Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhiếp Quốc Đích Phi

» Tác Giả: Ngô Tiếu Tiếu
» Tình Trạng: Đang Cập Nhật
» Đánh Giá: 5.8 / 10 ⭐
» Tổng Cộng: 5 Bình chọn
摄国嫡妃
Converted: Củ Lạc (TTV)
Editor: Thiên Vi
Số chương: Gần 200 chương (1 chương siêu dài)

Nàng là Thái tử Dung Trăn tam vô (3 không) của Đại Lịch quốc, không tài không đức vô năng.

Nàng là mỹ dung truyền kỳ, tổng giám đốc tập đoàn “Lan Chi”, 26 tuổi lại giống như cô gái 18 tuổi, tinh xảo động lòng người, mỹ mạo, trí tuệ, khí phách.

Khi tổng giám đốc thành Thái tử.

Thay đổi như chong chóng, phúc thủ vì vũ*, tay áo khinh la hương(?_?)tàng Càn Khôn, bàn tay trắng nõn tinh xảo loạn kinh hoa, trêu đùa Thái phó, khıêυ khí©h Tần vương thế tử, đánh công chúa, mắng Vinh thân vương gia, phát sinh đủ loại chuyện, kỳ thật chỉ vì một sự kiện, đó là phế Thái tử.

Hắn là nhi tử được tiên đế nhận nuôi, sau đó kế thừa Vinh thân vương phủ.

Hắn trẻ tuổi lại là Vương gia của Vinh thân vương phủ, tà mị yêu dị, lòng dạ độc ác, đẹp nhất thế gian lại có độc, giống như một đóa mạn châu sa hoa màu xanh da trời, hết lần này tới lần khác các thiên kim tiểu thư xu chi nhược vụ*, lấy hắn làm mục tiêu truy đuổi.

Một đạo thánh chỉ, hắn thành thái phó của Thái tử.

Đoạn ngắn đặc sắc:

“Sau này Bổn vương nói chính là thánh chỉ , Bổn vương nói một ngươi không được nói hai.”

“Được.” Ta nói ba chắc không sai đi, đây không tính là chống lại thánh chỉ đi.

“Bổn vương nói trời gió, ngươi không thể nói trời mưa.”

“Được.” Ta nói tình thiên* cũng có thể đi, chẳng lẽ muốn Bổn cung mở mắt nói mò.

“Bổn vương để cho ngươi học tập luyện kiếm, ngươi không thể đánh đàn.”

“Được” Bổn cung phú thơ không có sai đi, Bổn cung đối với luyện kiếm cùng đánh đàn đều không cảm thấy hứng thú.

“Còn có sau này không cho phép tùy tiện ném mị nhãn đối với nam nhân khác, giống như mắt bị rút gân.”

“Được” Mẹ kiếp, mẹ kiếp, tỷ tỷ ta lúc nào mắt bị rút gân, là những nam nhân kia mắt bị rút gân.

“Sau này đi bộ không được nữu nữu bãi bãi (chắc là đi õng ẹo ấy), giống như không có xương sống, giống như các cô nương.”

“Vương thúc, thật ra thì Bổn cung có long dương đoạn tụ chi phích*, cho nên ngươi phải coi chừng. ”

Một Thái tử nào đó cắn răng nghiến lợi, rốt cục không nhịn nổi……

Lược đoạn đắc sắc:

Nguyệt thượng liễu sao đầu*, tẩm cung Thái tử, màn trướng châu sa nhẹ nhàng khơi mào, một nam tử thản nhiên tà mị mặc y sam, vóc người như ẩn như hiện, hơi tựa vào lê hoa mộc khắc hoa trên giường lớn, bày ra một loại tư thế dụ người, trường sam mở rộng, trước ngực lộ ra hai điểm đỏ tươi làm người ta phun máu.

Thái tử vừa đi ra từ phòng tắm rửa, sắc mặt khó coi nhìn nam tử đang nằm trên giường lớn:

“Xin hỏi Vương thúc, ngươi đây là đến đây làm cái gì.”

“Thái tử điện hạ không phải nói mình là một người đoạn tụ sao? Vương thúc quyết định làm người nam nhân duy nhất được điện hạ cưng chìu.”

Sắc mặt thái tử tối sầm, chỉ vào nam nhân đang nằm trên giường:

“Cút cho Bổn cung.”

Đang lúc ấy thị vệ ngoài điện liền chạy vào, bẩm báo thật nhanh:

“Vương gia, bên ngoài phủ Thái tử có tầnVương thế tử người mặc giá y màu hồng, đầu đội kim quan, người khoác hồng sa, một đường chạy đến phủ Thái tử.”

Vinh thân vương tà mị cương nghị, trên mặt bì tiếu nhục bất tiếu*:

“Hắn tới làm cái gì?”

“Hắn nói, hắn phải làm người nam nhân duy nhất được Thái tử đện hạ cưng chiều.”

Một Vương gia nào đó hung tợn ra lệnh:

“Người đâu, người vừa tới, lập tức đem Tần vương thế tử đuổi đi xa cho Bổn vương, vị trí người nam nhân duy nhất được Thái tử đện hạ cưng chiều, Bổn vương ngồi. ”

Từ Thái tử đến công chúa , từ công chúa đến phi được cưng chìu, nàng một đường kinh tài tuyệt diễm, tùy ý trương dương*, tùy tâm sở dục, được thì ta làm, không dựa dẫm vào nam nhân, không vì nam nhân thương tâm thương phế, nữ nhân muốn sống phải tự tới để lấy.

Phúc thủ vì vũ*: Ngửa tay làm mây, lật tay làm mưa

Nguyệt thượng liễu sao đầu*: Ánh trăng sáng đầu giường

Xu chi nhược vụ*: theo sau như vịt

Tình thiên*: trời nắng

Trương dương*: công khai cho mọi người biết

Bì tiếu nhục bất tiếu – 皮笑肉不笑 – pí xiào ròu bù xiào (da cười thịt không cười, tóm lại là giả vờ ngoài mặt tươi cười).

Long dương đoạn tụ chi phích: là câu ghép nói về 2 điển tích “Đoạn tụ chi phích” và “Long dương chi hảo”:

1. Đoạn tụ chi phích: điển tích này được bắt nguồn từ mối tình “đoạn tụ” giữa Hán Ai Đế và Đổng Hiền. Đổng Hiền là nhân vật chính trong câu chuyện “tình yêu cắt áo” của Hán Ai Đế rất nổi tiếng. Ai Đế vì Đổng Hiền đã cam tâm tình nguyện bỏ đi không ít những người đẹp trong hoàng cung để sủng ái một mình ông ta, thậm chí còn muốn đem giang sơn nhường lại cho ông ta. Mối tình giữa họ trở thành hình mẫu cho những người đồng tính luyến ái ở đời sau. Theo sử sách còn ghi chép lại, Đổng Hiền không chỉ có khuôn mặt giống mỹ nữ mà từ ngôn ngữ cử chỉ đều giống phụ nữ, “tính tình dịu dàng”, “giỏi quyến rũ”. Vì vậy Ai Đế ngày càng súng ái Đổng Hiền hơn. Có một lần ngủ trưa, Đổng Hiền gối lên cánh tay áo của Ai Đế mà ngủ. Ai Đế muốn quay người nhưng cũng không muốn làm tỉnh giấc của Đổng Hiền nên lấy kiếm cắt đứt cánh tay áo của mình. Người đời sau gọi mối tình đồng tính là “mối tình cắt tay áo” cũng là có nguồn gốc là điển cố này.

2. Long dương chi hảo: Thời Chiến quốc có Long Dương Quân là một cậu học trò vô cùng khôi ngô tuấn tú. Anh ta được Ngụy vương say mê vô cùng, đồng sàng cộng chẩm (ăn cùng ngủ cùng), rất được sủng ái.

Một ngày hai người cùng đi thuyền câu cá, Long Dương Quân câu được hơn mười con cá,cá cắn câu ngày càng nhiều, thế nhưng nước mắt lại rơi, Nguỵ vương thấy vậy liền hỏi có chuyện gì, Long Dương Quân nói: ““Khi đại vương câu được con cá lớn, trong lòng sẽ rất vui vẻ. Thế nhưng lưỡi câu rất nhanh chóng sẽ được thả xuống nước để tìm con cá to hơn, còn con cá vừa câu được sẽ bị vứt đi mà không được ngó ngàng tới nữa. Thần không dám liên tưởng đến, như nay thần có thể được sự sủng ái của đại vương, có được một địa vị hiển hách trong triều đình, thần dân thấy thế, đều rất kính trọng thần, nhưng khắp trời đất này, người dung mạo tuấn tú nhiều không đếm xuể, bên ngoài người ta đồn đại rằng thần sở dĩ được đại vương sủng ái, là vì dung mạo của mình. Thần tự lo lắng rằng mình cũng giống như con cá vừa bị mắc câu, sợ ngày mình bị bỏ đi không còn xa nữa, như thế thần làm sao mà không khóc được?”

Sau đó Ngụy vương ra một sắc lệnh trong cả nước rằng: Từ nay về sau nếu có người bàn luận mỹ nhân, nếu bị phát hiện sẽ bị gϊếŧ mà không cần định tội. Câu thành ngữ “Long Dương chi hảo” cũng bắt nguồn từ đây.
Chương 1: Thái tử vô năng (1)
Mùa đông, nước Long Khánh năm hai mươi lăm.

Tuyết lớn bay tán loạn, tuyết đọng trên đường lớn thành một lớp tuyết dày, người đi đường giẫm trên nền tuyết trắng, xe kéo kêu vang kẽo kẹt, phố lớn ngõ nhỏ người đi đường không ít, ngựa xe như nước, người đi đường chen chúc.

Tuy rằng tuyết rơi thật sự lớn, nhưng bởi vì cửa ải cuối năm được buông xuống, cho nên thời điểm này đúng là lúc các hộ các gia bận rộn chọn mua đồ tết, trước cửa các cửa hàng lớn, người đến người đi phi thường náo nhiệt.

Từng chiếc xe ngựa chuyên chở hàng tết ở trên đường cái nghiền áp mà đi, trong tuyết lưu lại thật sâu một dấu càng xe cứng cỏi nhợt nhạt.

Bởi vì tuyết đọng quá dày, đường có chút trơn trượt, xe ngựa chở đồ có chút nặng liền đông diêu tây bãi, một đường rêu rao khắp nơi, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng phu xe hét lớn một đường rời đi.

“Tránh ra, tránh ra, đừng cản đường.”

Tuy rằng trên đường cái, quản sự của các phủ chọn mua hàng tết bận rộn thành một đoàn, nhưng thời tiết quái quỷ như vậy, cũng là thời điểm tối nhàm chán. Các công tử tiểu thư không thể xuất hành dạo phố săn bắn, tất nhiên là gian nan, ngày như vậy, thư phòng lớn nhất kinh thành Bảo Chi Lâm lại thập phần náo nhiệt, chỗ ngồi nào cũng đều chặt kín người.

Lầu một lầu hai tất cả đều là người, Bảo Chi Lâm là thư phòng nổi danh của Đại Lịch hoàng triều, thư phòng này chứa rất nhiều tàng thư, rất nhiều tàng thư bây giờ không xuất bản nữa, trừ bỏ Bảo Chi Lâm, nơi khác đều không có, cho nên điều này hấp dẫn Bảo Chi Lâm được, sinh ý náo nhiệt, sau nơi này nghiễm nhiên thành nơi các công tử tiểu thư đến xã giao, thành nơi tụ tập của những kẻ quyền thế*.

(*Nguyên văn là xã hội thượng lưu nhưng ở đây là CĐ nếu để nguyên thì k đúng thời đại cho lắm cho nên ta mạn phép đổi)

Phàm là người tiến vào Bảo Chi Lâm, người người đều phải văn tài cao siêu, nếu không dù là người có tiền cũng không thể tùy tiện tiến vào Bảo Chi Lâm.

Mỗi 1 tháng, Bảo Chi Lâm đều tổ chức hội thơ một lần, những kẻ có quyền có thế, phàm là người có tài đều được Bảo Chi Lâm mời đến, mỗi người đều nhận được thϊếp mời của Bảo Chi Lâm, công tử tiểu thư không có nhận được thϊếp mời của Bảo Chi Lâm, nghiễm nhiên là bất nhập lưu nhân(?_?) của kinh đô Đại Lịch.

Hôm nay là ngày Bảo Chi Lâm tổ chức hội thơ tháng 1 một lần.

Một ngày hội thơ này, Bảo Chi Lâm xuất ra phần thưởng, sắp đặt ba phần thưởng khác nhau. Tất cả mọi người có thể tham gia làm thơ, sau đó mọi người sẽ bình chọn, nhất trí đề cử ra ba bài thơ từ suất sắc nhất, sau đó chủ nhân của bài thơ ấy sẽ nhận được phần thưởng của Bảo Chi Lâm.

Lúc này trong Bảo Chi Lâm thập phần náo nhiệt. Ba người thành một đám, năm người một nhóm xúm lại trò chuyện, đoán đề mục nào có khả năng được đưa ra, rất nhiều người đoán hội thơ hôm nay ra đề tất nhiên có liên quan tới tuyết.

Hiện tại bên ngoài tuyết lớn bay tán loạn, đúng là thời điểm di tình di cảnh, không viết thơ chẳng phải là lãng phí.

Mọi người nói cười náo nhiệt, đột nhiên trước cửa của Bảo Chi Lâm truyền tới động tĩnh liền hấp dẫn đi lực chú ý của bọn họ, tất cả mọi người đều nhìn qua phía trước cửa.

Chỉ thấy trước cửa Bảo Chi Lâm, một người đứng tà tà, từng góc cạnh trên gương mặt rõ ràng, mặt mày cương nghị lập thể nói không nên lời, vẻ mặt bình tĩnh oai phong tựa vào trên khung cửa, miệng ngậm một cây cỏ, nhẹ nhàng nhấm nuốt, một bàn tay ngăn cản mấy người đứng trước, không cho người ngoài cửa tiến vào.

Chỉ nghe hắn lười biếng nói:

“Thái tử điện hạ cũng đến Bảo Chi Lâm, nói như vậy gần đây tài văn chương của điện hạ tiến bộ nhanh? Đến, bản thế tử ra đề mục thi cho ngươi, như thế nào?”

Người ngăn trước cửa Bảo Chi Lâm, chính là thế tử Tần Hạo của Tần vương phủ Đại Lịch.

Tần vương phủ là phủ mang họ Vương duy nhất của Đại Lịch quốc.

Tần vương phủ có vương gia Tần Sở chính là phụ tá đắc lực của hoàng đế, vị Tần vương gia này có long công, lúc trước Hoàng thượng đăng cơ bỏ ra không ít khí lực, không chỉ như thế, Tần vương gia còn là hảo hữu (bạn tốt) của Hoàng thượng, giao tình giữa hai người thập phần tốt, cho nên Tần Hạo chính là niềm vui hoàng đế, hoàng đế thập phần sủng ái hắn, điều này khiến hắn kiêu ngạo ương ngạnh, chính là bá vương một vùng của Đại Lịch, luôn luôn muốn làm gì thì làm, không ai quản được hắn.

Bình thường rất nhiều người nhìn thấy hắn đều đi đường vòng, bởi vì vị Tần thế tử này khi sinh khí tức giận hoàn toàn theo tâm tình.

Khi hắn cao hứng có thể thưởng ngươi những thứ tốt này nọ, mất hứng liền lập tức hung hăng trừng phạt ngươi, cho nên người bình thường chịu không nổi tính tình của vị này.

Không nghĩ tới hôm nay hắn thế nhưng đến đây để trêu đùa Thái tử.

Nếu nói vị Tần vương thế tử này là một nhân vật lợi hại của Đại Lịch, như vậy Thái tử Dung Trăn cùng hắn vừa lúc tương phản.

Thái tử Dung Trăn, đứng hàng thứ chín, mẫu thân đúng là người đang ở Trường Ninh cung, chính phi Hoàng hậu Tưởng thị.

Xuất thân Tưởng thị chính là trưởng nữ Tưởng gia, thế gia có trăm năm thâm niên. Tưởng gia quyền cao chức trọng, trong tay nắm giữ hai mươi vạn binh mã của Đại Lịch.

Năm đó Tưởng quốc công lấy hai mươi vạn binh mã của nhà mình phù trợ hoàng đế đăng cơ thành tân hoàng của Đại Lịch, hoàng đế không phụ Tưởng gia, lập trưởng nữ Tưởng gia thành Hoàng hậu.

Tưởng hoàng hậu cộng dục có hai nhi tử, trưởng tử Dung Trăn, 18 tuổi, thứ tử Dung Ly 7 tuổi.

Dung Trăn đứng hàng thứ thứ chín, Dung Ly đứng hàng thứ mười một.

Dung Trăn xuất thân từ bụng Tưởng hoàng hậu, chính là hoàng tử con vợ cả của Đại Lịch. Xuất thân chính thống, mặc dù nàng đứng hàng thứ thứ chín, nhưng nàng vừa ra đời, hoàng thượng liền hạ chỉ lập nàng thành Thái tử, có thể thấy được Hoàng thượng đối với Tưởng gia vinh sủng, ngưỡng mộ đối với Tưởng hoàng hậu, đối với Thái tử ủy thác cùng kỳ vọng.

Đáng tiếc, Thái tử này lại uổng phí một phen tâm huyết của Hoàng thượng. Thái tử Dung Trăn, thân thể vi phong*, chính là Thái tử tam vô (3 không) của Đại Lịch, không tài không đức vô năng, cố tình tính tình còn nhát gan yếu đuối.

vi phong*: cơn gió nhẹ

Hôm nay Dung Trăn vốn không nghĩ đến Bảo Chi Lâm, cố tình lại bị hai người bạn tốt lôi kéo đến Bảo Chi Lâm, theo lời của hai người bọn họ, nàng đường đường là Thái tử, cho dù văn tài không cao, chẳng lẽ còn có người dám khó dễ đến nàng.

Ai biết bọn họ còn chưa có tiến vào Bảo Chi Lâm, liền gặp phải vị tiểu bá vương của Tần vương phủ này.

Dung Trăn nhìn Tần vương thế tử Tần Hạo, chân như nhũn ra, mặt trắng bệch, trên mặt toát ra một tầng mồ hôi lạnh, thân mình theo bản năng lui về phía sau, trên mặt cố nặn ra vẻ tươi cười:

“Nguyên lai là Tần vương thế tử, bản cung còn có việc, ngày khác tái kiến luận bàn cùng Tần vương thế tử.”

Dung Trăn một lời liền muốn bước đi, nhanh chóng rời đi Bảo Chi Lâm, Tần Hạo này là một kẻ tiểu bá vương, nếu nàng dây dưa cùng hắn, không chừng lại trêu chọc tới phiền toái a.

Đáng tiếc Dung Trăn không nghĩ gây chuyện, Tần Hạo lại không như ý của nàng, thân thủ túm lấy Dung Trăn, giống như xách một con gà con đem Thái tử Dung Trăn trực tiếp từ bên ngoài tiến vào.

Trong Bảo Chi Lâm, tất cả mọi người đều dừng nghị luận, một đôi ánh mắt chứ đầy ý xem kịch vui sáng bóng, người người đều nhìn chằm chằm vào Thái tử Dung Trăn, mọi người đều khinh bỉ người kia, thật không biết người này như thế nào mệnh lại tốt như vậy, gửi hồn người sống vào trong bụng Hoàng hậu, toàn thân cao thấp không đúng tý nào, vóc người không xuất sắc, tài đức cũng không có, lại nhát gan sợ phiền phức, người như vậy dĩ nhiên là Thái tử Đại Lịch của bọn họ, ngẫm lại liền làm cho người ta cảm thấy chán ghét.

Trong Bảo Chi Lâm, các thiên kim tiểu thư trong lòng đều quyết định chủ ý, kiên quyết không làm Thái tử phi lấy Thái tử làm chồng, Thái tử vô năng như vậy sớm muộn gì cũng bị hoàng đế phế bỏ, các nàng cũng không muốn làm phế Thái tử phi.

Tần Hạo đem Dung Trăn ném vào trong đại sảnh của Bảo Chi Lâm, phun rớt cây cỏ trong miệng, hướng tới người bên trong rống:

“Chưởng quầy đâu, chuẩn bị dưới phòng tứ bảo, Thái tử điện hạ phải phú thơ, hôm nay khiến cho các vị khai mở con mắt, nhìn xem Thái tử điện hạ vĩ đại oai hùng của chúng ta, phú(làm) thơ như thế nào, các ngươi đều phải học theo.”

Tần tiểu bá vương vừa lên tiếng, ai dám không tuân mệnh, người người đều nhìn chằm chằm vào Thái tử Dung Trăn, không biết Dung Trăn hôm nay làm thơ cái gì.

Dung Trăn đầu óc ong ong vang vọng, đối mặt với nhiều người trong Bảo Chi Lâm như vậy, nàng chỉ cảm thấy đầu óc phát mộng, căn bản không có làm được việc gì.

Chuyện mà cả đời nàng muốn làm không phải là làm thơ, mà là phế bỏ đi thân phận Thái tử của chính mình. Nàng là một nữ tử, thế nhưng lại trở thành Thái tử Đông cung, chuyện như vậy nếu bị người phát hiện, chỉ sợ nàng chết không có chỗ chôn. Cho nên ngày ngày đêm đêm tâm tư của nàng căn bản không ở trên sách vở học tập, nàng thầm nghĩ như thế nào có thể phế bỏ đi thân phận Thái tử, cho nên mới trở thành kẻ yếu đuối vô năng, chịu khi dễ của người khác.

Nàng nghĩ vô năng lại chịu để người khi dễ nàng như vậy, hẳn là có thể làm cho phụ hoàng căm tức, trong cơn giận dữ phế bỏ đi thân phận Thái tử của nàng.

Nhưng không nghĩ tới vài năm nàng cố gắng như vậy, cũng không thể làm cho phụ hoàng phế bỏ thân phận Thái tử của nàng.

Dung Trăn đứng ở trong đại sảnh, nhất thời không có động, một đôi đồng mâu quét qua tất cả mọi người trong Bảo Chi Lâm, chỉ thấy chính mình trong đôi mắt của bọn họ, tất cả đều viết đầy ghét bỏ, chán ghét, dường như nàng là một kẻ lạp cực (rác rưởi), nguyên lai chính mình thế nhưng khiến mọi người chán ghét như thế, nhưng vì cái gì nàng bị mọi người chán ghét như vậy, phụ hoàng vẫn không có phế bỏ thân phận Thái tử của nàng a.

Dung Trăn rối rắm, trong đại sảnh của Bảo Chi Lâm, Tần Hạo tựa vào trên ghế, một bên uống trà một bên hỏi chưởng quầy:

“Nói đi, đề mục ra hôm nay là cái gì, để cho Thái tử điện ra tay phú thơ trước.”

Chưởng quầy Bảo Chi Lâm cung kính bẩm:

“Điện hạ, hôm nay lấy tuyết làm đề, thời gian trong nửa nén hương phải phú xong một bài thơ.”

“Tốt, lập tức đi điểm hương.”

Tần Hạo ra lệnh một tiếng, người của Bảo Chi Lâm nhanh chóng chạy đi chuẩn bị, Tần Hạo nghiền ngẫm hưng trí mười phần nhìn chằm chằm Thái tử:

“Điện hạ, phú thơ lại không tiền đặt cược thật sự không có gì hay, không bằng hôm nay chúng ta thêm một cọc tiền đặt cược như thế nào?”

Sau khi nghe Tần Hạo nói, toàn bộ người trong Bảo Chi Lâm đều không lên tiếng, tất cả mọi người nhìn lên đại sảnh lầu một, chờ xem trò hay vừa ra. Vị Tần vương thế tử này thiết kế tiền đặt cược, cũng sẽ không thật sự không có cái ý tứ gì, mọi người đối với chuyện này có kỳ vọng rất lớn.

Da đầu Thái tử Dung Trăn run lên, nhẹ nhàng thấp giọng:

“Tần vương thế tử muốn tiền đặt cược là cái gì?”

“Hôm nay Thái tử điện hạ nếu có thể phú ra một tác phẩm xuất sắc nhất, từ nay về sau điện hạ chính là huynh đệ của Tần Hạo ta, về sau kinh thành nếu có người không cho điện hạ mặt mũi, chính là không cho Tần Hạo ta mặt mũi, về sau chính là địch nhân của Tần Hạo ta.”

Một lời nói, rất nhiều người trong Bảo Chi Lâm thở hốc vì kinh ngạc, kinh đô này cũng không người nào dám trêu chọc vị này, nếu Thái tử điện hạ có thể phú ra một tác phẩm xuất sắc, thật ra lại có thể nhặt được một cái tiện nghi lớn.

Bất quá Thái tử thật sự có thể phú ra một tác phẩm xuất sắc nhất sao? Hắn là Thái tử tam vô của Đại Lịch a, cho nên bọn họ mới không tin Thái tử thật có thể phú ra thơ, cái mà bọn họ quan tâm đó là nếu như Thái tử thua, sẽ như thế nào? Người người đều nhìn chằm chằm vào Tần Hạo.

Tần Hạo nhẹ nhàng thưởng thức chiếc nhẫn bằng ngọc bản chỉ trên ngón tay cái, thanh âm lười biếng vang lên lần nữa:

“Nhưng nếu là Thái tử nhất nhất thua”

Hắn ngừng một chút, tà tứ cười mở miệng:

“Điện hạ thua, có hai lựa chọn. Thư nhất, cởi hết quần áo đi ra Bảo Chi Lâm, thứ hai, học cẩu kêu đi ra Bảo Chi Lâm.”

Tần Hạo dứt lời, Bảo Chi Lâm liền yên lặng như tờ, tùy theo một tiếng vỗ tay vang lên, trong đó còn kèm theo cả lời nói.

“Này có ý tứ, không bằng bản công tử thêm vào phần thưởng một chút, nếu điện hạ hôm nay thắng, ta Tô Tử Nhiên từ nay về sau sẽ là tùy tùng của Thái tử điện hạ, duy Thái tử làm chủ, sai đâu đánh đó.”

Tô Tử Nhiên, là con vợ cả của Tả tướng Đại Lịch, thân phận cao quý, Tả tướng phủ là quyền thần quý huân của Đại Lịch, công tử Tô Tử Nhiên của Tả tướng tài tình cao siêu, là quý công tử nổi danh ở kinh đô Đại Lịch, thiên kim khuê tú cực thích, kinh thành không hề thiếu tiểu thư có lòng ái mộ vị công tử Tả tướng này, không nghĩ tới hôm nay vị công tử Tả tướng này lại ở Bảo Chi Lâm, còn tham dự ván bài.

🎲 Có Thể Bạn Thích?