Chương 2: Ta lén hôn Hoàng Thúc

Vân Ẩu Thanh cảnh giác nhìn hắn, thanh kiếm trong tay lại siết chặt thêm vài phần.

"Hoàng thúc..." Kỷ Tuyên Linh muốn tiến lên giải thích với y, nào ngờ vừa động, lưỡi kiếm lạnh buốt đã kề lên cổ hắn.

Hắn đây là... bị ghét bỏ rồi sao?

Kỷ Tuyên Linh thu tay định kéo y lại, che giấu sự thất vọng, bỗng dưng nhếch miệng cười nói: "Một đêm phu thê trăm ngày ân nghĩa, hoàng thúc, người như vậy có phải là quá vô tình hay không?"

Nói rồi, hắn cố ý rũ mắt nhìn xuống thanh kiếm dài bên cổ.

Vân Ẩu Thanh tức giận đến run người vì sự gan dạ khơi gợi chuyện cũ của hắn, lại đưa thanh kiếm trong tay tiến lên thêm một chút.

"Ngươi đến đây làm gì?"

Thanh kiếm này đã theo y nhiều năm, vô cùng sắc bén, cắt sắt như bùn. Kỷ Tuyên Linh không biết sống chết thế nào mà lại tiến lên, lập tức dính máu.

"Chẳng phải vừa rồi đã nói rồi sao, ta đến thăm Hoàng Thúc." Kỷ Tuyên Linh gạt lưỡi kiếm ra, vẻ mặt vô tội. Hắn đưa tay khẽ chạm vào chỗ cổ bị đâm, nhìn màu máu trên đầu ngón tay, tố cáo: "Hoàng thúc thật tàn nhẫn."

Vân Ẩu Thanh nhìn vết thương của hắn một lúc, biết không có gì đáng ngại sau đó hừ lạnh một tiếng "Dù sao cũng không chết được."

Y vừa nói vậy vừa thu kiếm lại.

Tóc Vân Ẩu Thanh ướt nước, làm ướt chiếc áo trung y rộng thùng thình trên người, khi quay người cất kiếm, mơ hồ có thể nhìn thấy tấm lưng căng thẳng bên trong.

Phong cảnh đẹp độc nhất.

Hai mắt Kỷ Tuyên Linh hẹp dài hơi nheo lại, liếʍ môi dưới, nhớ tới tối hôm qua hoàng thúc để lại chiến lợi phẩm chồng chất trên lưng mình.

“Bệ hạ không nên tới nơi này.” Vân Ấu Thanh nói.

Kỷ Tuyên Linh đối với thái độ lạnh nhạt của y đã quá quen thuộc, cũng không tranh cãi, thay vào đó hắn mặc áo bào với vẻ mặt ngượng ngùng.

“Ta với hoàng thúc, lâu rồi không gặp.”

Vân Ấu Thanh bị ánh mắt hắn trắng trợn nhìn chằm chằm cảm thấy không được tự nhiên, đành phải lùi lại, quay mặt qua chỗ khác “Mới có gần nửa năm mà thôi.”

Kỷ Tuyên Linh cười đáp: “Đúng vậy, gần nửa năm, gần sáu tháng.”

Với hắn mà nói, cũng đã 6 năm.

Sáu năm xa cách, ngày đêm mong nhớ mà không thể gặp được trong mơ, tưởng rằng mình đã bị hoàng thúc ghét bỏ, đến mức ngay cả trong mơ cũng không thể gặp được. Ai ngờ ông trời lại dành cho hắn một bất ngờ như vậy.

Đáng tiếc chính là, hắn cảm khái vạn lần, Vân Ấu Thanh cũng không hề cảm nhận được.

Y chỉ quan tâm Kỷ Tuyên Linh khi nào rời đi.

"Nơi này cách kinh thành ba bốn canh giờ đi đường, thần sẽ lập tức cử người hộ tống bệ hạ về, để khỏi khiến Hữu tướng và các đại nhân lo lắng."

Nếu Nhạc Chính Quân biết bệ hạ ở đây, chỉ sợ càng thêm nghi ngờ y có ý đồ bất chính, có ý hành thích vua soán ngôi.

Bây giờ mới chịu xưng thần.

Kỷ Tuyên Linh bật cười, sau đó đắc ý nói: "Bọn họ không biết ta đến đây."

Hắn lại tiến đến gần, đem người ép đến bên chiếc giường đơn sơ trong lều, rồi từ từ nắm lấy tay Vân Ấu Thanh. Dáng vẻ rõ ràng hung hãn, nhưng lời nói lại như một con chó con vẫy đuôi nịnh nọt chủ nhân: "Hoàng thúc, ta nhớ người, đừng đuổi ta đi được không?"

Sắc mặt Vân Ấu Thanh phức tạp.

Kể từ hai năm trước sau khi y và Kỷ Tuyên Linh hoàn toàn bất hoà vì vụ ám sát ở trường săn, y chưa từng gặp lại Kỷ Tuyên Linh với bộ dạng nũng nịu như vậy.

Vân Ấu Thanh nhớ lại những ký ức không tốt đẹp tối qua, nơi khó nói còn có chút đau "Nếu bệ hạ cảm thấy áy náy vì chuyện tối qua, không cần phải vậy, coi như một chuyện ngoài ý muốn quên đi là được."

"Quên đi?"

Ánh mắt Kỷ Tuyên Linh bỗng lóe lên một tia hung ác, tuy đã cố kiềm chế, nhưng chỉ một ánh mắt đó cũng đủ khiến Vân Ấu Thanh hoảng sợ.

Đó là ánh mắt của kẻ trị vì lâu năm mới có.

Trong nửa năm y không ở đây, Kỷ Tuyên Linh đã trưởng thành nhanh đến vậy sao?

Vân Ẩu Thanh ngạc nhiên trong giây lát, rồi nhanh chóng chấp nhận điều này, trong lòng còn có chút vui mừng.

Ánh mắt Kỷ Tuyên Linh thay đổi quá nhanh, chỉ chớp mắt đã biến trở lại thành chú cún con ngoan ngoãn.

Hắn cúi đầu chỉnh lại cổ áo cho người đang ngồi trên giường, khẽ vuốt ve má y, giọng trầm thấp nói: "Nhưng ta không thể quên được, hoàng thúc. Ta sẽ nhớ rất rõ."

Vân Ẩu Thanh chấn động, đột ngột hất tay hắn ra, một lần nữa lạnh lùng nhấn mạnh: "Đó chỉ là một tai nạn."

Từ sáng sớm nay, y liên tục nhắc đến hai chữ "tai nạn", bảo người giữ lòng tự trọng, muốn coi như chuyện này chưa từng xảy ra.

Lúc đó Kỷ Tuyên Linh tự nhận mình đã làm sai, nên nói gì là nghe nấy, giờ tỉnh lại, hiểu rõ đầu đuôi sự việc, bảo hắn buông tay, quả thực là không có khả năng.

Tuy nhiên chuyện này cũng không cần vội vàng.

Hắn có đủ kiên nhẫn để từ từ thực hiện.

Kỷ Tuyên Linh cũng không tức giận, chỉ cười cười nói: "Hoàng thúc không một kiếm gϊếŧ chết ta, chứng tỏ trong lòng vẫn còn có ta."

"Ngươi..."

"Hơn nữa--" Kỷ Tuyên Linh cắt ngang lời y "Là tai nạn hay do người khác làm, hiện tại vẫn chưa rõ ràng."

Câu nói này có ý muốn điều tra.

Sắc mặt Vân Ẩu Thanh không thay đổi, chỉ liếc nhìn hắn thêm vài lần, nhưng cuối cùng vẫn quay lại chuyện đuổi hắn đi.

"Bệ hạ đã đến thăm ta, giờ xem cũng đã xem xong, cũng nên sớm rời đi"

Y một lòng muốn cho người rời đi, Kỷ Tuyên Linh lại một lòng một dạ, quyết định ý muốn ở lại. Hắn so Vân Ấu Thanh còn cao hơn một hai tấc, chính là chơi xấu đem y ấn lên trên giường, “Ta muốn cùng hoàng thúc ở cùng nhau.”

Chỉ có nhìn thấy y, xác nhận rằng người đang ở trước mắt, Kỷ Tuyên Linh mới cảm thấy an tâm.

"Hay là, nơi đây có bí mật gì không thể để trẫm biết?"

Đây là lần đầu tiên Kỷ Tuyên Linh tự xưng là "Trẫm" sau khi hai người gặp lại.

Rõ ràng cuộc binh biến trong gió tuyết ngày đầu năm Minh Hòa thứ chín đã được lên kế hoạch từ lâu. Biết đâu, lúc này Vân Ấu Thanh đã có ý định đó.

Hắn cố gắng nhìn vào mắt Vân Ấu Thanh để tìm ra manh mối, nhưng lại nghe y nói: "Dưới bầu trời này, đất nào mà không phải của thiên tử chứ."

Nói xong, y khựng lại, nhìn tư thế hơi thân mật của hai người, lại nói: "Ngoài ra, còn thỉnh bệ hạ tự trọng."

Kỷ Tuyên Linh ôm lấy người, trêu đùa nói: "Hoàng thúc không thấy bây giờ nói câu này hơi muộn rồi sao?"

Chuyện nên làm không nên làm, tối qua lúc nửa tỉnh nửa mơ hắn đều đã làm.

Đang lúc đắc ý, bỗng nhiên một luồng gió mạnh ập đến hạ bộ, Kỷ Tuyên Linh theo bản năng né tránh, cục diện trong nháy mắt bị đảo ngược.

Vị trí thay đổi, trường kiếm của Vân Dĩ Thanh lại một lần nữa kề trên cổ hắn.

"Bệ hạ lần này phải cẩn thận chút, đừng lại vô tình đυ.ng phải, vết thương cũ thêm vết thương mới."

Kỷ Tuyên Linh ngoan ngoãn nằm im, không dám cử động.

Vị hoàng thúc này của hắn đã làm nhϊếp chính vương nhiều năm, từ trước đến nay lại luôn tự nhận là trưởng bối, lúc không coi hắn ra gì, nhìn hắn với cún con chẳng khác nhau.

"Muốn ở lại, thì phải nghe lời ta." Vân Ấu Thanh lạnh lùng nhìn hắn nói.

Chẳng lâu sau khi đưa ra quyết định giữ Kỷ Tuyên Linh lại, vị nhϊếp chính vương vốn dĩ luôn sát phạt quả đoán lại hối hận.

Chỉ mới nửa năm không gặp, y như thể không còn nhận ra Kỷ Tuyên Linh.

Buổi trưa, khi phó tướng của y Long Võ Quân Tào Kiệm đến doanh trại, lời còn chưa nói được hai câu, đã nghe thấy tiếng đồ vật rơi xuống đất vang lên loảng xoảng.

"Ai?" Tào Kiệm rút kiếm quay người, tư thế cảnh giác y hệt Vân Ấu Thanh.

Vân Ấu Thanh lại cảm thấy nhức đầu.

Y sớm nên biết Kỷ Tuyên Linh sẽ không ngoan ngoãn nghe lời.

"Vương... Vương gia..." Tào Kiệm nhìn về phía bình phong, lại nhìn sắc mặt của Vương gia nhà mình, muốn nói lại thôi.

"Nếu ta nhớ không lầm, phía sau đó hình như là giường của Vương gia..."

"Có lẽ là đồ đạc chưa cất gọn gàng, không cần quan tâm." Vân Ấu Thanh tùy tiện tìm một cái cớ, đồng thời liếc mắt cảnh cáo về phía sau bình phong. Dáng vẻ bình tĩnh của y khiến Tào Kiệm tin tưởng không chút nghi ngờ, nhanh chóng thu hồi vũ khí xin lỗi y.

Kỷ Tuyên Linh đang chiếm giữ giường sau bình phong nhún vai, tẻ nhạt thu hồi năng lực.

Lúc nãy Vân Ấu Thanh đồng ý cho hắn ở lại, điều kiện duy nhất là không được để bất kỳ ai biết hắn ở đây. Chỉ là cảm giác kí©h thí©ɧ lén lút này lại khiến Kỷ Tuyên Linh càng muốn làm gì đó.

Đáng tiếc, phản ứng của Vân Ấu Thanh lại bình tĩnh như hắn dự đoán.

Long Võ Quân là đại quân chiến thắng trở về, lúc này việc có thể bàn bạc chỉ là ban thưởng, còn lại là một số việc lặt vặt.

"Những việc này cứ theo quy củ cũ mà làm, còn về ban thưởng, ngày mai gặp bệ hạ, bản vương sẽ báo cáo sự thật." Vân Ấu Thanh chỉ vài câu đã nói rõ những gì Tào Kiệm có thể hỏi, phất tay để Tào Kiệm lui xuống.

Tào Kiệm ngẩn người, mơ hồ nhớ ra rằng mình có chuyện quan trọng muốn hỏi, nhưng ai ngờ vừa mở miệng đã bị cắt ngang.

Bỗng nhiên Vân Ấu Thanh hỏi hắn ta: "Tào Kiệm, ngươi đã theo ta hơn mười năm rồi nhỉ?"

"Thưa Vương gia, là mười hai năm." Tào Kiệm lập tức đáp.

Vân Ấu Thanh khẽ gật đầu "Chức Tham Quân dù sao cũng thấp kém, với tài năng của ngươi, quả thực là uổng phí. Ngày mai ta sẽ tấu lên Bệ hạ để xin phong thưởng cho ngươi, bao nhiêu năm nay, chức vị của ngươi cũng nên được nâng lên."

Nâng lên cái gì, trẫm không đồng ý!

Kỷ Tuyên Linh ở sau lưng một lòng nghe lén, không vui thầm nghĩ.

Tào Kiệm thụ sủng nhược kinh, nhưng lại không hề vui mừng như tưởng tượng, ngược lại còn có vẻ mặt khó xử, cuối cùng "phịch" một tiếng quỳ xuống đất, kiên định nói: "Mạng của Tào Kiệm là của nhà họ Vân, nhất định phải lấy Vương gia làm trọng, tuyệt đối không thể rời đi như vậy. Huống chi bên cạnh Vương gia không thể không có người."

Kỷ Tuyên Linh càng không cao hứng.

Nói như thể hoàng thúc không có hắn ta thì không được vậy.

Chủ ý của hắn thay đổi nhanh chóng, lúc này lại nghĩ đến việc muốn điều chuyển người này đi thật xa.

Tất nhiên, cũng chỉ là suy nghĩ thôi. Đừng nói đến việc lúc này quyền lực của hắn bị hạn chế ở khắp nơi, cho dù có quyền lực tuyệt đối, cũng không nên hành động theo cảm tính như vậy.

Đây là điều hoàng thúc đã dạy hắn.

Mọi việc nên suy nghĩ kỹ trước khi làm.

Bên kia, Tào Kiệm nghiến răng, lại nói: "Cho dù phải đi, năm cuối cùng này, thuộc hạ nhất quyết phải ở lại!"

Năm cuối cùng?

Tim Kỷ Tuyên Linh khẽ động, không trách hắn suy nghĩ nhiều, thực sự là thời điểm này quá nhạy cảm.

Tào Kiệm là tâm phúc của Vân Ấu Thanh, hắn ta tuyệt đối sẽ không nói những lời vô cớ như vậy.

Khi hắn còn muốn nghe thêm, Vân Ấu Thanh đã ấn vào trán, đuổi người đi: "Thôi, chuyện này sau này bàn bạc, ngươi lui xuống trước đi."

Tào Kiệm ủ rũ rời đi, Kỷ Tuyên Linh cuối cùng cũng có thể thoải mái từ sau bình phong đi ra, tay còn cầm lấy cuộn tre "Không cẩn thận" bị hắn làm rơi xuống đất lúc nãy.

"Ta nhớ, Tào tướng quân hình như là tâm phúc của hoàng thúc, hoàng thúc ngay cả hắn cũng giấu, là muốn giấu ngọc trong nhà sao?"

Vân Ấu Thanh liếc nhìn căn lều trung quân đã được dựng lên và dỡ đi vô số lần "Giấu ngọc?"

Lại dùng ánh mắt chỉ vào Kỷ Tuyên Linh, "Giấu trong nhà?"

Y cười khẩy một tiếng, tóm tắt lại: "Suy nghĩ của bệ hạ quả nhiên là thoát tục mới mẻ."

Kỷ Tuyên Linh hoàn toàn không quan tâm, thậm chí còn mặt dày nói: "Ta đương nhiên nguyện ý bị hoàng thúc giấu đi."

Rốt cuộc là Kỷ Tuyên Linh thay đổi quá nhanh, hay là y chưa từng thực sự hiểu đứa nhóc mà y nhìn nó lớn lên?

Vân Ấu Thanh không khỏi có chút hoài nghi.

Trước đây khi họ chưa trở mặt, đứa trẻ này tuy cũng hay dính người, nhưng tuyệt đối sẽ không như thế này... không biết xấu hổ.

"Bệ hạ chỉ cần đừng khiến thần khó xử là được." Vân Ấu Thanh nhàn nhạt nói.

Nếu để đám bảo hoàng lão yêu quái trong triều đình biết được, chỉ sợ lại tưởng rằng y cố ý giam giữ Bệ hạ, bước tiếp theo nói không chừng chính là huy quân đánh vào kinh đô và vùng lân cận, thay đổi triều đại.

Mặc dù thêm một cái mũ trên đầu cũng chẳng sao, nhưng phiền phức vẫn nên ít thì tốt hơn.

Sau khi màn đêm buông xuống, hai người chen chúc trên chiếc giường không lớn của Vân Ấu Thanh, Kỷ Tuyên Linh ngoan ngoãn nằm im, hai tay chắp trước ngực, không hề có một động tác nhỏ nào.

Vân Ấu Thanh khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Y không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài, ít nhất là từ sau khi tỉnh dậy trên long sàng của Kỷ Tuyên Linh vào sáng nay, nội tâm y chưa bao giờ được bình yên.

Giống như, trong một khoảnh khắc nào đó, một sợi dây đàn bỗng nhiên đứt đoạn.

Mọi thứ đều rối tung lên.

Nhưng Kỷ Tuyên Linh dường như cảm thấy chưa đủ, nửa đêm lại lén lút bò dậy.

Vân Ấu Thanh vẫn luôn nhắm mắt giả vờ ngủ, sau khi nghe thấy tiếng động cũng không hề cử động, mãi đến khi khóe môi bị thứ gì đó mềm mại chạm vào.

Chỉ trong thoáng chốc.

Y nghe thấy Kỷ Tuyên Linh khẽ thì thầm bên tai hắn: "Hoàng thúc, con đi đây."

Đêm xuân tĩnh mịch, Vân Ấu Thanh rất lâu sau mới dám mở mắt, ngơ ngẩn nhìn lên trần lều đen kịt.

Hắn... là có ý gì…

—--------------

End Chương 2