Chương 2

Bài thơ này suýt nữa ta đã thuộc lòng.

Haiz, hắn vẫn chưa hiểu ý ta.

Ta nghi ngờ hắn mới là kẻ ngốc.

Tĩnh Côn muốn phế bỏ ta.

“Hai năm qua, bệ hạ chỉ học được một bài “Quan Sư”, ba trăm bài thơ Đường, không thuộc một bài nào! Không thuộc một bài nào! Người ng/u như vậy mà làm hoàng đế sẽ khiến Đại Sở mất mặt, bản vương sẽ phế bỏ ngươi!”

Ta kéo tay áo hắn, khóc nức nở mà ngâm cho hắn nghe bài “Hành Lộ Nan” của Lý Bạch, “Trường Hận Ca” của Bạch Cư Dị, còn tặng thêm một bản “Xuất Sư Biểu” của Gia Cát Lượng rành rọt không sót chữ nào.

Tĩnh Côn nghe xong sững sờ, vẻ u ám trên mặt tan biến, cuối cùng hắn nở một nụ cười, ôm ta vào lòng, an ủi nói.

“Bệ hạ thông minh hơn người, trước hết... không phế nữa.”

Ta chỉ cao tới eo hắn, đầu vùi vào bụng hắn, tay ôm chặt lấy mông hắn, khoảnh khắc này, bao đêm thức trắng học sách đều đáng giá!

Năm mười tuổi, Tĩnh Côn muốn từ bỏ vị trí nhϊếp chính vương.

Hắn muốn thành thân.

Ta bỗng nhiên quỳ xuống trước mặt hắn.

Điều này làm hắn hoảng sợ, hắn cũng quỳ xuống trước mặt ta.

“Bệ hạ làm gì vậy? Dưới đầu gối bệ hạ có vàng, chỉ nên quỳ trời đất, quỳ phụ mẫu…”

“Lão sư”

Ta che miệng hắn lại, thiết tha nói:

“Một ngày làm thầy, cả đời làm phụ thân!”

“Từ khi sinh ra trẫm chỉ biết mẫu hậu, không biết phụ hoàng.”

“Bây giờ, nhϊếp chính vương chính là phụ hoàng của trẫm! Trẫm quỳ trước ngươi, có gì mà không được?”

Nếu mẫu hậu của ta còn sống, nghe thấy lý lẽ thần kỳ này của ta, chắc chắn sẽ đá ta xuống hố xí.

Tĩnh Côn che miệng ta lại.

“Những lời này, sau này đừng bao giờ nói nữa!”

“Vậy lão sư hãy hứa với trẫm, tiếp tục dạy trẫm đọc sách, học thơ có được không?”

Hắn vẫn còn do dự.

Ta hùng hồn phát biểu.

“Ba năm qua, lão sư đã truyền đạt kiến thức và dạy dỗ trẫm, khiến trẫm hiểu được đạo lý làm người.”

“Ba năm qua, lão sư kiên nhẫn giảng dạy, khiến trẫm học được biết bao là sách.”

“Ba năm qua, lão sư tận tụy cống hiến, hết lòng vì Đại Sở bồi dưỡng một vị hoàng đế...”

“Lão sư, tương lai trẫm làm vua như thế nào, Đại Sở sẽ là thiên đường như thế nào. Tương lai của trẫm, của Đại Sở, đều gắn liền với người đấy!”

Nói xong bài diễn thuyết dài, ta thở hồng hộc, suýt nữa thì tắc thở.

Sau đó ta tiếp tục nói.

“Quan trọng hơn là, không có người, thì không ai dám phế bỏ trẫm nữa!”

Biểu cảm của Tĩnh Côn đột nhiên nghiêm túc, hắn cảm nhận được gánh nặng trên vai mình.

Hắn quyết định ở lại, trở thành sự uy hϊếp bên cạnh ta, khiến ta luôn sợ hãi bị phế bỏ.