh Ý.
"Cháu thấy ổn hơn chưa?"
Giọng bà không đanh thép như lúc nãy, hiện giờ rất ngọt, ngọt chẳng khác nào mật rót vào tai, Hoa Ly ngoài mặt e dè, nhưng trong lòng lại nhen nhóm chút dễ chịu.
Người phụ nữ sau vài phút trấn an cô gái, trông cô đã ổn, bà mới mở lời.
"Ta thành thật xin lỗi cháu về những chuyện đã xảy ra.
Ta là mẹ mà quản giáo không nghiêm để Huân Bạc hại cháu ra thế này..."
"Ta thật không biết nên làm gì cho đúng...
Hoa Ly, cháu muốn trách tội thì cứ trách ta đi!"
Trịnh Ý tự nhiên lại nhận hết lỗi lầm vào người, làm cho Hoa Ly sững sờ vài giây, nhìn đăm đăm người phụ nữ không chớp mắt, đầu óc xáo trộn bộn bề.
Thật tâm nói, cô không mấy để bụng những việc hung tàn của Huân Bạc, căn bản lúc nào cô cũng chứng kiến hắn ngang tàn, ác độc sớm đã không còn muốn bận tâm.
Thế nhưng, hôm nay hắn thật sự vượt quá mức tưởng tượng cô mới giận dữ, không nghĩ chuyện qua rồi mà Trịnh Ý lại phải đích thân nhận lỗi thay cho con trai.
Người phụ nữ này không liên can vụ việc ấy, Hoa Ly không muốn giận dỗi người khác vô cớ, nhu mì đáp trả.
"Phu nhân xin đừng nói thế.
Chuyện này không phải tại người..."
Thanh âm nhỏ nhẹ chuẩn mực, Hoa Ly rất biết tôn trọng người lớn, cử chỉ tới lời nói đều kiêng nể Trịnh Ý.
Một cô gái vừa đẹp người đẹp nết vừa hiểu chuyện, lại vừa đoan trang nhu mì bảo sao con trai bà không chết mê chết mệt.
Trong một khắc, Trịnh Ý chợt nhớ đến thân phận ngày xưa của Hoa Ly, là hoa khôi, là học bá, là người tài đức vẹn toàn, là hình mất trí lí tưởng cho hàng tá nam sinh theo đuổi. Thế mà, cô lại dính phải đứa con trai ngỗ nghịch kia, khiến Trịnh Ý phải tự thán trong lòng.
- Đúng là số phận...
Đứng trước người do tay mình đẩy vào đẩy vào địa ngục tối tăm, nội tâm bà cứ day dứt mãi không yên, cư nhiên mà kéo lấy tay cô gái, hạ mình.
"Hoa Ly, ta xin lỗi...là ta không tốt, ta không dạy dỗ được Huân Bạc, làm cháu khổ sở như thế này..."
"Phu nhân...."
Hoa Ly thông minh hiểu ý người phụ nữ, 10 phần nhận lỗi hết 8 phần oán trách Huân Bạc, Trịnh Ý so với 9 năm về trước khác nhau một trời một vực, làm cho đầu óc Hoa Ly có vài suy ngẫm, không biết phải nói thế nào.
Cô chọn cách im lặng để trốn tránh, nhưng Trịnh Ý lại không muốn bản thân giữ mãi nỗi day dứt trong lòng, nhân cơ hội này thổ tâm tư với cô gái.
"Hoa Ly...chuyện khi xưa...ta biết cháu khó mà quên được...
Tất cả lỗi lầm đều do ta mà ra, là ta không tốt, không quản giáo Huân Bạc để nó sinh hư làm hại đời cháu!
Cháu muốn hận, muốn trách thì cứ nhắm vào người làm mẹ vô năng này.
Ta chỉ..."
"Phu nhân, xin người đừng nói thế!"
Lời chưa nói xong đột ngột bị cắt ngang, Hoa Ly biết Trịnh Ý đang cầu sự tha thứ từ cô, nhưng những gì họ gây ra đã phá hủy hết tương lai một cô gái, làm sao cô có thể dễ dàng chấp nhận tha thứ.
Bảo cô tha thứ, phải tha thứ như thế nào mới hợp lý ?
Cho nên, thời điểm này Hoa Ly bùng phát oán hận trong lòng, hơi nước trong mắt phiên hồng, quật cường trực tiếp đối đáp người phụ nữ.
"Phu nhân, chuyện năm xưa đúng là đã qua, nhưng trong sạch và tương lai của tôi cũng đã bị hủy.
Bây giờ tôi trách được ai? Có trách thì tình thế có thể thay đổi không?
Tôi nghĩ phu nhân làm mẹ cũng biết rất rõ chuyện của con trai mình làm.
Hoa Ly này có oán thì cũng không thay đổi được thế sự, cũng không thể nào chấp nhận tha thứ cho...!"
- Người hại đời mình...
Thật sự khó kiềm được uất hận, lần đầu Hoa Ly gan dạ nói ra, nước mắt tủi nhục chẳng thể khống chế mà lặng lẽ rơi.
Tiếng nấc nghẹn từ trong l*иg ngực dồn ra cổ họng, làm cho Hoa Ly hít thở không thông, càng cố kiềm lại cảm xúc càng khóc nghẹn lòng.
Trịnh Ý không hề ngăn cấm cô khóc lóc, cũng không phản bác, âm thầm phẩy đầu ra hiệu cho người hầu đi ra hết, căn phòng chỉ có hai người, bà lại lấy từ trong túi xách ra một mảnh khăn giấy đưa cho Hoa Ly.
"Cháu cứ khóc đi, khóc xong sẽ nhẹ lòng hơn...
Nếu còn đều gì muốn nói thì cứ nói, ta sẵn sàng ngồi im lắng nghe!"
Người phụ nữ này lại cam chịu Hoa Ly trút oán hận, vẻ mặt thanh lãnh, xót thương của bà khiến cơn giận trong người Hoa Ly đột nhiên lắng xuống.
Cô chậm rãi đón nhận khăn giấy trong tay bà, lau đi nước mắt, nói cũng chẳng muốn nói nữa.
Trịnh Ý thừa hiểu trong lòng cô gái là hàng tá tâm sự, bà không muốn cô ôm vào lòng để rồi buồn bực, cố gắng lắng nghe nỗi lòng.
"Cháu đừng ngại, có gì thì cứ nói thẳng ra đi.
Yên tâm, ta tuyệt đối không gây khó dễ cho cháu!"