Chương 5

Edit: CoCa Sữa

Thẩm Tùng phục hồi tinh thần lại, có chút thẹn thùng cười cười cúi đầu, hướng Cố Nam Phong cọ cọ: “Ca ca, ta…… Ta không nghĩ tới Nam Phong công tử sẽ là cái dạng này, nhất thời thất thần mà thôi.”

“Đứng lại!” Thẩm Tạ bắt lấy Thẩm Tùng: “Đứng yên, không được lộn xộn.”

Đừng tưởng rằng hắn không nhìn thấy động tác nhỏ của Thẩm Tùng, còn dám dựa bên người Cố Nam Phong, thật cho rằng hắn mắt mù sao?

Thẩm Tùng lập tức đứng thẳng tắp, thân thể căng chặt, phụ thân chết sớm, hắn từ nhỏ là bị Thẩm Tạ dạy dỗ lớn lên, trưởng huynh như cha, cho nên rất sợ Thẩm Tạ.

“Nhị thiếu gia bất quá là kinh ngạc thôi, không có làm sai cái gì, Vương gia không khỏi quá mức nghiêm khắc, hắn tuổi tác nhỏ, sẽ bị dọa đến.” Cố Nam Phong nhìn Thẩm Tùng bộ dáng đáng thương, không nhịn được mở miệng, kết quả nói xong liền hối hận, hiện giờ y còn khó bảo toàn tính mạng, thế nhưng còn cầu tình cho người khác, phỏng chừng là chê sống lâu.

Thẩm Tùng hai mắt sáng lấp lánh nhìn về phía Vố Nam Phong, đã sớm nghe nói Nam Phong công tử là người ôn nhu, hiện tại thấy mới biết được cái gì gọi là chi lan ngọc thụ, ôn tồn lễ độ.

Nam Phong công tử thật là người tốt.

Thẩm Tạ hơi hơi nhíu mày: “Ngươi đang ta làm việc?”

Cố Nam Phong: “……”

“Không dám.”

“Ngươi hiện giờ lá gan rất lớn, dám tự tiện đi vào viện của ta, nếu không hảo hảo dạy dỗ lại, về sau chẳng phải là muốn trời cao, vị trí Nhϊếp Chính Vương là muốn cho ngươi hay không?” Thẩm Tạ quay đầu tiếp tục giáo dục Thẩm Tùng.

Vẻ mặt Thẩm Tùng buồn bả , Nam Phong công tử vẫn là không cần cầu tình giúp hắn, vốn dĩ sẽ bị mắng hai câu là xong, hiện tại phỏng chừng sẽ không dừng lại trong chốc lát, bệnh phát điên của ca ca ngày càng nghiêm trọng, ngay cả lão tổ tông đều không có biện pháp với hắn.

Cố Nam Phong phi thường đồng tình nhìn Thẩm Tùng, nhưng lại không dám mở miệng, y hiện tại còn không bằng Thẩm Tùng, bị mắng vài câu liền không có việc gì, kế tiếp đối mặt còn không biết là cái gì, trước kia Thẩm Tạ sẽ không như vậy, cái chết Định Quốc Công tạo thành ảnh hưởng hắn lớn như vậy.

Thẩm Tạ lại nói vài câu, đen mặt kêu Thẩm Tùng lui ra.

Thẩm Tùng bất an nhìn Cố Nam Phong: “Kia, ca ca có thể cho Nam Phong công tử đi cùng ta.”

Nam Phong công tử là người tốt như vậy , không thể để ca ca huỷ hoại.

“Phi lễ chớ ngôn, những cái đó ngươi là đã quên rồi sao?” Thẩm Tạ ánh mắt không tốt.

Thẩm Tùng vội cúi đầu: “Không quên.”

Nhưng hắn cũng chưa nói cái gì không hợp chứ? Rõ ràng là ca ca làm sai, lại tới giáo dục hắn, thật là quan chức phóng hỏa, xem ra hắn là không có biện pháp cứu người.

“Lời này nói rất đúng, ta xem là ngươi đã quên cái gì phi lễ chớ động!” giọng nói Lão phu nhân vang lên, thị vệ ngoài cửa sôi nổi quỳ xuống: “Gặp qua lão phu nhân.”

Thẩm Tùng ánh mắt sáng lên, chạy chậm đến bên người lão phu nhân: “Lão tổ tông, người xem ca ca giáo huấn ta, rõ ràng người sai chính là hắn!”

“Hôm nay là mừng thọ lão tổ tông, ngài không phải ở Thanh m các nghe diễn sao, như thế nào lại đến đây?” Thẩm Tạ phảng phất quên mất hắn làm chuyện kinh thiên động địa.

Lão phu nhân được Hỉ Thước đỡ vào phòng, nhìn quét một vòng, Cố Nam Phong vội vàng lui ra phía sau hai bước, cung kính hành lễ: “Gặp qua lão phu nhân.”

“Đứng lên đi.” Lão phu nhân ngồi ở ghế thái sư, lạnh lạnh nhìn Thẩm Tạ: “Ta vì cái gì đến đây, ngươi không biết?”

“Thanh m các nơi đó không ai tiếp xướng sao? Ta bất quá chỉ mang đi một người, lại không đem toàn bộ gánh hát tới, hôm nay là ngày mừng thọ, tổ mẫu nên ở nơi đó hảo hảo nghe diễn mới đúng.” Thẩm Tạ đi đến trước mặt lão phu nhân, hoàn toàn không cảm thấy chính mình có làm gì sai.

Lão phu nhân trừng mắt nhìn Thẩm Tạ một cái, nhìn về phía Cố Nam Phong: “Tu Tề không hiểu chuyện, làm Nam Phong công tử bị dọa sợ.”

Nàng yên lặng đánh giá Cố Nam Phong, với dung mạo và dáng người như vậy, quả nhiên danh bất hư truyền, nếu làm cháu dâu của nàng, cũng là đảm đương nổi, cũng không biết nhân gia có nguyện ý hay không, rốt cuộc tôn tử chính mình là cái tính tình gì, nàng rõ ràng nhất.

Trước kia Thẩm Tạ rất coi trọng lễ nghĩa, mặc cho ai thấy đều sẽ khen một câu, vẫn luôn làm lão phu nhân kiêu ngạo lòng, nhưng sau khi Định Quốc Công chết, Thẩm Tạ tính tình đại biến, không chỉ có như thế, còn không chịu cưới vợ, thế nhưng nói thẳng cưới vợ phải cưới Cố gia tử, làm lão phu nhân sợ tới mức chạy nhanh cho người lấp kín miệng hắn, hãi hùng khϊếp vía cho rằng Thẩm Tạ bị đồ vật không sạch sẽ bám vào người, mời đến rất nhiều hòa thượng, nhưng hiệu quả không lớn.

Cố gia tử nói đến chính là nhi tử quá cố của Trấn Bắc Vương Cố Huyền, không chỉ có là nam nhân, đã bị xử trảm vì tội phản quốc, đã sớm trở thành cô hồn dã quỷ, lời này nếu truyền ra ngoài, Quốc công phủ nhất định tai vạ đến nơi, lão phu nhân khuyên can hồi lâu, Thẩm Tạ mới câm miệng không nói.

Lão phu nhân trong lòng minh bạch, Thẩm Tạ nhiều năm như vậy không chịu thành thân, thoạt nhìn hỉ nộ vô thường cùng người điên giống nhau, thường xuyên làm một ít chuyện quỷ dị không hợp với lẽ thường sự, đều là bởi vì Cố Huyền.

Thẩm Tạ so với nàng sống còn mệt mỏi hơn, nhưng những việc này, trừ bỏ lão phu nhân biết, người khác càng không có khả năng biết.

Hiện tại đột nhiên xuất hiện Cố Nam Phong, không chỉ có họ Cố, vẫn là nam nhân, nếu có thể bồi ở bên người Thẩm Tạ, chậm rãi khuyên bảo, nói không chừng có thể làm hắn khôi phục bình thường.

Lão phu nhân trong lòng có chủ ý, nàng không sợ Thẩm Tạ đoạn tụ, chỉ hy vọng hắn có thể hảo hảo tồn tại, sống vui vẻ một ít, cho nên Thẩm Tạ coi trọng người này, nàng nhất định đem hết toàn lực, đem người lưu tại vương phủ.

“Vương gia không có làm gì ta, chỉ là cho ta rửa mặt, lão phu nhân không cần lo lắng.” Cố Nam Phong điềm đạm cười nói, tuy trong lòng rất muốn bóp chết Thẩm Tạ, lại biểu hiện thong dong rộng lượng.

Lão phu nhân hừ lạnh: “Ngươi không cần thay hắn cầu tình, hắn muốn làm cái gì, chẳng lẽ ta là tổ mẫu còn không rõ ràng sao?!”

Nàng nếu tới chậm chút, Cố Nam Phong hiện tại nói không chừng đã ở trên giường rồi.

“Ngươi lại đây, quỳ xuống!” Lão phu nhân đối với Thẩm Tạ nói.

Thẩm Tạ thấy lão phu nhân sinh khí, không thể không quỳ xuống: “Lão tổ tông, tôn nhi biết sai.”

“Sai ở nơi nào?” Lão phu nhân buông quải trượng, hỏi.

Thẩm Tạ trầm mắt suy tư, hắn cũng không biết chính mình sai ở nơi nào, Cố Nam Phong lớn lên rất giống người kia, đây là Cố Nam Phong sai, không phải hắn sai.

Trong phòng nhất thời an tĩnh lại, Cố Nam Phong nhấp môi, y nhưng thật ra muốn nhìn một chút Thẩm Tạ có thể sẽ nói ra cái gì,trước kia Thẩm Tạ sẽ không bao giờ nói “Sai”.

Sau một lúc lâu, Thẩm Tạ mở miệng: “Tôn nhi không nên trực tiếp đem Nam Phong công tử ôm đến thư phòng.”

Hẳn nên trực tiếp cho người ở trên đài rửa sạch mặt, sau đó lại ôm đến thư phòng, như vậy tổ mẫu sẽ không theo tới.

Thẩm lão phu nhân vừa lòng gật đầu, xem ra Cố Nam Phong xác thật có điểm tác dụng, có thể làm Thẩm Tạ nhận thức sai lần của chính mình: “Nếu sai rồi, vậy cấm đoán ba ngày ngày trong thư phòng, trừ bỏ thượng triều không cho phép ra khỏi cửa, suy nghĩ lỗi lầm của mình.”

“Được.” Thẩm Tạ đồng ý, không dám phản kháng.

Trên đời này duy nhất có thể phạt hắn, cũng chỉ có Thẩm lão phu nhân.

Thẩm Tùng tiến đến bên người lão phu nhân: “Tổ mẫu, người đã tới, bằng không ta lại sẽ bị khi dễ, còn có Nam Phong công tử.”

Thẩm Tạ nhàn nhạt nhìn Thẩm Tùng một cái, ánh mắt chuyển tới trên người Cố Nam Phong, Cố Nam Phong bộ dáng không liên quan đến mình, làm hắn có chút khó chịu, Thẩm Tạ khó chịu đương nhiên muốn lôi kéo người khác cùng hắn.

“Tổ mẫu, kỳ thật chuyện này không thể hoàn toàn trách tôn nhi.” Thẩm Tạ nhìn chằm chằm Vố Nam Phong, làm y trong lòng có loại dự cảm bất hảo.

Quả nhiên ——

“Này còn phải trách Nam Phong công tử câu dẫn ta.”

Mọi người sôi nổi nhìn về phía Thẩm Tạ, lại nhìn về phía Cố Nam Phong, Cố Nam Phong trong ánh mắt tràn đầy không thể tưởng tượng, Thẩm Tạ nói cái gì, y câu dẫn hắn?

Thẩm Tạ thật sự điên rồi, như thế nào có thể trợn mắt nói dối

Thẩm Tạ quỳ thẳng tắp, giọng nói hữu lực: “Tổ mẫu, Nam Phong công tử vừa xuất hiện liền hướng về phía tôn nhi vứt cái mị nhãn, kế tiếp cũng vẫn luôn nhìn tôn nhi, rõ ràng chính là lòng mang ý xấu, tôn nhi lúc này mới đem người ôm trở về.”

Cố Nam Phong: “……”

Y ngay từ đầu đã không thấy Thẩm Tạ có được không! Cho dù có nghĩ thầm đi thư phòng, cũng chưa kịp hành động, lời này nếu là truyền ra ngoài, y còn như thế nào làm người?

“Lão phu nhân minh giám, Nam Phong tuy là con hát, lại được học quá tứ thư ngũ kinh, sẽ không làm ra loại sự tình này, tuyệt không có khả năng!” Cố Nam Phong một thân chính khí nói, y không thể để Thẩm Tạ bôi nhọ y, Thanh m các nhiều người như vậy, tất cả mọi người xem rành mạch, y căn bản không có câu dẫn Thẩm Tạ!

Cố Nam Phong quỳ trên mặt đất nói: “Chỉ có những người đoạn tụ chi phích như Vương gia, mới có thể miên man suy nghĩ, ta không phải đoạn tụ, liền tính muốn câu dẫn, cũng tuyệt không có không có tâm tư đối với Vương gia.”

Lão phu nhân tâm như gương sáng, nhưng giờ phút này nàng chỉ có thể hướng về Thẩm Tạ, như vậy mới có thể lưu lại Cố Nam Phong, liền tính không phải đoạn tụ, nàng cũng chỉ có thể trước thực xin lỗi Cố Nam Phong.

“Lúc ấy ở đây người rất nhiều, ta già cả mắt mờ, tự nhiên là không thấy được cái gì, Hỉ Thước ngươi nhưng thấy được?” Lão phu nhân hướng về phía Hỉ Thước nâng cằm, Hỉ Thước tức khắc sáng tỏ, quỳ trên mặt đất cúi đầu nói: “Lão phu nhân, Nam Phong công tử xác thật vẫn luôn nhìn về phía Vương gia, nô tỳ có thể làm chứng.”

Cố Nam Phong nhìn bóng dáng Hỉ Thước, lại xem biểu tình lão phu nhân, mặt lập tức trầm đi xuống, y hiện tại nói cái gì cũng vô dụng, hơn nữa lão phu nhân cùng Thẩm Tạ là một nhóm, đều hố y!

“Nói bậy! Nam Phong công tử rõ ràng nơi nào cũng chưa nhìn!” Thẩm Tùng không phục nói: “Hỉ Thước tỷ tỷ, ngươi như thế nào cũng hướng về phía ca ca nói chuyện, rõ ràng là hắn đã làm sai, dựa vào cái gì muốn trách ở trên người Nam Phong công tử.?”

“Tùng Tùng!” Lão phu nhân ho nhẹ, ý bảo Thẩm Tùng không cần nói nữa.

Thẩm Tùng khí dậm chân, ủy khuất muốn khóc: “Hảo, hảo! Ta không nói, ta cái gì cũng không nói, các ngươi chính mình nhìn làm đi!”

Nói xong, Thẩm Tùng liền chạy như bay khỏi thư phòng, chạy hồi lâu mới dừng lại, vì khó chịu cho mình, càng khó chịu Cố Nam Phong.

Tổ mẫu ở trong mắt hắn vẫn luôn là cái người công chính, hôm nay là chuyện như thế nào? Ca ca thay đổi, tổ mẫu cũng đi theo ca ca cùng nhau vu khống Nam Phong công tử, vì cái gì!

Cố Nam Phong quỳ trên mặt đất, mắt nhìn thẳng: “Nếu như thế, Nam Phong không dám phân biệt, tùy lão phu nhân xử lý.”

Chết là sẽ không chết, Cố Nam Phong đã đoán được Thẩm Tạ muốn lưu lại y, chỉ là không nghĩ ra vì cái gì lão phu nhân cũng sẽ giúp Thẩm Tạ, nàng hẳn là lập tức đuổi hắn đi ra ngoài, hắn không bao giờ có thể tiến vào Nhϊếp Chính Vương phủ mới đúng.

Hoặc là hỏi y cần bao nhiêu bạc mới có thể rời khỏi Thẩm Tạ, không hề dây dưa.

Này không phù hợp kịch bản a!

Lão phu nhân tỉnh tỉnh, ngài sẽ không bị Thẩm Tạ hạ mê hồn dược đi!

Hết chương 5