Tiểu Thái Tử đúng là người trẻ tuổi, hỏa lực cường tráng, làm giường ấm vô cùng.
Chư Hạc một giấc ngủ đến canh năm*, cơ thể này cũng tự nhiên theo đồng hồ sinh học mà thức dậy.
*Canh năm: 3h đến 5h sáng.
Cậu ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn còn tối.
Đang định ngủ tiếp một giấc, thì lại thấy ánh nến vẫn còn sáng trên bàn sau bức bình phong, mơ hồ còn có thể nhìn thấy một bàn tay đang cầm bút viết gì đó.
Chư Hạc lúc này mới nhớ ra chính cậu tối qua trước khi ngủ đã bắt Thái Tử điện hạ phê duyệt hết đống tấu chương kia.
Tuy rằng, đống tấu chương kia có chút nhiều thật…… Nhưng Chư Hạc cũng không ngờ tới tên Thái Tử này thức nguyên một đêm, cảm giác giống như cậu đang ngược đãi trẻ vị thành niên vậy.
May mà thời cổ đại không có luật bảo vệ trẻ vị thành niên, nếu không cậu đã bị bắt vì tội ngược đãi rồi.😃
Chư Hạc duỗi eo xuay người đổi thành một cái tư thế kỳ lạ, xốc chăn lên rồi mang tất với giày, sau đó lại khoác thêm một cái áo khoác, như thể đang khoác lên người một bộ võ trang, nhưng khi bước xuống giường cậu vẫn lạnh đến run cầm cập.
Tại sao nhân loại lại không mọc lông dài ra cơ chứ?!
Lông xù xù không tốt sao?!
Hay là bọn họ không sợ lạnh?
Chư Hạc ở trong lòng con mẹ nó hết ba phút, rồi lại buồn bực đi đến bên cạnh Yến Dung.
Có lẽ vì muốn giữ tỉnh táo, mà một bên cửa sổ án thư không có đóng lại, gió lạnh ào ào từ bên ngoài tiến vào, thổi đến mức Chư Hạc muốn đem tiểu Thái Tử cùng đống tấu chương trên bàn cùng nhau ném ra ngoài.
Yến Dung đã sớm chú ý tới Chư Hạc, hắn buông bút trong tay, lộ ra một nụ cười vô cùng tự nhiên, ra dáng quân tử nói: “Hoàng thúc, chào buổi sáng.”
Nha, tuổi còn nhỏ như vậy mà đã biết lật mặt hơn lật bánh tráng rồi.
Chư Hạc ôm tay, từ trên cao quét mắt một lượt nhìn đống tấu chương đầy bút tích của Yến Dung: “Đều xem xong cả rồi sao?”
Yến Dung đối Chư Hạc hành lễ: “Tử Dương làm sao có thể so được với hoàng thúc, tất cả chỉ mới xem qua một lần, nếu hoàng thúc muốn có thể đích thân xem lại một lần nữa?”
Có khuya Chư Hạc mới xem lại đống này, đuôi mắt giương lên: “Đóng cửa sổ lại đi.”
Yến Dung liền đứng dậy đem cửa sổ đóng lại.
Chư Hạc như mấy đại gia ở trước bàn ngồi xuống, cả người đều tản ra oán khí vì phải dậy sớm, thấy Yến Dung xoay người quay lại, lập tức tìm việc nói: “Đống tấu chương đêm qua, Thái Tử điện hạ có cao kiến gì không?”
Đáy mắt Yến Dung rất nhanh hiện lên một tia kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên sau hai năm kể từ khi nắm quyền nhϊếp chính Chư Hạc để hắn phê duyệt tấu chương, dù trước đây đã vô số lần, mỗi khi Yến Dung hỏi về chuyện này, liền bị Nhϊếp Chính Vương lấy đủ loại lí do để cự tuyệt thoái thác.
Chính đi chiếu của Tiên Đế đã đem Nhϊếp Chính Vương đẩy đến vị trí cao cao tại thượng như bây giờ, độc tài binh quyền, khiến cho dù là các đại thần trong triều hay chính bản thân Thái Tử cũng đều bị chèn ép, đến một bước cũng không thể tiến.
Yến Dung thu lại biểu tình, cẩn thận đứng yên trước mặt Chư Hạc: “Cô đem tấu chương chia thành ba loại, thiên tai khẩn cấp ở Giang Bắc, đây là loại thứ nhất, cần nhanh chóng xử lý, ngăn ngừa hiểm họa. Điểm khoa cử đã được công bố, tiếp theo chính là thi đình, đây là loại thứ hai, còn có……”
Chư Hạc ngẩng đầu, “Muốn thi đình?”
Yến Dung nói: “Hoàng thúc, Đại Lịch sắp bước vào kì xuân phân, người quên rồi sao?”
Chư Hạc: “……”
Chư Hạc nhớ rõ trước kia xem trên phim truyền hình kì thi đình tổ chức như thế nào, những người tiến vào đều là các nhân tài, không chỉ nói chuyện dễ nghe, biết ngâm thơ câu đối, mà còn có thể trả lời mọi câu hỏi mà hoàng đế đưa ra.
Nhưng cậu chỉ là một con hạc thôi mà!
Sao mà biết phải hỏi cái gì?
Chư Hạc lập tức mặt không đỏ tim không rung nói: “Mấy ngày gần đây ta quá bận, không thể chủ trì được. Như vậy đi, thi đình năm nay ngươi chủ trì, thế nào?”
Yến Dung sửng sốt.
Trong triều, mỗi năm đến mùa khoa cử chính là thời điểm để tranh giành quyền lực, Chư Hạc để hắn chủ trì kì thi đình lần này, đây chẳng khác nào cho hắn cơ hội bồi dưỡng thế lực của chính mình sao.
Thấy không được câu trả lời, Chư Hạc mất kiên nhẫn: “Yến Dung?”
Có lẽ bởi vì đã quen với địa vị cao hơn nên trong giọng nói của Nhϊếp Chính Vương mang theo một loại kiêu căng cùng ngạo mạn, điều này khi gọi tên người khác càng thấy rõ ràng hơn.
Yến Dung hoàn hồn, nhẹ giọng nói: “Tuân mệnh hoàng thúc.”
* * *
Đại Lịch triều hội chia thành hai loại: Đại triều và Thường triều, Thường triều ba ngày tổ chức một lần, chủ yếu dùng để giải quyết những việc lông gà vỏ tỏi giữa các quan lại. Còn Đại triều bảy ngày một lần, là nơi gặp mặt giữa hoàng đế cùng các sứ thần từ các nước láng giềng và các quan viên từ nhiều nơi khác đến.
Hôm nay trùng hợp chính là đại triều.
Như thường lệ, chiếc xe ngựa hoàng kim vênh váo tự đắc tiến vào trong cửa cung, một đường hướng thẳng đến Sùng Đức điện.
Chư Hạc ngồi nhắm mắt giả vờ ngủ, làm bộ không để ý đến ánh mắt của tiểu Thái Tử đang ngồi bên cạnh.
Có thể do cơ thể đang thích nghi với môi trường mới, hoặc có thể là do được nghỉ ngơi đầy đủ.
Thời điểm bước lên xe ngựa, Chư Hạc rốt cuộc cũng cảm nhận được hơi thở của yêu đan trong cơ thể.
Tuy rằng không cường đại bằng trước kia, nhưng lộng chết vài người hẳn là không thành vấn đề.
Như vậy dựa theo nguyên nguyên tác trong sách.
Rất nhanh sẽ xuất hiện các anh giai vừa là top 1,2,3,4,5,6... vừa là đội quân sư của tiểu Thái Tử sẽ cùng nhau nghĩ cách gϊếŧ cậu trong tương lai.
Hơn nữa trước mặt còn có điều kiện phụ trợ, hiện tại, giá trị thù hận của tiểu Thái Tử đã đầy, năng lực của mấy tên trong đội quân sư còn chưa rõ ràng, có thể bọn họ đã gặp nhau trước.
Vậy thì, Hạc Hạc có nên đánh trả trước không nhỉ?
Chư Hạc mở to mắt.... Lỡ như trong quyển sách này cũng chú trọng cái vận khí chi tử gì đó, nếu cậu lỡ tay gϊếŧ tiểu Thái Tử, toàn bộ thế giới này có khi nào cũng sụp đổ theo.
Hơn nữa, đối thủ cũng quá là gà rồi.
Chư Hạc thở dài một hơi, quyết định vẫn là thử trước đã, dù sao có ăn có uống, chơi chán rồi thì liền bái bai.
Như vậy không phải mọi chuyện đều vui vẻ sao.
Lại nói, sát sinh không tốt, nói không chừng ngày nào đó cậu thành tiên thì sao?
Bên trong Sùng Đức điện các quan đại thần đều đã đến đông đủ.
Chư Hạc mang theo Yến Dung đi từng bước một leo lên từng bậc thang làm bằng vàng ròng, ở bên cạnh long ỷ ngồi xuống, cẩn thận nhìn xung quanh một vòng: “Thái phó hôm nay không tới thượng triều sao?”
Yến Dung nói: “Thái phó đại nhân sau khi té ngã vết thương còn chưa bình phục, cho nên hôm nay không thể đến được.”
Chư Hạc hiểu rõ: "Nếu được thì để Thái Phó ở nhà nghỉ ngơi thêm mấy năm nữa rồi lại đến cũng được. Tránh cho lão ta mỗi ngày ảnh hưởng đến tâm trạng bổn vương lúc thượng triều."
Yến Dung còn đang định nói gì đó.
Chư Hạc không cho hắn cơ hội, đao to búa lớn nói: “Thiên tai ở Giang Bắc và việc tổ chức khoa cử thi đình, bổn vương đã giao cho Thái Tử toàn quyền xử lý. Các khanh còn có chuyện gì muốn tấu nữa không?”
Yến Dung: “?”
Các đại thần trong triều: “?”
Một lúc lâu sau.
Chấp lễ quan mới đứng dậy nói: “Bẩm Nhϊếp Chính Vương, sứ đoàn của Bắc Địch đã đến, hiện đang chờ ở bên ngoài, ngài có muốn bọn họ yết kiến hay không?”
Tuy rằng trong truyện gốc về pháo hôi Nhϊếp Chính Vương cơ bản đều là sơ lược, nhưng thật sự vẫn có xuất hiện tình tiết này.
Nhϊếp Chính Vương tính tình thô bạo, hỉ nộ vô thường. Trong hai năm qua, gót sắt của Đại Lịch đã giẫm đạp lên không biết bao nhiêu vùng lãnh thổ, không chỉ có làm dân chúng nước láng giềng lầm than, mà còn ảnh hưởng không ít đến bá tánh của chính mình.
Sứ đoàn tới lần này, kỳ thật chỉ là người của một tiểu quốc nhỏ nhoi tới xin cầu hoà.
Chẳng qua người này thân phận không bình thường, hắn chính là một trong những thành viên tiềm năng của CLB theo đuổi Thái Tử.
Trong tương lai không xa.
Tên tam vương tử của Bắc Địch này sẽ rửa sạch được mối nhục xưa, đi lêи đỉиɦ cao nhân sinh, kế thừa vương vị, cùng với tiểu Thái Tử tạo ra cái kết không biết có happy ending hay không.
Thật là vi diệu a!
Chư Hạc gấp không chờ nổi nói: “Cho vào.”
Bắc Địch rất tôn trọng vu cổ chi thuật, quần áo cũng mang đậm phong cách dân tộc, trên đầu và trên vai đều họ là trang sức bằng bạc được chạm khắc tinh xảo.
Sứ đoàn một hàng bảy người cùng nhau tiến vào điện hành lễ, trong số họ thì người đi đầu là người có ngũ quan xuất sắc nhất.
Người nọ nhìn không quá 20 tuổi, bộ quần áo trên người làm cho thân hình hắn càng thêm ưu tú, ngẩng đầu lên liền cười nói: “Bắc Địch tam vương tử Ổ Ngọc diện kiến Nhϊếp Chính Vương, Thái Tử điện hạ.”
Chư Hạc dùng dư quang quét mắt nhìn Yến Dung, không có bất kì dao động nào, đành phải thất vọng nói: “Tam vương tử quả thực tuấn tú lịch sự, đường xa mệt nhọc, ngày mai bổn vương trong phủ mở tiệc, mong rằng tam vương tử sẽ thưởng thức.”
Người Bắc Địch có đường nét thâm thúy, ngũ quan của Ổ Ngọc càng là anh khí, khi nói chuyện mặt mày tự mang vài phần đa tình chi sắc: “Cảm tạ Nhϊếp Chính Vương. Ổ Ngọc cũng chuẩn bị một phần lễ mọn, chờ sau triều hội kết thúc sẽ dâng lên cho ngài, chẳng biết có được không?”
Có thể.
Có gì mà không thể.
Bây giờ cậu cũng đang rảnh rỗi, vừa vặn có thể ở gần quan sát tiểu Thái Tử cùng thành viên trong nhóm cổ phiếu của hắn một phen để xem bọn họ như thế nào từ không thành có, ám độ trần thương*.
*Chọn đường không ai nghĩ đến.🍐
Phía sau Sùng Đức điện chính là Ngự Thư Phòng.
Chư Hạc cùng Yến Dung đi đến đó: “Không biết tam vương tử muốn đưa bổn vương thứ gì?”
Sứ giả Bắc Địch dâng lên một cái hộp gỗ nhỏ .
Ổ Ngọc nhận lấy, rồi mỉm cười nhìn Chư Hạc, thấp giọng nói: “Nghe nói Đại Lịch nam phong thịnh hành, trùng hợp ở Bắc Địch đối với chuyện này cũng vậy, lần này đến đây, ta cố ý vì ngài mang theo một vài món đồ, hy vọng ngài sẽ thích……”
“Hoang đường!”
Chư Hạc còn chưa kịp mở miệng, thì Yến Dung ở bên cạnh đã trầm mặt đứng dậy vỗ bàn, lạnh lùng nói, “Ngự Thư Phòng là nơi thảo luận chính sự quan trọng, há phải là nơi cho ngươi hồ ngôn loạn ngữ.!!"
Ổ Ngọc dừng lại, tựa hồ không ngờ tới Yến Dung vẫn có thể mở miệng ở chỗ này.
Hắn nhìn vào mắt Chư Hạc, ngay sau đó liền nhướng mày cười, ái muội nói: “Thái Tử điện hạ, cá nước thân mật là chuyện nhân chi thường tình, mấy chuyện lí thú trong việc này có rất nhiều, nếu ngươi……”
“Ổ Ngọc!”
Yến Dung đương nhiên tức giận, giơ tay lên định kêu thị vệ tiến vào bắt người, thì liền bị Chư Hạc ngăn lại.
Đúng là người trẻ tuổi, không đánh không quen biết.
Chư Hạc cảm thấy trên đầu mình tản ra Hồng Nương quang mang, chậm rì rì nói: “Tam vương tử, chuyện mà ngươi nói, bổn vương rất có hứng thú.”
Chiếc chìa khóa bằng bạc mở ra chiếc hộp nhỏ.
Ổ Ngọc lấy đồ vật bên trong đem ra: “Nhϊếp Chính Vương quả là người có ánh mắt tinh tường, duongvat giả này được làm từ loại ngọc thạch thượng hạng nhất, kích thước bằng với của một nam tử trưởng thành, ôn nhuận trong sáng, sau khi sử dụng thuốc có thể giữ nhiệt đến bốn canh giờ.”
Bốn canh giờ.
Tính làm từ trời tối đến hừng đông hay gì.
Chư Hạc nhịn không được lại liếc mắt trìu mến nhìn sắc mặt xanh mét của Yến Dung một cái: “Thứ còn lại bên trong đó là gì?”
Ổ Ngọc đem một bình sứ nhỏ lấy ra, câu môi nói: “Đây là một trong số bí dược của Bắc Địch, không gây hại đến cơ thể, nhưng lại gây hưng phấn, cho dù là người tôn thờ trinh tiết nhất chỉ cần dính phải một giọt, cũng sẽ hóa thành con ngựa hoang phóng đãng nhất trên thảo nguyên, làm người ta muốn ngừng mà……”
Yến Dung thanh âm lạnh như băng: “Đúng không?”
Ổ Ngọc đã nhìn ra Yến Dung căn bản không có vài phần cân lượng, không chút nào để ý cười nói: “Đương nhiên! Thái Tử điện hạ thích không?”
Yến Dung ngữ khí âm trầm : “Thích.”
Chư Hạc: “?”
Yến Dung ngừng một lát, lại bổ sung thêm mấy câu: “Chỉ là chỉ bằng vài lời nói từ trong miệng tam vương tử, cô làm sao có thể tin tưởng vào hiệu quả của loại dược này được?”
Ổ Ngọc sửng sốt: “Thái Tử điện hạ không tin có thể tìm người đến thử.”
Yến Dung chế nhạo nói: “Dùng cô của người thử dược của Bắc Địch, tam vương tử chẳng lẽ là đang nói đùa?”
Ổ Ngọc nhíu nhíu mày: “Thái Tử điện hạ đây là có ý gì?”
Yến Dung cười: “Ý của cô là tam vương tử là người mang dược đến, không bằng tự mình thử hiệu quả của dược thì tốt hơn. Như vậy cô cùng hoàng thúc mới có thể yên tâm. Hoàng thúc, người nói xem?”
Chư Hạc đang chờ cảnh hai người lao vào đánh nhau, thì đột nhiên liền thấy ánh mắt bọn họ đồng loạt nhìn về phía mình.
Chư Hạc: “……”
Chư Hạc - dưa này khó bỏ, đành phải mở miệng: “Nếu không có ảnh hưởng gì tới cơ thể, vậy làm phiền tam vương tử vất vả một chuyến. Bổn vương chắc chắn ngươi sẽ không phải lo hậu quả về sau, thấy thế nào?”
Ổ Ngọc hiển nhiên không ngờ tới Chư Hạc sẽ làm theo ý của Yến Dung, trầm mặc sau một lúc lâu, phong lưu nói: “Nhϊếp Chính Vương tha cho tội chết, Ổ Ngọc mới dám nói thẳng.”
Chư Hạc nói: “Được, ngươi nói đi.”
Tam vương tử mỉm cười: “Ổ Ngọc ái mộ ngài đã lâu, nếu vương thượng nguyện ý bồi ta, dược lực mạnh đến đâu Ngọc cũng uống.”