Chương 7: "sợ mình cướp ống kính của cậu ta à?"

Edit:Mây

Tất cả mọi người đều trầm mặc, Phương Trí Hỉ tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng trực giác của anh ta nói cho anh ta biết, tình huống không đúng lắm, hơn nữa hình như chính là bắt đầu từ việc mình hỏi vấn đề kia. Khâu Văn nhìn Hạ Dịch Hành vẻ mặt có chút không duy trì được, đưa tay vỗ vỗ bả vai câu: "mọi chuyện sẽ ổn thôi."Anh chưa bao giờ keo kiệt trong việc đề bạt những người trẻ tuổi này, nếu như Hạ Dịch Hành sau đó biểu hiện tốt mà nói, anh cũng không ngại giúp người trẻ tuổi này một phen.

"Cám ơn thầy Khâu." Hạ Dịch Hành gật gật đầu.

"Cậu phải biết rằng, chúng tôi đều từng bước đi tới, trước kia tôi bị rất nhiều đài truyền hình cự tuyệt, cũng làm nhân viên nhỏ rất lâu, chậm rãi mới đi tới bây giờ, Phương lão sư cũng vậy, anh ấy là một diễn viên hài trên sân khấu, chuyện vui buồn của anh ấy cũng không ai biết, nhưng anh ấy có thể đi tới bây giờ, đều có nỗ lực dài dằng dặc."

"Tiểu Nhϊếp là tiền bối của cậu, Có thể cậu biết về hắn nhiều hơn tôi, tôi chỉ hy vọng cậu có thể hiểu được, bất luận chuyện gì cũng không phải có thể một bước lên trời, từng bước một, sẽ có một ngày như vậy ngươi sẽ thành công. Chúng tôi không thể hiểu trải nghiệm của cậu từ quan điểm của cậu, chúng tôi chỉ có thể nhìn nó từ quan điểm của riêng chúng tôi, vì vậy theo quan điểm của tôi, đây là điều tôi muốn nói với cậu."

Một bát súp gà.

Hạ Dịch Hành lại rất vui vẻ uống chén canh gà này.

"Cám ơn thầy Khâu." Cậu bày tỏ lòng biết ơn chân thành của mình.

Phương Trí Hỉ đại khái đoán được điểm như vậy, biết mình trong lúc vô tình chọc mở ra một đề tài không tốt lắm, dứt khoát không nói lời nào, chỉ vỗ vỗ bả vai Hạ Dịch Hành.

Ăn uống xong, Hạ Dịch Hành lại ôm lấy công việc rửa chén, Nhϊếp Khúc Kính giúp cậu thu chén, nơi này bọn họ không có bồn rửa chén chuyên dụng, chỉ là trong viện có một vòi nước, phải ngồi ở đó rửa chén. Đợi đến khi Nhϊếp Khúc Kính đem toàn bộ chén đặt ở bên cạnh vòi nước, sau khi lau sạch bàn, hắn liền chậm rãi cầm một cái ghế nhỏ đi đến bên cạnh Hạ Dịch Hành, ngồi xuống.

Hạ Dịch Hành khó hiểu nhìn hắn một cái, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, lại có chút bối rối quay đầu lại tiếp tục rửa chén.

Chuyện này có bắt đầu không? Điều này bắt đầu xào CP? Vậy cậu sẽ nên nói gì? Cũng không thể hai người ngồi ở đây rửa chén cũng không làm gì cả.

Nhϊếp Khúc Kính vẫn là biểu tình ôn nhu mỉm cười không thuộc về mình, người ngoài nhìn qua có thể cảm thấy người khác rất tốt, rất ôn nhu linh tinh, nhưng hiện tại mình chỉ có thể cảm giác được cảm giác áp bách nồng đậm.

Không thể không nói, Nhϊếp Khúc Kính bộ dạng thật sự rất đẹp, bằng không cũng sẽ không nóng lâu như vậy, vừa cao vừa đẹp trai nghe nói điều kiện trong nhà cũng không tệ, chẳng qua người ôn nhu này, có phải cùng tính cách vốn kém nhiều lắm hay không? Hạ Dịch Hành hiện tại nhìn Nhϊếp Khúc Kính Tiếu đều cảm thấy quắp đến hoảng hốt, tràn đầy cảm giác bất hòa.

"Hôm nay vất vả cho cậu rồi" Nhϊếp Khúc Kính cầm lấy chén, giúp Hạ Dịch Hành cùng nhau rửa sạch. Hạ Dịch Hành vội vàng đưa tay muốn ngăn cản, Nhϊếp Khúc Kính lấy cánh tay đỡ hắn một cái: "Tôi giúp cậu rửa, không có việc gì."

Hạ Dịch Hành cũng không tiện nói cái gì nữa, dù sao cũng muốn xào CP, vậy thì đến đây đi, dù sao mình cũng không sợ, mình cái gì cũng không sợ.

Vì thế cậu tiếp tục rửa chén, thuận tiện tiếp lời Nhϊếp Khúc Kính vừa rồi: "Không vất vả, ở nhà tôi cũng đều là tự mình nấu cơm."

"Sau nhiều ngày như vậy, thức ăn của chúng ta đều phải dựa vào cậu."

"Không có việc gì, tôi còn rất thích nấu cơm, chỉ cần không phải đặc biệt khó thì tôi cũng có thể."

"Người nhà cậu cũng rất biết nấu cơm sao?"

"Ba tôi nấu cơm rất ngon, mẹ thì bình thường, nhưng học cũng rất nhanh." Hạ Dịch Hành nhắc tới cha mẹ mình, trong giọng nói đều nhiễm vài phần ý cười.

Nhϊếp Khúc Kính cũng nở nụ cười, nói: "Nhà tôi nấu ăn rất ngon, nhưng tôi nấu cũng chỉ bình thường, mấy ngày tới tôi sẽ giúp cậu, lén lút học một ít kỹ thuật. "

"Hả? Không cần, tôi có thể làm một mình.” Hạ Nhất Hằng sợ hãi suýt chút nữa rơi bát, Nhϊếp Khúc Kính dù nói thế nào cũng là tiền bối của mình, cho dù muốn xào CP cũng ngượng ngùng để tiền bối giúp mình xuống tay a, điên rồi đi.

Nhϊếp Khúc Kính nhấc mày lên, người này lúc trước trả lời nhỏ giọt không lọt, lần này liền bỏ sót đi, cự tuyệt nhanh như vậy, sợ mình cướp ống kính của cậu ta?

Nhϊếp Khúc Kính tránh ống kính châm chọc cười một chút, nắm lấy cái bát cuối cùng trên tay hắn rửa sạch, tiếp tục ôn nhu của hắn: "Sau này sẽ có rất nhiều người đến, nếu không có ai giúp đỡ, cậu sẽ bận rộn lắm đấy."

Hạ Dịch Hành hít sâu một hơi, cậu cảm thấy mình nổi da gà muốn đứng lên, bất quá Nhϊếp Khúc Kính đều nói đến phần này, cậu cũng không tiện ở trước ống kính phất mặt tiền bối, vì thế gật gật đầu, ngoan ngoãn nói một câu: "Cám ơn đàn anh."

Nhϊếp Khúc Kính nhìn cậu một cái, có chút muốn cười, khó có thể giữ được tính cách lễ độ, hiểu chuyện và lễ phép, hắn muốn xem khi nào cậu sụp đổ hình tượng. Hai người rửa chén xong bưng đi vào phòng bếp, lúc đi ngang qua phòng khách điện thoại chuông reo.