Chương 9

Edit: CoCa Sữa

Tiêu Thái An thất vọng lắc đầu, tam hoàng đệ quá vô dụng, trong chốc lát đã bị phụ hoàng đuổi đi, hơn nữa phụ hoàng khẳng định không nguyện ý khıêυ khí©h Thẩm Tạ chỉ vì một con hát, xem ra hắn đành phải suy nghĩ lại, hắn không vội cầu xin sự thương xót, hắn càng không nghĩ bởi vì Cố Nam Phong mà đối nghịch với phụ hoàng.

Vì thế chuyện của Cố Nam Phong cùng Nghiêm Chiêm sĩ tạm bị gác lại, Hoàng đế thấy không có chuyện gì quan trọng yêu cầu Lý công công tuyên bố bãi triều, ngáp dài một cái nghĩ xem nên đến chỗ cung phi nào để bắt kịp giấc ngủ của mình.

Dù sao Thẩm Tạ là người quản lý triều chính, hắn xử lý một số cái gọi là "việc quan trọng", những thứ đó không đẹp bằng các phi tần.

Thẩm Tạ xoay người rời đi, mấy vị đại thần vốn muốn cùng hắn nói chuyện, lấy lòng hắn, nhưng thấy hắn bước đi vội vàng, thì thầm nói: “Xem ra Vương gia chúng ta thật sự thích Nam Phong công tử kia, không chờ nổi nóng lòng trở về.”

“Nghe nói Nam Phong công tử lớn lên cực kỳ xinh đẹp, ta chưa từng nhìn thấy, không biết là dạng mỹ nhân gì, thế nhưng đem luôn Nhϊếp Chính Vương thanh tâm quả dục câu thành như vậy.” Một quan viên khác đi theo nói, phải biết rằng Thẩm Tạ đã 25 tuổi, cũng không gần sắc đẹp.

“Nghĩ đến hẳn là khuynh quốc khuynh thành.”

Hai người đàm luận giọng nói rất nhỏ, sợ bị người khác nghe thấy, đặc biệt là bị Thẩm Tạ nghe được, bọn họ khẳng định sẽ chết, thậm chí có thể sẽ bị đào mộ tổ tiên lên.

Phần tổ tiên của nhà người khác đầy khói, còn mộ tổ tiên của họ lại trống rỗng, danh vọng cả đời đã bị hủy hoại.

Thời điểm Thẩm Tạ trở lại Nhϊếp Chính Vương phủ, Cố Nam Phong đang dùng đồ ăn sáng, Thẩm Tùng cũng ở đó cùng y.

Thẩm Tùng rất thích Cố Nam Phong, đương nhiên chỉ là đối với ca ca ngưỡng mộ mà thôi, Thẩm Tạ bình thường đối với hắn quá nghiêm túc, không bao giờ cười. Thẩm Tùng kính trọng và sợ hãi Thẩm Tạ. Hiện tại trong nhà đột nhiên xuất hiện một ca ca như hoa như ngọc, còn luôn mỉm cười đối với hắn, Thẩm Tùng tư tâm nghĩ, nếu Thẩm Tạ đối với hắn là loại thái độ này thì tốt rồi.

Cố Nam Phong cũng thực thích Thẩm Tùng, nhớ tới Thẩm Tùng khi còn nhỏ lôi kéo ngón tay y, ánh mắt to ngập nước kêu y ca ca, Cố Nam Phong đáy lòng liền một mảnh mềm mại, đáng tiếc Thẩm Tùng họ Thẩm không phải họ Cố, lúc ấy Cố Nam Phong thường xuyên thầm hận, muốn đem Thẩm Tùng trộm đi, làm thân đệ đệ của mình.

Trong bữa ăn rất yên tĩnh, hai người im lặng ăn cơm, nhưng cũng không hề buồn bực, có một cảm giác bình yên và tĩnh lặng, Thẩm Tà từ xa nhìn thấy hình ảnh này liền ngẩn ra.

Cảnh tượng này trước đó đã từng xuất hiện trong đầu hắn, nhưng tất cả chỉ là hắn tưởng tượng, người cùng Thẩm Tùng ăn sáng không phải là Cố Nam Phong mà là một người khác.

“Vương gia.” Bọn thị vệ sôi nổi hành lễ, hai người nghe được động tĩnh, lập tức ngẩng đầu, Thẩm Tùng đứng dậy, chạy chậm ra sân: “Ca ca đã trở lại.”

Biết Thẩm Tùng rất vui mừng khi biết ngày hôm qua ca ca mình không làm gì Cố Nam Phong, điều này chứng tỏ ca ca hắn không phải loại người như vậy, trong lòng hắn ca ca vĩnh viễn đều là người có phép tắc.

“Ừm.” Thẩm Tạ khẽ gật đầu, khuôn mặt nghiêm túc: “ Trong bữa cơm không được phép chạy lung tung, về sau không được phép cùng y ăn cơm trong sân nhà mình."

“Vì cái gì?” Thẩm Tùng hỏi: “Ta thích Nam Phong công tử, vì cái gì không thể cùng y dùng bữa?”

Thẩm Tạ cười lạnh không trả lời: “Tới đây, lấy hết đồ ăn của nhị thiếu gia, về sau hắn không được phép tiến vào Thương Khung viện khi không có ta.”

Sao ngươi dám thích Cố Nam Phong, nhà bọn họ chỉ cần một tên điên là đủ rồi, không cần kẻ thứ hai.

Thẩm Tùng kêu khóc không đi, đáng thương vô cùng nhìn Thẩm Tạ, thấy Thẩm Tạ vẻ mặt lạnh nhạt, vì thế liền đưa mắt nhìn về phía Cố Nam Phong, Cố Nam Phong muốn mở miệng, nhưng cuối cùng lại không nói gì, làm ra vẻ bất lực, trơ mắt nhìn đồ ăn trên bàn thiếu một nửa.

Thẩm Tạ sắp điên rồi, nhưng hắn ngăn không được.

"Sao vậy, ngươi cũng muốn hắn ở lại?" Thẩm Tạ nguy hiểm nhìn Cố Nam Phong.

Cố Nam Phong lắc đầu: "Không, chuyện này tuyệt đối không có."

Y là thực thích Thẩm Tùng, nhưng mệnh chính mình quan trọng nhất, hơn nữa lần trước y cầu tình, Thẩm Tạ mắng lợi hại hơn, y không thể phạm phải sai lầm tương tự nữa.

Thế là Thẩm Tùng bị đuổi đi, hắn khóc lóc thế nào cũng vô dụng, hắn đứng ở ngoài Thương Khung viện, vẻ mặt bĩu môi, vẻ mặt oán khí: “Ta đi tìm lão tổ tông làm chủ!”

Thẩm Tạ trầm mặc không nói, đồ ăn được bày lên bàn, đêm qua hai người không ăn cùng nhau, đều ăn trong phòng của mình, lần này là ở hoa sảnh phía Tây, Thẩm Tạ ra lệnh: “Về sau ngươi mỗi ngày đều tới đây cùng bổn vương dùng bữa.”

“Vâng.” Cố Nam Phong gật đầu, vừa rồi thời điểm Thẩm Tạ răn dạy Thẩm Tùng y vẫn chưa đứng dậy, chính là muốn nhìn một chút Thẩm Tạ đối y dung túng, hiện tại xem ra cũng không tệ lắm, Thẩm Tạ điên về điên, không lăn lộn y là được.

“Kỳ thật nhị thiếu gia rất đáng yêu.” Cố Nam Phong nói một câu, vội tiếp tục dùng bữa, như vậy mặc kệ Thẩm Tạ nói cái gì nữa, y đều không mở miệng.

Thẩm Tạ nhướng mày: “Hắn đáng yêu?”

Cố Nam Phong thế nhưng khen Thẩm Tùng đáng yêu, không khen hắn đáng yêu? Chẳng lẽ hắn không đáng yêu sao? Thẩm Tùng còn muốn đi tìm lão tổ tông, dưới tình huống này, cho dù có trăm lão tổ tông, hắn cũng không có khả năng có thể nghe được lời Thẩm Tùng nói.

Thấy Cố Nam Phong đã bắt đầu dùng bữa, Thẩm Tạ không hề hỏi, nhưng trong lòng chung quy vẫn không nhịn được, nhìn Cố Nam Phong ăn cơm xong, Thẩm Tạ bắt lấy cổ tay của y: “Ngươi vừa rồi nói hắn đáng yêu?”

Cố Nam Phong: “……”

Không phải, chuyện này còn chưa có qua đi sao!

“Chẳng lẽ Vương gia cảm thấy đệ đệ nhà mình không đáng yêu sao?” Cố Nam Phong hỏi, nhìn y rồi lại nhìn Thẩm Tạ. Thẩm Tạ ở tuổi đó không dễ thương chút nào như Thẩm Tùng, hắn căn bản không cười, giống như thế giới nợ hắn một thứ, như một triệu lạng bạc..

Thẩm Tạ cẩn thận nghĩ nghĩ, hình như là rất đáng yêu, nhưng từ trong miệng Cố Nam Phong nói ra chính là không được.

“Không được.”

“Cái gì không được?” Cố Nam Phong nhíu mày, y hỏi đáng yêu hay không, Thẩm Tạ nói không được là ý gì?

Thẩm Tạ lắc đầu: “Ngươi không thể nói hắn đáng yêu.”

Cố Nam Phong vừa định hỏi vì sao, Thẩm Tạ tiếp tục nói: “Ngươi mau nói hắn xấu.”

“……”

Vương gia, cầu ngài đừng phát bệnh.

“Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy hắn xấu sao?” Thẩm Tạ gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt Cố Nam Phong, trừng mắt nhìn y.

Cố Nam Phong trong lòng chửi thầm, nhị thiếu gia rõ ràng thanh tú đáng yêu, nhưng vị huynh trưởng này thật là không một chút bộ dáng huynh trưởng, nào có ai nói thân đệ đệ của mình như vậy?

“Vương gia, ngài cùng nhị thiếu gia là thân sinh đi?”

Thẩm Tạ gật đầu: “Đương nhiên.”

“Vương gia cùng nhị thiếu gia bộ dáng có tám phần tương tự, chẳng lẽ Vương gia cảm thấy chính mình thực xấu?” Cố Nam Phong hỏi.

Thẩm Tạ vẻ mặt khó xử: “Ngươi cảm thấy bổn vương xấu?”

Cố Nam Phong nghiến răng nghiến lợi, rõ ràng là đang hỏi Thẩm Tạ, đó là hỏi câu, là câu hỏi !

“Vương gia không xấu, bộ dạng ngài tuấn mỹ, ngọc thụ lâm phong, quả thực là một nam tử tuấn tú."

Thẩm Tạ vừa lòng, như vậy là được rồi ! Vì thế không hề truy cứu Cố Nam Phong vừa rồi nói Thẩm Tùng đáng yêu.

Nhớ tới biểu hiện quá kích khi lâm triều của Tiêu Quang Tễ, Thẩm Tạ vội vàng rời đi, sai người đi tra Cố Nam Phong, hôm qua hắn vốn tưởng rằng Cố Nam Phong chỉ là một con hát bình thường, hiện tại xem ra, thân phận Cố Nam Phong không đơn giản như vậy.

Mà sổ con các đại thần đưa tới chồng chất như núi, Thẩm Tạ căn bản không có thời gian đi làm việc khác, đành phải tự mình xem xét từng tờ, sau đó sai người đem những sổ con đã phê vào cung, cuối cùng cũng đã phê xong mới thở phào nhẹ nhõm, liền nghe người bên ngoài nói Lâm Hải tới.

Thẩm Tạ không phải rất rõ ràng chuyện của Lâm Hải, nhưng biết lúc trước xác thật Lâm Hải có cứu một nữ nhân, bởi vì cảm kích cho nên lấy thân báo đáp, đi theo bên người hắn, không nghĩ tới nàng sẽ cùng Nghiêm Khánh còn có một chân.

Xem ra nữ nhân này chính là mồi nhử, chỉ để câu được con cá lớn Lâm Hải.

Lâm Hải quỳ gối, lời nói khẩn thiết : “Còn thỉnh Vương gia đưa ra chủ ý giúp thần, thần đi theo bên người Vương gia nhiều năm như vậy, khi nào trầm mê với sắc đẹp? Nếu không phải Linh Nhi chính mình nguyện ý, thần như thế nào sẽ lấy nàng làm thϊếp!”

Thẩm Tạ buông bút, không nói gì, Lâm Hải tiếp tục tố khổ: “Vương gia, ngài nhất định phải cứu thần! Linh Nhi đã bị thần bắt giữ, nhưng thần không thể tra tấn nàng. Nếu thần cưỡng ép thẩm vấn nàng, thần sợ sẽ truyền ra bên ngoài càng khó nghe hơn nữa!"

Thẩm Tạ đột nhiên cao giọng: "Người đâu!”

Lâm Hải có dự cảm không lành, lúc này Vương gia kêu người đến làm gì?

“Đem hắn kéo ra ngoài chém.”

“Vương gia!” Lâm Hải sửng sốt một chút, vội đi phía trước hai bước, ôm lấy chân Thẩm Tạ, kỳ thật đi ôm đùi Thẩm Tạ hiệu quả càng tốt, nhưng mà hắn không dám, cho nên cuối cùng chỉ có thể lựa chọn bàn chân: “Vì sao? Thần không có làm sai chuyện gì, là Linh Nhi tự mình dán tới! Ngài xem thần không có công lao cũng có khổ lao, xin người cứu thần!”

“Ngay cả việc gia đình của mình ngươi cũng không xử lý được, có người âm mưu hại mình chỉ có thể khóc, ngươi tìm bổn vương có tác dụng gì?” Thẩm Tạ lạnh lùng nói, hắn biết Lâm Hải khổ sở, đúng là như vậy, mới hận rèn sắt không thành thép.

Lâm Hải vóc người cao lớn, khóc lên đặc biệt có hỉ cảm, một bên gạt lệ một bên nói: “Vẫn là Vương gia rất tốt, Vương gia tìm Nam Phong công tử, lại thế nào cũng là hiểu tận gốc rễ sẽ không bị người tính kế, không giống thần, thần thề, về sau thần nhất định sẽ không tìm thê thϊếp, đối xử thật tốt với phu nhân, cho dù cả đời thần không có con, thần cũng sẽ chấp nhận số mệnh của mình!"

Nếu không phải vẫn luôn không có hài tử, Linh Nhi lại chủ động dán tới, Lâm Hải cũng sẽ không làm như vậy, muốn nói về sắc đẹp, hắn gặp qua cũng không ít, không đến mức bị nữ tử nho nhỏ mê hoặc, lúc trước phu nhân cùng hắn cùng đi đến biên cương, phu nhân đồng ý trước khi nạp thϊếp, hắn mới đem người đưa vào cửa.

Hiện tại tốt, cái gì cũng không có.

Hết chương 9