Khi Cầm Thành Cẩn tỉnh dậy, biết rằng hắn bị gãy chân, còn mất đi thính giác ở tai trái, mặt hắn trắng bệch, như muốn c.h.ế.t đi cho rồi.
Ta hết lời khuyên nhủ hắn kiên cường, bảo hắn ngắm trăng có bao nhiêu đẹp, hoa có bao nhiêu thơm, nhân gian còn biết bao điều đáng để lưu luyến. Vì không có tiền mua thuốc, ta chỉ có thể dựa theo đơn thuốc của đại phu mà lên núi hái thảo dược chữa trị cho hắn.
Ban đầu, ta nghĩ chỉ cần chữa lành nhanh chóng thì để hắn đi, ai ngờ hắn lại nằm mãi, một lần là nửa năm.
Cầm Thành Cẩn vốn là người nhỏ nhen, lòng dạ hẹp hòi, vậy mà ta lại chứng kiến tận mắt những lúc khốn đốn, suy sụp của hắn.
Thời gian hắn bị thương nặng, đau đớn vì vết thương ở chân mà không ngủ được suốt đêm, thường yêu cầu ta để đầu hắn nằm lên đùi, vừa nhẹ nhàng xoa bóp vừa hát những khúc ca quê hương, hắn mới có thể chợp mắt được một lúc.
Những chuyện tương tự không ít.
Một vị đại thần kiêu ngạo và cao quý như hắn, sao có thể chịu đựng việc bản thân dính dáng đến một cô nương nhà nông thô thiển như ta?
Hắn đích thân đòi ta về từ tay Hoàng thượng, chẳng phải là lo sợ ta sẽ kể chuyện này ra khiến hắn mất mặt sao?
Nghĩ đến đây, ta vội vàng cam đoan: "Nhϊếp chính vương không cần lo lắng, những chuyện đã qua ta đã hoàn toàn quên rồi, nhất định sẽ không kể với bất kỳ ai."
Ta tự cảm thấy mình nói rất chân thành và nghiêm túc, nhưng Cầm Thành Cẩn lại hung hăng cắn một cái lên n.g.ự.c ta: "Hoàn toàn quên rồi sao?"
Ta đau đến hoa cả mắt, khó nhọc gật đầu: "Ừm."
Hắn thật sự là người vui buồn thất thường, dùng sức nắm một bên đùi ta, giọng điệu đầy âm hiểm: "Ai cho nàng quyền được quên?"
Ta thực sự không hiểu nổi hắn, chỉ có thể im lặng không nói gì.
Nhưng ta không nói, hắn cũng không vui.
Nhất định phải khiến ta rêи ɾỉ ra tiếng hắn mới chịu dừng lại.
Ta đã trải qua một đêm bão tố trên giường, sáng hôm sau nhìn ra cửa sổ thấy trời sáng, lòng ta trĩu nặng suy tư.
Hắn muốn lột da xẻ thịt ta, ăn sạch sẽ ta đây mà.
Cứ như thế này, không bao lâu nữa ta sẽ bị hành hạ đến chết.
Cầm Thành Cẩn chậm rãi ngồi dậy, gọi người hầu vào dọn dẹp.
"Ngài không phải lên triều sao, Nhϊếp chính vương?" Giọng ta khàn đặc đến kinh ngạc.
Hắn lười biếng đáp: "Bản quan mới đại hôn, nghỉ triều một ngày thì có sao?"
Không hổ danh là Nhϊếp chính vương.
Quả thật là tùy ý.
Thấy nha hoàn bưng cơm sáng à trưa lên, ta càng khẳng định suy nghĩ của mình rằng hắn muốn từ từ hành hạ ta.
Tám món ăn thì có đến năm món là đậu hũ.
Nước đậu, đậu hũ mặn, đậu hũ chiên, đậu hũ trộn, đậu hũ luộc.
Khi ta và hắn sống khó khăn ở trấn cũ, tiền bán đậu hũ chỉ đủ nuôi mình ta đã khó khăn lắm rồi, huống chi lại thêm một người nam nhân nữa.
Vì vậy, bữa tối của chúng ta thường là đậu hũ còn lại từ ban ngày không bán được, hoặc đậu hũ từ ngày hôm qua, hôm kia không bán được.
Liên tục ăn suốt hai tháng, ngay cả ta cũng không chịu nổi, chỉ cần nhìn thấy thứ gì màu trắng là đã buồn nôn.
Cầm Thành Cẩn thì lại ăn rất ngon lành, thấy ta chậm chạp không động đũa, còn tự tay múc cho ta một bát: "Sao vậy?"
Hắn khẽ cười, đôi mắt màu hổ phách của hắn lấp lánh nhìn ta.
Ta tất nhiên không dám có ý kiến gì, khó khăn đưa miếng đậu hũ vào miệng, mỉm cười: "……Không có gì."
Hắn hơi nhấc cằm, chỉ vào nha hoàn đứng sau lưng ta: "Từ nay về sau, nàng ấy sẽ là thị nữ thân cận của nàng."
Ta theo phản xạ quay đầu lại, mỉm cười với nha hoàn đang cúi đầu cung kính.
Cầm Thành Cẩn liếc nhìn bàn tay của ta, khẽ cau mày: "Sau này không cần làm những việc nặng nhọc nữa, dưỡng mình cho thật tốt, đừng để ta mất mặt."
Ta vội vàng giấu tay dưới bàn, không dám nói gì.
2
Làm phu nhân trong gia đình quyền quý quả thật là tẻ nhạt vô cùng. Cầm Thành Cẩn, vốn là đệ đệ của tiên Hoàng hậu, cũng như ta đều mất cha mẹ từ sớm, vì thế mỗi ngày ta chẳng cần phải thỉnh an hầu hạ cha mẹ chồng.
Cầm Thành Cẩn cả ngày bận rộn với triều chính, muốn gặp hắn chỉ có thể chờ đến tối. Mà đến tối... thà không gặp còn hơn.
Ta cho người dắt Tiểu Thanh - người bạn thân thiết nhất của ta ra sân, vừa cho nó ăn cỏ vừa thầm oán trách Cầm Thành Cẩn vô ơn bội nghĩa, bạo ngược vô lương. Cũng không quên than thở về số phận khổ sở của chúng ta, sao lại bất hạnh đến thế, trở thành vật hy sinh trong cuộc tranh đấu chính trị, muốn thoát cũng không được.
Đang lúc mắng chửi hăng say, Cầm Thành Cẩn trở về phủ. Ta cứ nghĩ hắn sẽ trách mắng ta không biết lễ nghi, để một con lừa bước vào tiền viện, nhưng không ngờ hắn chẳng hề chê bai, còn đưa tay nhẹ nhàng vuốt lưng Tiểu Thanh, cúi xuống nhặt cỏ từ dưới đất lên mà đút cho nó.