Chương 16: Chống đẩy

Huân Bạc đang tập hít đất, người nhiễm đầy mồ hôi nóng ướt, toàn thân chỉ có duy nhất chiếc quân thun dài, hắn khoe trọn cơ thể săn chắc tuyệt mỹ.

Dưới ánh sáng nhàn nhạt từ khung cửa sổ chiếu vào, làm da màu đồng nhiễm mồ hôi càng được nâng cao sức hút.

Hơi thở của hắn vào lúc này thô nặng chưa từng có, nhưng nhịp nào cũng đều đặn theo từng cái chống đẩy.

Từng ngày sống chung, không ít lần hắn khoe khoang thân hình hoàn hảo của mình, nhưng Hoa Ly lại rất ít khi để mắt đến. Thế mà, hôm nay cô lại núp ở một góc nhìn lén, biểu cảm hệt như lúc còn thời học sinh, thẹn thùng e ngại của một thiếu nữ mới biết yêu.

Huân Bạc vẫn giữ vài phần dáng vẻ thiếu niên ngả ngớn phong lưu của ngày xưa. Cũng vì dáng vẻ đó mà khi ấy Hoa Ly chết mê chết mệt vì hắn, thành tâm theo đuổi, để rồi có mối tình ngang trái.

- 9 năm rồi....tôi còn tưởng một kiếp ly biệt, cuối cùng lại trùng phùng...Huân Bạc tại sao phải là tôi chứ ?

Hoa Ly cúi đầu buồn tủi, ngậm cười chua chát cho số phận éo le, cả đời cô không bao giờ ngờ tới kẻ c.ưỡng bức mình lại bỏ công 9 năm tìm kiếm cô.

Lúc người khác yêu thì không biết trân trọng, lúc mất rồi lại ra sức níu giữ, Hoa Ly sớm đã không còn yêu hắn, tình yêu đó là của thời niên thiếu, ngây thơ và bồng bột.

Hiện giờ, nếu yêu Hoa Ly chỉ muốn một tình yên bình dị, không phải cách hắn trói buộc, giam cầm cô ở nơi này. Chỉ tổ khiến cô đối với hắn chỉ có sợ hãi và ám ảnh không hơn không kém.

Ý thức thanh tỉnh dần nhiễu loạn, khóe mắt cay xòe dường như lại muốn khóc, tính cách nhút nhát yếu đuối này không biết khi nào cô mới từ bỏ được.

Từ lúc xảy ra chuyện, tính cách này càng ăn sâu vào trong xương tủy, ngấm vào máu thịt không thể chối bỏ, lớn dần qua thời gian.

Đôi mắt anh đào lúng liếng nhiễm nước, Hoa Ly không dám nghĩ nữa, bởi càng nhớ càng thấy ghê tởm người trước mắt. Cô dựa sát vào vách ngăn cách cúi đầu, bộ dáng trông như nhược liễu phù dung, dung mạo sắp khóc lại trông như tu hoa bế nguyệt, làm cho người khác trông thấy lại sinh lòng bứt rứt.

Huân Bạc biết cô trộm nhìn cũng không lên tiếng, nhưng phát hiện cô sắp khóc, miễn cưỡng phải phát nát cảm xúc của cô.

"Hoa Ly, đứng ở đó nhìn không đủ đâu! Qua đây đi."

Cô bị hắn phát giác giật mình kinh sợ, luống cuống muốn tìm chỗ nấp, còn chưa kịp trốn âm thanh ghê rợn văng vẳng buộc cô dừng lại.

"Ra đây trước khi tôi vào đó!"



Hắn ngừng lại động tác, ngồi xếp bằng trên sàn, hai tay khoanh trước ngực, thở hổn hển thô nặng, mồ hôi mồ kê nhiễm toàn thân.

Thấy cô gái còn do dự, hắn thoải mái nhún vai yêu cầu lần cuối.

"Qua đây!"

Hoa Ly không dám không nghe, bước chân cẩn thận dè dặt qua đó, cả nước mắt trực trờ sắp trào ra đều bị cô nuốt xuống tâm can, cô đứng cách xa hắn tầm hơn một sải chân, hai tay xắm nắm vào một góc vải, cúi mặt không dám nhìn thẳng.

Người đàn ông liếc mắt đánh giá sự run sợ của cô, trào phúng "chật" tiếng nhỏ không vừa mắt.

"Chẳng phải đã ở đây được hơn một tháng rồi sao?

Sợ cái gì? Tôi là chồng sắp cưới của em đấy!"

Giọng khàn đặc nặng nề, Hoa Ly như cảm nhận được luồng sát khí từ thân hắn đang xộc sang phía cô, ý thức hỗn loạn chẳng thể thanh tỉnh, tú chân bắt đầu run lên kịch liệt, không hiểu vì sao hễ thấy hắn cô lại sợ, dù lúc nào cũng tự nhủ trong lòng phải mạnh mẽ.

Cô im lặng, hắn càng thêm mất nhẫn nại, tay chống một bên Thái Dương, lạnh lùng nói.

"Hoa Ly, tốt hơn hết em nên tập quen dần với tôi đi, đừng để tôi giận lên, em biết hậu quả rồi đấy..."

"Tôi.....biết rồi!"

Thanh âm nhút nhát đáng thương, Hoa Ly lấy hết can đảm nhìn trực diện người đàn ông, lúc nào hắn cũng mang vẻ ngoài nghiêm túc cao lãnh, làm cho người ta không muốn sợ cũng bị vẻ nghiêm nghị ấy dọa.

Huân Bạc không muốn sáng sớm mất thời gian nói những điều hắn không thích, nhanh chóng thu lại vẻ lạnh lùng, ảm đạm yêu cầu.

"Em!.....đứng trên lưng của tôi.

Tôi chống đẩy em phải đứng vững trên đó, ngã thì đừng trách!"

- Gì chứ ?

Hoa Ly trố mắt chưng hửng, nhăn mặt nhăn mày chẳng khác nào một bà cụ non, đầu óc rối tinh rối mù không kịp tiếp thu.



"Tôi sẽ chống đẩy, còn em leo lên lưng tôi đứng, giống như em làm vật nặng đè lên để tôi luyện tập, hiểu chưa?"

"Nhớ, em mà ngã đừng trách tôi!"

Sáng sớm tự dưng nhận một mệnh lệnh quái đản, hắn hít đất bắt cô đứng trên lưng hắn, cô có phải người luyện võ hay tập thể thao chuyện nghiệp đâu mà có thể đứng vững không ngã ?

Hắn là đang muốn làm khó làm dễ vô cớ, Hoa Ly chưa gì đã thấy ấm ức, khóe mắt đỏ hoen ầng ậng lệ nóng, sống mũi cay cay *sụt sịt*, cô cắn lấy môi dưới day dứt không ngừng. Toàn thân cứng đờ như từ chối, hướng mắt uất hận nhìn hắn chòng chọc.

Huân Bạc là kẻ máu lạnh vô tình, không thích nhiều lời, hành động nhanh gọn, hắn chống tay tư thế sẵn sàng, gằn giọng.

"Lên nhanh!"

Hoa Ly không dám làm trái, thật sự bước đến, cô dè dặt đặt một chân lên người hắn, sau đó dùng hai tay bám trên lưng hắn, khổ sở leo lên, lên được hắn liền lập tức nâng người làm cô giật mình.

"Á!"

Suýt nữa thì té, may mà lúc này cô còn bám cả hai tay hai chân chặt chẽ, tư thế như ngồi xổm nên không bị ngã ra sau, còn chưa kịp định thần hắn hắng giọng làm ý thức nhiễu loạn bội phần.

"Đứng thẳng lên!"

Bá khí của hắn tỏa ra như trói lấy hai chân của cô cứng đờ, đầu óc rối rắm chưa thể khôi phục, mới sáng mà cô đã phải hứng chịu cơn điên của hắn, đúng là làm cho cô ám ảnh từ tiềm thức cho đến thực tại.

Hoa Ly cố gắng điều chỉnh lại tinh thần, chầm chậm đứng thẳng, người đàn ông vẫn đang gồng mình chống chịu, đợi đến khi hắn cảm nhận được cô ổn liền bắt đầu động tác.

Như giữ thăng bằng trên dây, Hoa Ly dang rộng hai tay, lắc lư cơ thể theo động tác của hắn, từng nhịp rất chậm, hắn cũng sợ cô té nên không dám làm nhanh.

Tiếng thở thô nặng làm người ta cảm thấy áp lực, hắn sợ cô té, còn cô lại sợ hắn sẽ bị cô đè vỡ xương l*иg ngực.

Đặt chân trên tấm lưng rộng lớn, bấy giờ cô mới để ý người đàn ông này thật sự rất khỏe, có thể dễ dàng chống đẩy còn đèo thêm một người ít nhiều cũng 50kg như cô, thế mà hắn vẫn không hề hấn gì.

Có lẽ là Hoa Ly đã lo xa, người này ở trong quân đội rèn luyện nhiều năm, đã thế từ nhỏ còn được chính bố hắn dạy dỗ, nghiêm khắc về thể lực, nên việc thân thể hắn mạnh mẽ hơn người thường gấp mấy chục lần là điều hiển nhiên.