- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Nhiếp Chính Vương Luôn Muốn Kim Ốc Tàng Kiều Ta
- Chương 4
Nhiếp Chính Vương Luôn Muốn Kim Ốc Tàng Kiều Ta
Chương 4
Chương 4
Edit: Coca Sữa
Cố Nam Phong bị bắt dừng lại, hí khúc đột nhiên im bặt, Thẩm Tạ sắc mặt tối sầm, không biết đang lẩm bẩm cái gì, Cố Nam Phong nghe không rõ ràng lắm, nhiều năm không thấy, Thẩm Tạ thoạt nhìn rắn chắc không ít, thân hình cao lớn, tướng mạo anh tuấn, mặt như sương lạnh, uy nghiêm không thể nhìn thẳng.
Thiếu niên tài giỏi, hiện giờ thoạt nhìn lại giống người điên.
Đây là tiệc mừng thọ lão phu nhân, Thẩm Tạ là làm sao?
“Ngươi là ai, ngươi rốt cuộc là ai……”
Cố Nam Phong trong lòng cả kinh, trên mặt lại không hiện ra, năm đó y xác thực cùng Thẩm Tạ quen biết, nhưng nhiều năm như vậy qua đi, dung mạo của y thay đổi rất lớn, lại đi theo sư phụ học mấy năm xương cốt teo lại, đường nét trên mặt cũng thay đổi, không nên bị nhận ra tới mới đúng, bằng không y cũng không dám trắng trợn táo bạo xuất đầu lộ diện ở kinh thành.
“Vương gia, Vương gia!” Mấy tên thị vệ sôi nổi vọt đến trên đài, muốn giữ chặt Thẩm Tạ, Thẩm Tạ trên người bộc phát nội lực cường đại, mấy người kia nháy mắt bị đẩy lùi ra xa, không dám đến gần nữa.
Thẩm Tạ vẫn đang lẩm bẩm tự nói, giống như rối loạn tâm thần, Cố Nam Phong căn bản nghe không rõ, chỉ nhớ rõ vừa rồi Thẩm Tạ hỏi y là ai.
Y hơi mỉm cười, trên mặt thong dong trấn định: “Tại hạ Cố Nam Phong, không biết Vương gia ngài có gì phân phó, hay là muốn thây đổi khúc nhạc khác?”
Cố Nam Phong, Cố Nam Phong, y cũng họ Cố, nhưng chung quy không phải người kia……
“Ai cho ngươi họ Cố, kéo xuống chém!” Thẩm Tạ lạnh lùng nói, giữa mày đều là lệ khí.
Cố Nam Phong: “……”
Những người họ Cố đều có tội? Phụ thân y họ Cố, y có thể làm gì?
Trên đài tất cả mọi người đều quỳ xuống, không dám có động đậy, càng không dám cầu tình cho Cố Nam Phong, sợ Thẩm Tạ lhoong cao hứng lấy bọn họ ra khai đao, Nhϊếp Chính Vương so với lời đồn càng đáng sợ hơn.
Sớm biết thế bọn họ sẽ không đến, dù có cho bao nhiêu bạc cũng không muốn mất mạng oan a!
Bọn thị vệ nghe được Thẩm Tạ phân phó, tiến lên bắt lấy Cố Nam Phong, Cố Nam Phong bị vài người áp chế, không thể không yếu thế: “Vương gia nêud không thích họ này, ta cũng có thể sửa họ, ngài cảm thấy họ gì tương đối tốt?”
Cung Bạch nói quả nhiên không sai, Thẩm Tạ thật sự có bệnh, còn bệnh không nhẹ!
Sống chết trước mắt, Cố Nam Phong quyết định thuận theo ý Thẩm Tạ tuy rằng y không theo Thẩm Tạ cũng có thể đào tẩu, nhưng cứ như vậy, y ở kinh thành tính toán hết thảy, đều sẽ bị hủy.
“Ai nói bổn vương không thích cái họ này?” Thẩm Tạ nhìn Cố Nam Phong, ánh mắt chưa từng rời , người này, cùng y quá giống, thật sự quá giống.
Là hắn muốn gϊếŧ người này, nhưng lại luyến tiếc.
Thẩm Tạ phất tay, bọn thị vệ buông Cố Nam Phong ra.
Cố Nam Phong chậm rãi đứng dậy, vừa rồi đầu gối có chút đau, y khẳng định đã sưng lên: “Vương gia, ngài không có gì phân phó, còn thỉnh xuống đài, không cần chậm trễ mừng thọ lão phu nhân.”
“Ca ca!” Thẩm Tùng từ trong đám người chui ra, ăn mặc một thân quần áo màu đỏ rực, chạy vội tới dưới đài, hướng tới Thẩm Tạ kêu: “Ca ca, hôm nay là ngày sinh lão tổ tông, ngươi không phải còn có một bức họa muốn tặng cho lão tổ tông sao? Ta bồi ngươi về thư phòng lấy đi.”
Thẩm Tùng diện mạo cùng Thẩm Tạ có tám phần tương tự, Cố Nam Phong nhìn đến ngẩn ra một chút, phảng phất thấy được thời thiếu niên của Thẩm Tạ, lúc ấy Thẩm Tạ cùng y như nước với lửa, ai cũng không phục ai, hai người bởi vậy đánh qua một trận, bất quá Thẩm Tạ chưa bao giờ sẽ không mặc quần áo sặc sỡ như vậy, luôn mặc một thân màu tối, có thể nhìn ra Thẩm Tùng được bọn họ bảo hộ rất tốt, tuổi đã không nhỏ, lời nói còn lộ ra cảm xúc, có chút ngây thơ.
Nghe được từ “Họa”, Thẩm Tạ hoảng hốt một chút, nhưng vẫn không thoát khỏi giằng co, ngược lại càng siết chặt hơn, Cố Nam Phong cảm giác cổ tay mình gần như bị phế bỏ.
“Tu Tề.” Lão phu nhân chống quải trượng, trên mặt đất chọc vài cái: “Ngươi xuống dưới cho ta,đừng gây sự!”
Lão phu nhân ánh mắt đầu tiên nhìn thấy C Nam Phong liền cảm thấy yêu thích, lại nghe Hỉ Thước nói y là kinh đô danh giác, diễn xướng lại rất tốt, trong lòng càng thêm vui mừng, lại không nghĩ rằng bị Thẩm Tạ nháo ra như vậy.
Thẩm Tạ thanh danh vốn là không tốt, nếu xúc động gϊếŧ Cố Nam Phong, thanh danh Nhϊếp Chính Vương liền thật sự sẽ rất xấu, nói không chừng sẽ truyền thành cái dạng gì, nàng đều có thể tưởng tượng đến ——
[ Nhϊếp Chính Vương thấy Nam Phong công tử lớn lên xinh đẹp, tâm sinh ác ý, thế nhưng ở mừng thọ của Thẩm lão phu nhân làm ra loại sự tình này. ] #
[ Tiệc mừng thọ Thẩm lão phu nhân, Nhϊếp Chính Vương đến tột cùng đối Nam Phong công tử muốn làm cái gì? Bá tánh kêu lên đau đớn:Quá tàn bạo!]#
Chỉ cần tưởng tượng đến đây , lão phu nhân liền lạnh cả người, các bá tánh bởi vì sợ hãi, không dám có bất luận câu oán hận gì, Cố Nam Phong vừa chết, nhất định khiến cho dân chúng phẫn nộ, lão phu nhân biết Thẩm Tạ là bị co giật não tạm thời, ngày thường Thẩm Tạ cũng thường xuyên làm một ít chuyện hợp với lẽ thường, nhưng còn không đến mức vì một họ gϊếŧ người.
Thẩm Tạ sắc mặt xuất hiện một chút hổ thẹn, trầm giọng mở miệng: “Lão tổ tông, diễn xướng ngươi có thể mời người khác tới xướng.”
Dù sao gánh hát có nhiều người như vậy, thiếu một Cố Nam Phong cũng không có gì.
“Về sau tôn nhi định bù đắp cho ngài.”
“Ngươi muốn làm gì?” Thẩm lão phu nhân so Thẩm Tạ sắc mặc còn nghiêm túc hơn: “Thẩm Tu Tề, trong mắt ngươi có còn xem ta lão tổ tông hay không? ngươi xuống dưới cho ra, không được náo loạn nữa.”
Mới vừa về kinh thành liền làm xằng làm bậy, hắn là đang chờ tấu chương chỉ trích hắn đưa đến triều đình sao?
“Lão tổ tông, ta biết chừng mực, ngài yên tâm.” Thẩm Tu Tề quay đầu lại, nắm lấy cổ tay Cố Nam Phong đi khỏi sân khấu .
Lão phu nhân chỉ vào hắn mắng, nhưng người quá nhiều, nàng luôn phải giữ mặt mũi cho Thẩm Tạ, chỉ có thể lo lắng chọc quải trượng: “Nghiệp chướng, thật là nghiệp chướng!”
Cố Nam Phong bị Thẩm Tạ kéo đến lảo đảo: “Vương gia ngài muốn mang ta đi chỗ nào?”
2..Y còn ở trên sân khấu, trên mặt vẫn còn trang điểm, quần áo diễn đi có chút không bất tiện, y có chút theo không kịp Thẩn Tạ
Thẩm Tạ một phen bế Cố Nam Phong lên, Cố Nam Phong cuống quít ôm lấy cổ Thẩm Tạ, trong lòng âm thầm hít một hơi, chết chắc rồi, Thẩm Tạ thật sự là đoạn tụ!
Thẩm Tạ không nói chuyện, vận khí bay khỏi san khấu, trong chớp mắt liền biến mất không thấy.
Bầu gánh ở hậu đài gấp đến xoay vòng, không biết Thẩm Tạ muốn làm cái gì, nếu Cố Nam Phong chết, gánh hát của bọn họ liền hoàn toàn xong rồi!
Sân khấu kịch loạn thành một đoàn, Thẩm Tùng đuổi theo Thẩm Tạ, lão phu nhân nỗ lực bình tĩnh nói: “Yên tâm, chỉ cần ta còn sống tuyệt đối sẽ không để Tu Tề làm chuyện ngu xuẩn, các ngươi cứ ở chỗ này, ta đi xem.”
Nói xong, lão phu nhân được Hỉ Thước đỡ, hướng đi đến viện của Thẩm Tạ, một hoàn hoàn, cùng mấy ma ma thị vệ lưu lại cùng nhau trấn an mọi người, sau đó phân phó người trên sân khấu bắt đầu xướng.
Mặc dù người trong gánh hát có chút lo lắng cho Cố Nam Phong, nhưng không có lá gan đi trêu chọc Thẩm Tạ, càng không dám rời đi, bầu gánh vội gọi người trên đài, cũng may bọn họ lần này nhiều mang theo vài người, dưới đài đều là khách quý, liền tính Thẩm lão phu nhân không ở, cũng cần phải diễn xướng tốt.
Cố Nam Phong được Thẩm Tạ một đường ôm đến viện, trong lòng yên lặng nghĩ, Thẩm Tạ có phải hay không đã nhìn ra cái gì, hay là vẫn hoài nghi y? Dù sao y hôm nay cũng xong rồi, vẫn là sớm chút chuẩn bị.
Tuy rằng Cố Nam Phong không để bụng cái gì trong sạch, huống chi Thẩm Tạ lớn lên cũng không tệ lắm, nhưng làm loại chuyện này hắn không có bất luận cái kinh nghiệm gì, trên phố nghe đồn, nếu là vô ý sẽ bị thương, hơn nữa rất đau, Thẩm Tạ là thích ở mặt trên hay là ở dưới?
Lấy thân phận Thẩm Tạ, nghĩ đến sẽ không ở dưới.
Thẩm Tạ lướt qua thị vệ, một chân đá văng cửa viện, Trường An thấy chủ tử nhà mình hấp tấp trở về, trong lòng ngực còn ôm một người, sợ ngây người: “Chủ tử……”
“Đi chuẩn bị nước ấm.” Thẩm Tạ lạnh giọng phân phó, sau đó trực tiếp đi vào phòng, đem Cố Nam Phong buông xuống.
Cố Nam Phong có chút không thể duy trì nụ cười trên mặt, mạnh mẽ bức bách chính mình cười ra nói: “Cái kia…… Vương gia ta còn chưa có chuẩn bị tốt, chúng ta như vậy có phải hay không quá nhanh, nếu không thì qua hai ngày?”
Thấy sắc mặt Thẩm Tạ không vui, Cố Nam Phong lập tức sửa miệng: “Ngày mai! Vậy ngày được không?”
Thẩm Tạ không nói y, chỉ lẳng lặng mà nhìn y, Cố Nam Phong rốt cuộc cũng cười không nổi, chán nản thất vọng nói: “Được rồi, hôm nay liền hôm nay, dù sao sớm muộn gì cũng đến, hòa thượng chạy được miếu đứng yên.”
“Ngươi đang nói cái gì vậy?” Thẩm Tạ vừa muốn hỏi lại, thì Trường An đổ đầy nước ấm vài một thùng lớn, còn cho người nâng thùng tắm tới.
Thẩm Tạ nhíu mày: “Chỉ rửa mặt thôi, ngươi lấy nhiều nước như vậy làm cái gì?”
Rửa mặt?
Trường An cùng Cố Nam Phong đều kinh ngạc, Vương gia ngài như vậy giống trống khua chiêng ôm người trở về, chỉ là vì rửa mặt?!
Nghiêm túc?
“Ngẩn người làm gì, còn không mau rửa mặt.” Thẩm Tạ trừng mắt nhìn Cố Nam Phong, vẻ mặt nhờn, bẩn muốn chết.
Cố Nam Phong ngơ ngác bị Trường An đẩy đến thùng nước, mặt ngâm vào nước một khắc, Cố Nam Phong có chút phản ứng không kịp, y hiện tại thật sự xem không hiểu Thẩm Tạ, vốn tưởng rằng Thẩm Tạ đem y mang về tới, là tưởng cùng y……
Bất quá cũng có khả năng là sợ y lớn lên xấu, cho nên mới kêu y rửa mặt.
Sau khi lau khô mặt, Cố Nam Phong đi đến trước mặt Thẩm Tạ: “Vương gia có vừa lòng không?”
Thẩm Tạ nặng nề nhìn Cố Nam Phong, một cái liếc mắt đều chưa từng rời khỏi, như vậy lại càng giống, chỉ là chung quy vẫn không phải y, y mặt mày sạch sẽ không có loại lấy lòng như vậy, hơn nữa so với Cố Nam Phong thoạt nhìn anh khí nhiều.
“Đi thay đổi quần áo trắng, đem những cái thứ đồ vật rực rỡ trên người lấy xuống.”
Người nọ chỉ mặc quần áo trắng thuần, tâm cao khí ngạo, phảng phất chỉ có màu trắng mới có thể xứng đôi với y.
“Chủ tử, trong phủ không có y phục màu trắng, ngài cùng nhị thiếu gia cũng chưa mặc qua.” Trường An vốn định nói ngài cùng nhị thiếu gia đều không thích, lời nói đến bên miệng liền sửa lại: “Hiện tại cho người đi mua?”
Còn không đợi Thẩm Tạ gật đầu, bên ngoài truyền đến âm thanh Thẩm Tùng: “Ca ca, ca ca!”
Thẩm Tùng người đầy chật vật, dính mấy màu đỏ dính đầy cỏ, không biết là từ đường nhỏ ở đâu chạy tới.
“Ca, ngươi đang làm cái gì, mau buông Nam Phong công tử ra!”
Thẩm Tùng từng đi qua lê viên, rất thích xem Cố Nam Phong xướng diễn, cơ hồ mỗi lần Cố Nam Phong lên sân khấu hắn đều sẽ đi, ở trong lòng Thẩm Tùng, Thẩm Tạ chỉ là có điểm nghiêm túc, không thích cùng người ta nói chuyện, nhưng trong xương cốt vẫn quân tử, lại nói như thế nào cũng không thể trực tiếp đem người từ sân khấu kịch ôm đi, loại chuyện này không hợp lễ nghĩa, làm Thẩm Tùng cảm thấy có chút huyền huyễn, cảm giác kia không phải ca ca hắn.
Bọn thị vệ đem Thẩm Tùng ngăn ở ngoài cửa, Thẩm Tùng trừng mắt nhìn bọn họ: “Ta các ngươi cũng dám cản, còn không mau lui ra!”
“Nhị thiếu gia, không có Vương gia phân phó, thuộc hạ không dám thả người.” Thị vệ mặt vô biểu tình nói.
Thẩm Tùng vào không được, chỉ có thể ở bên ngoài kêu la: “Ca ca, ca ca, ngươi cho ta đi vào, lão tổ tông đang ở phía sau, sẽ lập tức lại đây, hôm nay chính là mừng thọ lão tổ tông, ngươi chẳng lẽ muốn cho lão tổ tông sinh khí sao?!”
Nghe được âm thanh Thẩm Tùng, Thẩm Tạ không nhanh không chậm phân phó Trường An sai người đi mua quần áo, hơn nữa muốn mua loại tốt nhất, phát quan cũng mua trở về, chờ hết thảy đều dặn dò tốt, Thẩm Tạ mới để thị vệ cho Thẩm Tùng vào.
Thẩm Tùng thấy Cố Nam Phong không có việc gì, thở phào nhẹ nhõm một hơi, may mắn ca ca không hồ đồ đến mức làm việc ngốc, mà khi thấy rõ ràng mặt Cố Nam Phong, Thẩm Tùng hoàn toàn ngây người.
Nên hình dung gương mặt này thế nào đây?
Xinh đẹp không giống phàm nhân, diễm lệ vô song, cùng đứng ở sân khấu kịch Nam Phong công tử hoàn toàn không giống nhau, như vậy Cố Nam Phong, càng thêm hấp dẫn người, Thẩm Tùng tim thình thịch nhảy, hoàn toàn bị sắc đẹp mê hoặc.
Thẩm Tạ nheo lại mắt, trong lòng không thoải mái: “Nhìn cái gì mà nhìn? Nước miếng đều chảy ra ngoài, mất mặt không!”
Hết chương 4
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Nhiếp Chính Vương Luôn Muốn Kim Ốc Tàng Kiều Ta
- Chương 4