Chương 7

Edit: CoCa Sữa

Y đã nghe được phần lớn kiến

thức này từ trong miệng Tinh Thần, ngay lúc Cố Nam Phong đang muốn đưa tay kéo thắt lưng Thẩm Tạ thì Thẩm Tạ đột nhiên xoay người đi về phía án thư: “Ngày mai sẽ có người mang cho ngươi một ít sách, về sau xem nhiều tứ thư ngũ kinh, ta sẽ trừ thời gian khảo giáo ngươi.”

Cố Nam Phong: "..."

Tứ Thư Ngũ Kinh? Thẩm Tạ nghiêm túc?

Y đều đã chuẩn bị tốt tâm lý, kết quả thế này? Thế này sao!

Trong lúc nhất thời, giọng điệu của Cố Nam Phong không lên xuống, y cảm thấy khó chịu khi Thẩm Tạ chạm vào mình, nhưng hiện tại Thẩm Tạ không chạm vào y, y càng cảm thấy khó chịu hơn.

Y như vậy không có mị lực sao? Nhìn vẻ mặt Thẩm Tạ vô vị, chỉ nghĩ cùng y thảo luận tứ thư ngũ kinh.

Thật không hiểu được Thẩm Tạ trong đầu đang suy nghĩ cái gì!

Dù sao Thẩm Tạ cũng không bình thường, y bình thường như vậy làm sao có thể hiểu được mạch não của Thẩm Tạ.

Y đường đường là con ở hát hồng xá tử rất được yêu thích, dân chúng phải xếp hàng không biết bao lâu mới được nghe một vở kịch, Thẩm Tạ thực sự nhốt y vào Nhϊếp chính vương phủ, bắt y phải học thuộc lòng Tứ Thư Ngũ Kinh?

Còn không bằng cho y đi ra ngoài, để y tạo phúc cho xã hội.

Thẩm Tạ tùy tiện ngồi ở ghế trên, ngẩng đầu hỏi: “Ngươi biết chữ?”

“Biết.” Cố Nam Phong gật đầu.

Thẩm Tạ lập tức phân phó người đi chuẩn bị giấy và bút mực, Cố Nam Phong nhẹ nhàng cười, Thẩm Tạ đây là đang hoài nghi y?

Chỉ chốc lát sau liền có người đưa giấy và bút mực, đều là thượng phẩm, Thẩm Tạ lấy ra một cây bút: “Đến viết xem.”

Cố Nam Phong cầm bút lên, cau mày suy nghĩ nhưng không chịu đặt bút xuống.

Thẩm Tạ hỏi: “Chính là không biết viết cái gì?”

Cố Nam Phong lắc đầu: “Không phải, ta suy nghĩ, nếu ta viết chữ quá xấu, Vương gia ngài có thể hay không đánh ta.”

“……”

Thẩm Tạ nghe được Cố Nam Phong trả lời, trầm mặc thật lâu nói: “Sẽ không.”

Với thân hình nhỏ nhắn của Cố Nam Phong, đánh một chút phỏng chừng sẽ khóc rất lâu, hắn còn sợ đem người đánh khóc, Cố Nam Phong đi gặp lão tổ tông cáo trạng, đến lúc đó hắn không thể ăn và đi lại, lão tổ tông lại rất thích Cố Nam Phong .

Cố Nam Phong yên tâm, tùy tiện ở trên giấy viết xuống một hàng chữ, sau đó vừa lòng đưa cho Thẩm Tạ.

Thẩm Tạ tiếp nhận giấy, chỉ thấy mặt trên viết một hàng thơ: “Con chuột có thân, nhưng người lại thô lỗ! Người thô lỗ, làm sao có thể chết được?" .

“Nam Phong công tử rất biết chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.”

“Vương gia quá khen.” Cố Nam Phong mỉm cười, y không tính là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, chính là rõ ràng mắng Thẩm Tạ không có liêm sỉ, lễ nghĩa, không nghĩ tới Thẩm Tạ căn bản không tức giận, ngược lại còn rất có hứng thú cùng y thảo luận.

Vốn tưởng rằng Thẩm Tạ sẽ sinh khí đem y đuổi đi, thất sách.

“Xem ra ngươi thật sự đọc qua thư, thân chuột đều có thể tùy tay viết ra.” Thẩm Tạ đem giấy thả lại chỗ cũ, chữ viết xác thật cùng “Hắn” không giống, “Hắn” không giống Cố Nam Phong không yếu ớt như vậy. Khi đó, ngay cả hoàng đế cũng hết lời khen ngợi vì chữ viết mạnh mẽ và đầy uy lực của hắn.

Thẩm Tạ trong lòng cười khổ, rõ ràng là tận mắt nhìn thấy người nọ chết, lại còn có một tia ảo tưởng, hắn thật là không có thuốc nào cứu được.

Cố Nam Phong buông bút: “Vương gia còn muốn kiểm tra sao?”

“Không cần.” Thẩm Tạ đứng dậy: Bất quá ngươi vẫn cần đọc nhiều một chút, ngươi đã đọc qua Tứ Thư Ngũ Kinh, những thứ này không cần thiết, ta sẽ phái người mang cái khác đến cho ngươi."

Nói xong Thẩm Tạ rời đi, Cố Nam Phong cũng đứng dậy đi theo, y không hiểu được Thẩm Tạ suy nghĩ cái gì, chẳng lẽ muốn bồi dưỡng y trở thành học giả đương thời sao?

“Như thế nào, bổn vương phải đi, ngươi liền không biết ở lại một chút?” Thẩm Tạ đi đến cạnh cửa, đột nhiên thốt ra một câu, giọng điệu của Cố Nam Phong lại lớn hơn, hận không thể xông lên cho hắn một quyền.

“Cung tiễn Vương gia.”

Thẩm Tạ: “……”

Được hắn đi là được.

Sau khi Thẩm Tà rời đi, Tinh Thần từ bên ngoài đi vào, vẻ mặt khó tin: “Công tử, sao Vương gia hắn lại rời đi?”

“Chẳng lẽ ngươi muốn đến nhìn cái gì?” Cố Nam Phong nói.

Cố Nam Phong ngữ khí quá mức nguy hiểm, Tinh Thần vội vàng lắc đầu: "Không, không có gì."

"Rời đi thì tốt. Cũng may là hắn đã rời đi. Nếu không, ta sẽ đánh hắn không tìm được đông tây bắc nam, để hắn khi dễ công tử !"

Cố Nam Phong trầm mặc, nghĩ nên như thế nào tiếp cận thư phòng của Thẩm Tạ, Tinh Thần chẳng qua là khẩu hải, y quen rồi.

Tinh Thần tiếp tục nói không ngừng, Cố Nam Phong không để ý đến hắn, khó chịu liếʍ môi nói : "Công tử, ta giúp ngươi dọn giường được không?"

“Không cần, chỉ cần ngươi im miệng thì tốt rồi.” Cố Nam Phong không thích làm phiền người khác, cũng không phải người tàn tật, một việc nhỏ như dọn giường cũng có thể tự mình làm đủ cơm ăn áo mặc.

Tinh Thần chỉ có thể câm miệng, thấy sắc trời chậm rãi dần tối, hắn hỏi người bên ngoài thêm mấy ngọn nến, lại hỏi khi nào có thể ăn tối..

Cố Nam Phong cảm thấy Tinh Thần mặc dù có chút ồn ào, nhưng lại rất tinh tế, nếu một ngày nào đó thật sự chán nói chuyện với hắn, để Tinh Lam quay về cũng không muộn.

Cố Nam Phong nghe Tinh Thần ở bên ngoài cùng Trường Trị nói: “Chúng ta công tử sợ tối, về sau muốn nhiều thêm mấy cây ngọn nến, ban đêm để đèn sáng rõ mới tốt. Hơn nữa, Vương gia thật sự cứ như vậy rời đi,không trở lại sao. Công tử của chúng ta là đại mỹ nhân như vậy hắn lại mặc kệ, hắn không phải là không được đi?”

!!!

!!!

Tinh Thần là vì cái gì không phải người câm, hắn thật biết cách khoe miệng.

Công tử chúng ta dạ dày không tốt, nhất định phải ăn đúng giờ, không được quá muộn. Để bảo vệ cổ họng, không thể ăn đồ cay hoặc đồ ăn gây kích ứng, nên hạn chế dùng hành, gừng, tỏi, đặc biệt là mộc nhĩ. Công tử mỗi lần ăn đều sẽ khó chịu, nhớ rõ về sau không cần làm đồ ăn có mộc nhĩ.”

“Công tử thích ăn ngọt, đồ chua ngọt là khẩu vị tốt nhất.”

Trường Trị nhất thời ghi nhớ: “Còn có gì sao?”

“Ngươi là người Vương gia phái tới chiếu cố công tử? Xem bộ dáng ngươi tuổi không lớn, từ nhỏ liền ở Nhϊếp Chính Vương phủ?” Tinh Thần một bên vỗ bộ ngực một bên nói: “Ngươi yên tâm, công tử nhà ta tuy rằng tính tình không tốt, nhưng cũng không phải là người khó ở chung, sau này ngươi có cái gì không hiểu cứ hỏi ta, ta đại khái lớn hơn ngươi vài tuổi, nhất định sẽ hảo hảo chiếu cố ngươi!”

“Đa tạ Tinh Thần ca, về sau ta liền gọi ngươi như vậy.” Trường Trị cười lộ ra hai cái răng hổ nhỏ.

Sao trời vỗ bả vai Trường Trị: “Hảo huynh đệ!”

Được xưng là “Tính tình không hảo” Cố Nam Phong ho khan một tiếng, Tinh Thần nghe được động tĩnh lập tức câm miệng, đối với Trường Trị nói: “Hiện tại không phải thời điểm nói chuyện, quay đầu lại ca thỉnh ngươi uống rượu, ta đi vào trước chiếu cố công tử.”

Trường Trị gật đầu: “Kia Tinh Thần ca có gì yêu cầu kêu ta là được.”

Cố Nam Phong nhìn Tinh Thần trở về, liền thu liễm lại, Trường Trị nhìn ngây ngốc, lại rất có tâm cơ, Tinh Thần cùng hắn nói nửa ngày, nhưng không thể lấy ra bất kỳ tin tức hữu ích nào.

“Công tử chính là đói bụng?” Tinh Thần có chút ảo não, cảm giác lừa Trường Trị không tốt lắm, rõ ràng lớn lên đáng yêu như vậy, tính cách lại một chút cũng không đáng yêu, hắn còn phải ở chung cùng Trường Trị, thời gian dài sẽ có thể lừa đến.

Cố Nam Phong nói: “Ngươi đi hỏi một chút cuộc sống hàng ngày của Vương gia, khi nào đứng dậy, khi nào dùng bữa, cùng với khi nào đi vào giấc ngủ, đều hỏi một chút.”

Hiện tại hỏi thăm Trường Trị chi tiết, Trường Trị khẳng định sẽ không nói.

Tinh Thần bị Cố Nam Phong thúc giục tìm ra phương hướng, lập tức chạy đi tiếp tục cùng Trường Trị xưng huynh gọi đệ.

Hai người nói chuyện rất nhỏ, Cố Nam Phong lại nghe rất rõ ràng, nếu Thẩm Tạ thanh âm lớn hơn, y thậm chí có thể nghe được động tĩnh của căn phòng bên kia.

Tinh Thần tuy rằng là đang hỏi về sự riêng tư của Thẩm Tạ, nhưng với tư cách là “người trong phòng”của Thẩm Tạ, hỏi những câu hỏi này sẽ không có gì và sẽ không bị nghi ngờ.

Và sau khi biết được thói quen hàng ngày của Thẩm Tạ, sau này y sẽ có cơ hội đi vào thư phòng của Nhϊếp chính vương phủ.

Phòng Cố Nam Phong và phòng Thẩm Tạ chỉ cách nhau một bức tường, Cố Nam Phong có thể nghe được giọng nói của bọn họ, Thẩm Tạ tự nhiên cũng có thể nghe thấy, hắn ở trong phòng khẽ cau mày, không biết Cố Nam Phong đang nghĩ gì.

Hỏi thăm hắn khi nào ngủ, khi nào thức, không phải là muốn nửa đêm bò lên giường hắn đi?

Đến lúc đó hắn là đem người đuổi ra ngoài hay vẫn là giả bộ ngủ?

Thẩm Tạ lần đầu gặp được sự tình khó xử như vậy, vì thế không buồn ăn uống, bữa tối ăn ít hơn ngày thường, buổi tối trằn trọc không ngừng xoa cái trán, cuối cùng phát hiện là chính mình suy nghĩ nhiều, Cố Nam Phong căn bản không có lại đây.

Thẩm Tạ lập tức vọt tới phòng Cố Nam Phong, không màng Tinh Thần cản trở, xách cổ áo y lên hỏi vì sao lại không tới.

Cố Nam Phong đang ngủ say, hiện giờ thời tiết vừa lúc, không nóng không lạnh, y chỉ ăn mặc một thân áo trong màu trắng, ngày thường thức sớm, không nghĩ tới Thẩm Tạ thức sớm hơn, Cố Nam Phong lười nhác mở mắt ra, nhìn đến gương mặt phóng đại của Thẩm Tạ: “Vương gia?”

Có lẽ là còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, ngữ khí Cố Nam Phong mang theo một tia mềm mại, Thẩm Tạ giật mình, sau đó buông tay đang ôm Cố Nam Phong ra, cố ý lạnh lùng nói: “Đứng dậy.”

Cố Nam Phong không biết Thẩm Tạ lại phát điên cái gì, trời còn hơi sáng, nến còn chưa tắt, đoán chừng cũng chỉ giờ Mẹo, mặc dù bình thường y đã thức dậy vào giờ này. Lần này cảm giác bị tóm hoàn toàn khác, Cố Nam Phong có chút chán nản, không né tránh, trực tiếp mặc quần áo vào trước mặt Thẩm Tạ.

Cố Nam Phong nghe lời làm Thẩm Tạ không lời nào để nói, giây phút Cố Nam Phong vén chăn lên, hắn lập tức xoay người mắt, nhìn thẳng cho dù có điên cũng nhớ không nhìn vào những thứ không phù hợp, nhưng trong đầu hắn lại là khuôn mặt y đang ngủ mà hắn nhìn thấy khi mới bước vào phòng, cũng như bộ ngực hơi nhô lên của Cố Nam Phong khi hắn nhấc cổ áo lên, một nốt ruồi đỏ trên xương quai xanh, dường như đang dụ dỗ hắn tiếp tục.

Thẩm Tạ một trận khô nóng, không chờ Cố Nam Phong mặc xong quần áo liền ra phòng.

Hắn không biết tại sao mình lại bốc đồng như vậy, theo lý mà nói thì không nên, Thẩm Tạ không thể nghĩ ra nên đơn giản là không nghĩ nữa, dù sao hắn phát điên cũng không phải một ngày hai ngày. Nhưng cứ như vậy, Cố Nam Phong càng không thể như hắn nghĩ, người nọ có một cái nốt ruồi trên vai, còn nốt ruồi của Cố Nam Phong lại ở trên xương quai xanh.

Thẩm Tạ đi rồi, Cố Nam Phong nghe được âm thanh múa kiếm, nhớ tới bộ dáng Thẩm Tạ múa kiếm, thiếu niên nho nhỏ luôn là vẻ mặt nghiêm túc, Tinh Thần bưng tới một chậu nước, Cố Nam Phong rửa xong mặt, nhìn biểu tình trên mặt Tinh Thần một lời khó nói hết, bảo hắn trước không cần nói chuyện.

Lúc sau Cố Nam Phong đi ra khỏi phòng, ê ê a a mở miệng luyện giọng, hát bằng những giai điệu cơ bản nhất, tuy không mặc trang phục nhưng động tác của Cố Nam Phong vẫn uyển chuyển uyển chuyển, xem rất thú vị. Thẩm Tạ dừng lại, đứng dậy, cau mày nhìn Cố Nam Phong.

Cố Nam Phong không để ý tới ánh mắt Thẩm Tạ, Thẩm Tạ không phải không biết thân phận của y, đã dám để y ở đây, dám sáng sớm như vậy xách y lên, nếu Thẩm Tạ không để cho y dễ dàng, y cũng không cho phép Thẩm Tạ ở trong đình rất thoải mái.

Thích luyện kiếm phải không?

Kia y liền cho Thẩm Tạ thêm một cái nhạc đệm!

Hết chương 7