Đã quen biết Diêu Thư Vân bao năm qua, ngày thường cũng chẳng phân biệt xa lạ, nhà ngươi là nhà ta, cha ngươi cũng là cha ta.
Vậy mà Bản Vương chẳng hề hay biết, trong phủ Diêu Thư Vân có một tầng hầm ngầm.
Phái Bạch Sam đi theo giám sát cũng vì muốn bảo đảm an toàn cho hắn, cái nữa là sợ hắn luẩn quẩn tự hại bản thân. Dù đúng là Hoàng Thượng đã khai ân tha mạng, nhưng ai biết được có đại thần nào mật thiết với gia đình Triệu tướng quân muốn thừa cơ ám sát hắn hay không.
Thế mà lường chẳng được, phái Bạch Sam đi nằm vùng lại lôi ra được một bí mật động trời.
Theo lời Bạch Sam thuật lại, Nam Cung Tầm vẫn chưa chết, gã bị Diêu Thư Vân nhốt trong chính căn hầm bí mật kia.
Bản Vương nghĩ mà rùng mình. Thầm nghĩ chẳng có nhẽ Diêu Thư Vân lại noi gương Sở Hoằng, không chiếm được Bản Vương thì tìm kẻ thế thân, rảnh đi ra đi vô hầm léng phéng vụиɠ ŧяộʍ với kẻ có khuôn mặt y hệt Bản Vương đó ư?
Chẳng qua sự ngờ vực này đã biến mất ngay sau đó.
Theo lời Bạch Sam, Bản Vương tìm thấy cơ quan, lén lút mở ra, đi xuống hầm, rồi rón rén lại gần căn phòng le lói ánh nến.
Trông đám dụng cụ treo trên tường cùng với vết máu loang lổ trên mặt đất, đây chính là cách thiết kế phòng tra tấn.
Bản Vương đứng sau cánh cửa sổ con, nhìn Diêu Thư Vân ngồi bệt trên mặt đất qua lớp song sắt rỉ sét, đối diện hắn là một gã đàn ông tóc tai bù xù, bị xích tay xích chân.
Diêu Thư Vân đặt ngọn nến trên mặt đất, vén mái tóc lòa xòa để lộ ra khuôn mặt tuấn tú vô song của Nam Cung Tầm, gương mặt như cùng một khuôn đúc với mặt Bản Vương.
Đây là lần đầu tiên Bản Vương quan sát được mặt mình bằng cách này, nom còn đẹp trai hơn tưởng tượng đáo để.
“Ta đến thăm ngươi đây, Vương gia.” – Diêu Thư Vân cười sờ mặt hắn. Dưới ánh nến lập lòe, nụ cười của hắn vặn vẹo, kì quái, và hiểm độc, lại đầy mỉa mai.
Ngón tay như ngọc mơn trớn đường nét khuôn mặt, trượt xuống tới cổ, rồi siết chặt lại, “Đúng rồi, sau này ta sẽ không thể đến thăm ngươi nữa, vì ta sắp phải đến Khúc Châu, e là một năm chẳng gặp nhau được mấy lần.”
Nam Cung Tầm đã mất xúc giác, chẳng thấy khó chịu vì hít thở khó khăn, gã chỉ ngất ngưởng mặc Diêu Thư Vân bóp cổ gã.
Diêu Thư Vân lại cười, buông lỏng tay ra, “Đều do ngươi tạo nên cơ sự này, nếu không phải ngươi, ta đã không phải gánh món nợ mấy trăm mạng người, bị vạn nhân thóa mạ. Nếu không phải ngươi, ta đã không phải tha hương, chịu tương tư dày vò. Trước kia ta vẫn cho rằng, hắn không thích ta cũng chẳng sao, chỉ cần ta luôn đứng bên hắn, theo hắn trọn đời là đủ. Nhưng giờ thì sao, ngay cả nguyện vọng thấp hèn ấy cũng không làm được.” – hắn vừa nói vừa còng lưng ho quặn, từ từ rút chiếc khăn nhét trong áo lên lau miệng.
Trên chiếc khăn trắng ngần nổi bật nhúm máu tươi chói mắt.
Bản Vương chợt hoảng, hắn ho ra máu ư?
Diêu Thư Vân cất chiếc khăn đi, lại vuốt ve khuôn mặt Nam Cung Tầm, thê lương hỏi: “Vương gia, ngươi nói xem ta nên làm gì bây giờ? Hoàng Thượng nói năm năm sau mới cho ta về Kinh, nhưng thời gian của ta không còn nhiều lắm, sợ là không kiên trì được đến năm năm đâu. Ngươi xem, ta lạm sát người vô tội, gây nhiều oan trái, ông trời cũng muốn trừng phạt ta đây mà. Sau khi lão ta trừng phạt ta rồi, ta sẽ không gặp lại ngươi được nữa…”
Hắn nói rồi lại ho kịch liệt.
Lúc ấy Bản Vương mới nhận ra, Diêu Thư Vân thật gầy yếu. Dáng người cao dỏng trước kia, nay đã còng xuống, đôi má vốn đầy đặn, giờ cũng hãm sâu.
Lần trước, Bản Vương chỉ cho rằng hắn suy sụp, nhưng giờ nhìn lại mới hay, hắn bị bệnh.
Giống như sinh khí trong hắn đang bị bòn rút từng chút một.
“Rốt cuộc ta nợ gì ngươi mà ngươi đối xử với ta như thế?” – Diêu Thư Vân đột nhiên ném chiếc khăn ra xa, nhào lên bóp cổ Nam Cung Tầm, điên cuồng hỏi gã: “Cả đời ta tự do tự tại, không chí lớn, chỉ muốn làm một gã Hình bộ Thị lang lặng lẽ theo giúp hắn thôi mà. Tại sao ngươi lại hủy hoại tất cả của ta, tại sao…”
“Ha ha.” – Diêu Thư Vân lại buông tay, “Ta quên mất, ngươi không đau.” – dứt lời, hắn rút dao đâm vào đùi gã, “Có phải cơ thể không đau, tim cũng không đau đúng không?”
Nam Cung Tầm vẫn chỉ gục đầu, chẳng mảy may phản ứng.
Diêu Thư Vân rút dao, đâm vào một vị trí khác, “Tại sao chỉ có mình ta đau, hả, ngươi nói đi?” – rồi lại rút lại đâm.
Khuôn mặt hắn điên dại, cứ rút ra đâm vào tới tấp lên người Nam Cung Tầm. Máu vẩy bẩn cả áo hắn, hắn cũng không quan tâm, chỉ cuồng điên đâm gã.
“Ngươi có biết ta hận ngươi nhất vì điều gì không?” – Diêu Thư Vân bóp cằm Nam Cung Tầm, tàn bạo nhìn gã, “Không phải vì ngươi giật dây ta gϊếŧ Triệu tướng quân, mà là ngươi giả mạo Nhạc Sơ nói ngươi yêu ta.”
“Ngươi nói ngươi yêu ta, yêu rất lâu rồi.”
“Ngươi nói trên đời này không gì có thể hạnh phúc bằng tình đầu ý hợp.”
“Thế nên ta mới ngu muội tin lời ngươi. Cho dù ta biết Triệu tướng quân chinh chiến cả đời, trung quân ái Quốc. Nhưng nếu ngươi nói rằng hắn ta mưu phản, vậy nhất định là hắn mưu phản. Ngươi muốn ta gϊếŧ Triệu tướng quân, ta gϊếŧ Triệu tướng quân cho ngươi.”
“Đừng nói là thay ngươi gϊếŧ mấy trăm mạng ngươi, dù ngươi muốn ta bức Vua thoái vị, phò tá ngươi làm Hoàng Đế, ta cũng toàn tâm toàn ý vì ngươi.”
“Nhưng kết quả thì sao? Tất cả đều là giả, đều là giả…”
Bản Vương đứng ngoài cửa sổ, nhìn cảnh tượng tanh máu bên trong, lòng dạ rối như tơ vò.
Từng ấy năm, ta đều không biết lòng Diêu Thư Vân nghĩ những gì.
Cũng không biết hắn quyết tâm tranh giành vị trí Hình bộ Thị lang, cũng là vì ta.
Chả trách trước kia
có
mấy vị đại thần chống đối
ta nhiều nhất, cuối cùng đều bị gièm pha, rơi vào cảnh tù đày.
Thì ra tất cả, đều do Diêu Thư Vân ngấm ngầm tương trợ.
Lảo đảo bước ra khỏi căn hầm. Ánh dương bên ngoài vẫn rực rỡ, chỉ có hắn là vẫn giam
mình trong bóng đêm.
Rốt cuộc là ai dồn hắn đến phát cuồng, hay vốn dĩ hắn đã tự điên.
*
Một lúc lâu sau, Diêu Thư Vân ra khỏi phòng, thấy ta ngồi dưới gốc cây ngô đồng trong sân, hắn thoáng sững ra mới gọi: “Ngươi sang chơi à?”
“Ừ.” – Bản Vương nhìn bộ quần áo hắn đã đổi, chỉ chiếc ghế cạnh mình, “Ngồi với ta.”
Hắn bước sang, sắc mặt vẫn nhợt nhạt sau cơn ho ra máu, bộ áo xanh nhạt mặc trên người hắn cũng lỏng lẻo đi nhiều.
Bản Vương cầm chung trà, gạn lá trà lăn tăn trên mặt nước, bâng quơ bảo: “Ta thấy hai hôm nay trông ngươi kém lắm, sang phủ ta để Tô Dung khám cho xem sao?”
“Không cần.” – hắn bắt chéo chân, qua quýt: “Ho vặt thôi mà, ta mà yếu đuối vậy cơ à?”
“Vẫn sang khám đi.” – Bản Vương kiên trì giục hắn.
“Đã bảo không cần mà.” – hắn rót chén trà, nhìn từng chùm hoa Ngô đồng qua mặt nước trong, hỏi ta: “Vương gia thấy vườn Ngô đồng nhà ta so với phong lan nhà ngươi thế nào?”
Bản Vương ngẩng đầu nhìn hoa Ngô đồng kết thành từng chùm từng chùm vàng nhạt, tuy màu sắc đơn điệu, nhưng sải cành to lớn che cả ánh mặt trời cũng có nét rất riêng.
“Đẹp lắm.” – Bản Vương khen thật lòng.
Hắn cầm chén
trà, kể rằng: “Nghe mẹ ta kể, vào hôm ta sinh ra, bầu trời phía nam đỏ rực như lửa, thấp thoáng bóng một con chim đỏ to lớn vỗ cánh đậu xuống sân nhà ta. Mọi người đều nói ta là Phượng Hoàng chuyển thế, cha ta cũng tin là vậy, vội vàng sai người vận chuyển mấy cây Ngô đồng đến trồng trong sân, nói là để Phượng Hoàng có nơi cư trú.”
“Chim đỏ?” – Bản Vương nhíu mày, “Phượng Hoàng đỏ, ngũ hành hỏa, từ phương nam, sao lại giống Chu Tước Thần quân cai trị phương nam, Lăng Quang Thần quân thế.”
Nhưng Lăng Quang vẫn một mực ở trên tiên giới cơ mà.
“Vậy nên làm sao mà ta là Phượng Hoàng được,” – Diêu Thư Vân bật cười, “Sau đó cha ta thấy ta chơi bời lêu lổng, vô công rồi nghễ lại khôn lỏi tinh ranh, khác xa hình tượng cao ngạo của Phượng Hoàng trong truyền thuyết ấy, thế là cũng chả coi ta là nhân vật kỳ tài gì nữa. Nhưng Ngô đồng trong sân nở rất đẹp, cha ta cũng thích, thế là để đến bây giờ.”
“Phượng Hoàng cũng không cao quý như truyền thuyết đâu, cũng đứng trên đất, ăn cơm của người phàm thôi.” – Bản Vương lẩm bẩm.
Diêu Thư Vân không nghe hiểu, “Ngươi nói gì cơ?”
“Không có gì.” – Bản Vương lắc đầu, đặt tay lên cổ tay Diêu Thư Vân làm bộ bắt mạch, “Khí huyết không đủ, ngươi nên tìm đại phu khám đi.”
Hắn rút tay về, “Vừa mới phục hồi xúc giác đã biết bắt mạch đoán bệnh, Vương gia ngài tài năng quá đó. Thôi được rồi, nếu ngươi bảo ta kém sắc, mai ta đi mua thuốc về uống là được chứ gì.”
“Thế mới tốt.” – Bản Vương cũng yên tâm phần nào, lại bảo: “Mà nếu đám đại phu kia không bắt
được bệnh thì sang Tô Dung phủ ta — ”
“Rồi rồi, đời này thiếu gì người biết khám bệnh, làm như chỉ mình Tô Dung nhà ngươi biết ấy.” – hắn ngắt lời Bản Vương, họng chợt khô, vội vàng hớp nước.
Hai ta tán gẫu đến nhá nhem, thi thoảng chen vào đôi ba chuyện quá khứ.
Có rất nhiều chuyện mà Bản Vương đã quên, vậy mà với hắn thì như hãy còn mới, ví như —
“Vương gia có nhớ ruộng ngô sau núi kia không? Hai ta thường đến đó trộm bắp nướng ăn ấy. Cạnh đó có con sông, có lần Vương gia xuống nước mò cá, suýt thì chết đuổi. À đúng rồi, hai bên bờ sông mọc đầy cỏ dại, cứ đến hè là kiểu gì cũng có đôi trai gái đến đó thì thụt yêu đương, còn chúng ta thì trốn gần đó xem lén đông cung sống. Trông mặt Vương gia chính nhân quân tử lắm mà thực chất còn thích xem hơn bất cứ ai.”
Bản Vương: …
Thời gian không còn sớm, Bản Vương đứng dậy, “Cứ vậy đi. Chờ cơn sóng gió của Triệu tướng quân qua đi, Bản Vương sẽ lập tức tìm cớ lôi ngươi về, không để ngươi phải chờ năm năm.”
“Ừ.” – hắn mỉm cười, “Kỳ thật, kết quả này hãy còn tốt chán.” – hắn thoáng ngừng rồi nói tiếp, “Trước khi ta đi, Vương gia có rảnh đi tiễn ta đi.”
Bản Vương gật đầu, “Chắc chắn rồi.”