Chỉ có như vậy, ta mới cẩn trọng, như đi trên băng mỏng, trở thành một hoàng đế tốt.
Còn cái ta quan tâm là... hi hi hi hi... ha ha ha ha, ta đã phá đám chuyện hôn nhân của hắn thành công.
Lão già kia, sớm muộn gì ngươi cũng là của ta, không thoát được đâu.
Từ đó, ta càng đọc sách điên cuồng hơn.
Dù sao cũng làm trì hoãn chuyện hôn nhân của người ta, phải chăm chỉ đọc sách học hành để bù đắp cho hắn chứ.
Năm mười tuổi ấy, ta đọc sách quá sức, đôi mắt gặp vấn đề, nhìn mọi thứ đều mờ mịt, đi đường vấp phải đá, té ngã.
Tĩnh Côn bế ta lên.
“Sau này đừng đọc sách quá đà nữa, hỏng mắt rồi, thần chỉ có thể phế bỏ người.”
Lúc này, đầu ta đã tới ngực hắn.
Đầu ta vùi vào ngực hắn, hai tay ôm lấy eo hắn.
Hê hê, hạnh phúc rớt nước miếng.
Vị Nhϊếp Chính Vương tài ba giỏi cả văn lẫn võ cảm thấy hoàng đế cũng nên tài ba như vậy, nên bắt đầu dạy ta cưỡi ngựa.
Hắn còn đang giải thích bí quyết cưỡi ngựa, ta đã một roi quất mạnh, ngựa đau, lập tức chạy như điên.
Ta vui vẻ phi nước đại phía trước, Tĩnh Côn gắng sức đuổi theo phía sau.
Cuối cùng hắn bắt được ta, nhưng phát hiện mình đã lạc đường trên một cánh đồng hoang vu.
Đúng vào mùa hè, gần trưa, mặt trời chói chang chiếu xuống hai chúng ta, chỉ thiếu một ít gia vị là có thể nướng chín tới nơi.
“Có phải chúng ta sẽ bị chết khát ở chỗ quỷ quái này không?”
Ta liếʍ liếʍ môi nứt nẻ, nói với Tĩnh Côn.
“Ái khanh, nếu ngươi khát không chịu nổi, trẫm... trẫm sẵn lòng tiểu tiểu cho ngươi uống.”
Tĩnh Côn vừa kinh tởm vừa cảm động.
“Vậy... thần cũng có thể tiểu tiểu cho bệ hạ uống.”
“Cảm ơn, trẫm không khát.”
Năm mười ba tuổi, ta để ý đến một cung nữ có đôi môi đỏ và răng trắng, quyết định phong nàng làm quý phi.
Tĩnh Côn đỡ trán.
“Bệ hạ, ngài là nữ nhi, nàng ấy cũng là nữ nhi, hai người không thể thành thân.”
Ta rất hoang mang.
“Tại sao nữ nhi và nữ nhi lại không thể thành thân?”
Tĩnh Côn trầm ngâm một lúc, nói một cách đầy ẩn ý.
“Bởi vì hai người không thể làm chuyện xấu hổ.”
Ta càng thêm hoang mang.
“Chuyện xấu hổ là chuyện gì?”
Tĩnh Côn mỉm cười, nghiêng đầu vào tai ta thấp giọng nói.
“Đợi khi bệ hạ thành thân ngài sẽ tự hiểu.”
Ta nói.
“Vậy thì đến đi, lão già, gả cho trẫm!”
Tĩnh Côn biến mất trong nháy mắt.
Năm mười bốn tuổi, dưới sự hỗ trợ của Tĩnh Côn, ta làm được một số việc lợi ích cho quốc gia và nhân dân, thiết lập uy tín, khiến cho thần tử tin phục, đế vị càng thêm vững chắc.
Đến tuổi dậy thì, ta bắt đầu trưởng thành thiếu nữ.