Chương 3
Edit: Coca Sữa
Dù có sinh một ngàn đứa cũng vô dụng, cũng đều coi là phế vật, không bằng bảo hắn đi dạy dỗ một hoàng tử thật tốt, coi như hoàng tử vẫn còn có thể dùng.
Cố Nam Phong: “……”
Cung Bạch thật sự là một diệu nhân.
Nếu để Đương kim Hoàng Đế nghe được, đừng nói Cung Bạch, toàn bộ Tuyên Bình hầu phủ đều nguy rồi!
Bất quá lời hắn nói tuy rằng có nguy cơ tru vi chín tộc, nhưng đều là lời nói thật.
Phi tần trong hậu cung của đương kim hoàng đế vô cùng nhiều, mỗi người điều là thiên tài phá thai, hài tử cũng không ít, chết cũng nhiều, nói thật thì hiện tại bảy tám vị hoàng tử, còn có mười mấy người công chúa cũng không tính là gì, thai lưu, chết trong bụng, chết non mới là nhiều nhất.
Trong số ít hoàng tử còn sống, người có thể kế vị chỉ có đại hoàng tử và ngũ hoàng tử, những người còn lại đầu óc không đủ dùng, hoặc là không đủ địa vị
Cố Nam Phong biết rõ điểm này, mới rõ ràng chính mình muốn làm cái gì, hoàng thất như thế làm, cũng khó trách sẽ bị người ngoài khống chế.
Cung Bạch ho khan một tiếng: “Đương nhiên, chuyện này quá xa, hai ta nói nói còn chưa tính, không thể nói trước mặt người khác.
“Ta biết.” Cố Nam Phong gật đầu.
Cung Bạch đột nhiên nghĩ đến cái gì, kích động mà tiến đến trước mặt Cố Nam Phong: “Ta nói cho ngươi biết, có lẽ chiêu này của lão hoàng đế có thể sẽ thực hiện được, nếu Thẩm Tu Tề thật sự đoạn tụ, kia hắn đời này sẽ không có con cái, khẳng định không thể so sánh cùng với hoàng đế một đống nhi tử!”
Cố Nam Phong dở khóc dở cười, đang nói chuyện, như thế nào lại xả đến trên người Thẩm Tạ?
Thẩm Tạ có phải hay không đoạn tụ cùng hắn không có quan hệ, nếu thật sự đoạn tụ, nói không chừng còn dễ đối phó, có tầng quan hệ này của Nhϊếp Chính Vương, ở kinh thành sẽ không có người dám coi thường y tương lai muốn mắng y cũng phải nhịn, âm thầm mắng y, tựa như Cung Bạch nói, không ai dám làm trò trước mặt Thẩm Tạ.
Có thể làm khiến các văn võ bá quan thành thật như vậy, Thẩm Tạ xác thật lợi hại, nhưng đều là một đám người tự cho là đứng ở chính nghĩa điểm cao thượng, phân rõ phải trái không cần đến mạng sống.
Trước kia Cố Nam Phong cùng bọn họ cãi nhau, lúc ấy có một lão nhân gia tức giận đến đỏ mặt, chỉ vào y nói không nên lời lời nói, liền kém trực tiếp mắng y.
Cung Bạch dặn dò Cố Nam Phong vài câu, thấy trên mặt y mang theo mỏi mệt, hỏi: “Tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt sao?”
“Ừm.” Cố Nam Phong gật gật đầu, uống trà để tỉnh táo.
“Ngươi nên xem lại tật xấu ngủ không được, thời gian dài như thế sao chịu đựng được?” Cung Bạch nhíu mày, biết chính mình khuyên cũng vô dụng, thật là hoàng đế không vội thái giám đã gấp.
Cố Nam Phong xoa xoa giữa mày, cười lắc đầu, đây là tâm bệnh, không có thuốc chữa.
Cung Bạch không hề quấy rầy Cố Nam Phong: “Vậy ngươi trở về nghỉ ngơi đi, ta đi trước, về sau ta tới ngươi cũng không thể lại cự tuyệt, có nghe hay không? Nếu không ta liền thật sự hủy đi lê viên này, đem ngươi trói đến hầu phủ, xem ngươi gặp hay không gặp!”
“Được, ta đã biết.” Cố Nam Phong gật đầu, gọi Tinh Lam tiễn Cung Bạch rời đi.
Cố Nam Phong cùng Cung Bạch gặp nhau ba năm trước, lúc ấy y còn ở Hạc Giang Sơn đi theo sư phụ trồng rau, tình cờ gặp Cung Bạch ra ngoài vân du ngẫu nhiên quen biết, chuyện trò vui vẻ, vì thế liền thành bằng hữu.
Giữa bọn họ thật sự cũng không có gì, bởi vì quan hệ giũa ba vị hoàng tử, Tuyên Bình hầu cho rằng Cung Bạch cũng đối với y có chút ý tứ, Cố Nam Phong thiếu chút nữa bật cười, chẳng lẻ cho rằng y sợ những lời đó uy hϊếp sao?
Nếu Cung Bạch đối với y có ý tứ, khẳng định sẽ cưỡng chế y rời khỏi nơi này, sẽ không làm y lưu tại lê viên hát cho người khác nghe.
Tinh Lam còn chưa trở về, Cố Nam Phong liền nghe Trần Lâm nói Tiêu Quang Tễ tới, càng thêm đau đầu: “Bầu gánh, ngài đi bồi hắn uống trà đi, ta giọng nói khó chịu, cũng không thể cùng hắn qua lại đánh Thái Cực.”
“Được được được, vậy ngươi nhanh đi nghỉ ngơi, tam hoàng giao cho ta ứng phó là được.” Vừa nghe Cố Nam Phong nói giọng nói không thoải mái, Trần Lan lặp tức đáp ứng, mặc kệ là thiệt hay giả, giọng nói Cố Nam Phong tuyệt đối không thể xảy ra vấn đề.
Cố Nam Phong chính giọng ca vàng của gánh hát bọn họ, là mặt mũi của toàn bộ hồng xá tử, cho dù có đã chết, giọng của Cố Nam Phong vẫn còn tốt.
Tinh Thần hộ tống Cố Nam Phong trở lại tầm phương các, Cố Nam Phong đêm qua gặp mấy cơn ác mộng, vẫn luôn không nghỉ ngơi tốt, nằm xuống một lát liền ngủ mất.
Ngày hôm sau Nhϊếp Chính Vương trở về thành, Cố Nam Phong thật sự ở lại lê viên, không ra cửa nửa bước, một bên thảnh thơi uống trà, một bên nghe người ta nói tình huống Thẩm Tạ bên kia.
Thẩm Tạ chiến thắng trở về vốn là đại sự, nên vô cùng náo nhiệt hoan nghênh, nhưng bởi vì hắn không không thích đám đông, cho nên trên đường phố người toàn bộ đều giải tán, chỉ có một ít thị vệ quỳ gối hai bên, trên đường phố tiếng châm rơi có thể nghe thấy, yên tĩnh vô cùng, không giống như là đánh thắng trận, ngược lại như là xám xịt trốn trở về.
Trong phủ Nhϊếp Chính Vương cũng thực an cũng không đốt, càng không có thần tử đi đến chúc mừng, Thẩm Tạ hồi triều, giống như hắn chưa từng rời đi giống nhau, không có nhấc lên bất kì gợn sóng nào.
Nhưng đây đều là bề ngoài, những chuyện quỷ quyệt cũng không ngừng, hoàng đế già nua, trong số các hoàng tử không còn ai, Nhϊếp Chính Vương một tay che trời, chờ hoàng đế vừa chết, kinh đô sẽ nghênh đón một trận đại biến.
“Cũng khó trách các bá tánh sợ hắn, đánh thắng trận vốn là chuyện tốt, nên chúc mừng một phen, nhưng hắn bày ra vẻ mặt như đánh bại trận,mặt xám mày tro, ai dám cao hứng?” Tinh Thần một bên phun tào một bên đưa quả nho đã lột cho Cố Nam Phong.
“Công tử, ngươi thật sự muốn đi Nhϊếp Chính Vương phủ chúc thọ lão phu nhân?”
Cố Nam Phong gật đầu: “Đương nhiên.”
“Nhưng thế tử nói hắn là đoạn tụ, ngài liền không lo lắng sao?”
Cố Nam Phong còn chưa trả lời, Tinh Thần tiếp tục nói: “Bất quá ta thật ra cũng không có gì lo lắng, chính là sợ công tử tương lai sẽ coi trọng hắn, ta cũng không muốn đi theo đến Nhϊếp Chính Vương phủ, công tử biết ta thích nhất náo nhiệt, đi nơi đó chỉ sợ không đến hai ngày liền đem ta buồn bã mà chết!”
Cố Nam Phong: “……”
“Còn tiếp tục nói, ngươi khả năng sẽ sống không đến lúc ấy.”
Tinh Thần lập tức câm miệng, không dám lại nói, nhưng vẫn là không nhịn được, tuy rằng biết mình này há mồm sẽ dễ dàng đắc tội với người khác.
“Công tử, nếu không chúng ta vẫn là đừng đi?”
Tinh Thần do dự trong chốc lát, khuyên nhủ: “Ngươi lại không phải đoạn tụ, nếu thật sự được Nhϊếp Chính Vương coi trọng, vậy làm sao bây giờ a?!”
Cố Nam Phong trừng mắt nhìn Tinh Thần một cái: “Nếu như ngươi không nói sẽ không ai nói ngươi câm.
Tinh Thần yên lặng mà mằng thầm, công tử cho dù muốn bán, cũng phải có người mua mới được, hắn nói quá nhiều, phỏng chừng mọi người đều sẽ ghét bỏ hắn.
“Nghe đồn mà thôi, Cung Bạch nói không nên tin thật, ngươi đừng cùng hắn học đồ vật lung tung rối loạn.”
“Đúng vậy.” Tinh Thần không tình nguyện gật đầu, hắn cảm thấy thế tử nói có lý, Nhϊếp Chính Vương tuổi đã gần già rồi, còn không có cưới vợ sinh con, không phải đoạn tụ thì là cái gì?
Cố Nam Phong xem vẻ mặt của hắn liền biết hắn suy nghĩ cái gì, cười nhưng không cười nói: “Hắn nếu đã già rồi, vậy công tử của ngươi là ta có phải hay không cũng già rồi?”
Rốt cuộc y cùng Thẩm Tạ bằng tuổi, tính lên, Thẩm Tạ thậm chí so với y nhỏ hơn hai tháng.
“Sao có thể? Công tử ngài đang ở tuổi trưởng thành, cũng đang ở tuổi thích hợp làm nam nhân!”
Tinh Thần cười làm lành nói: “Công tử tuổi tác vừa lúc, bằng không những loại thoại bản vai chính sớm nên thay đổi, hiện tại tất cả đều là ngài cùng tam hoàng tử còn có Cung thế tử, gần nhất còn ra một cái thoại bản sinh con, công tử ngài thật sự có thể mang thai sao?”
Cố Nam Phong vỗ trán: “Không cần xem những cái thoại bản kỳ quái đó."
Tinh Thần cùng Tinh Lam là huynh đệ song bào thai, một người trầm mặc ít lời, một người hoạt bát hiếu động, Tinh Thần từ khi tới kinh thành đã bị nơi phồn hoa này hấp dẫn, mỗi ngày đều sẽ tiếp xúc đến những đồ vật mới mẻ, đặc biệt yêu tha thiết thoại bản, nói không chừng sẽ nhìn đến cái gì.
Cố Nam Phong cũng không rõ, vì cái gì hai người lại khác biệt sẽ lớn như vậy, Tinh Lam từ trước nay không làm y lo lắng quá, cùng Tinh Thần là hai cái thái cực.
Nếu y có thể mang thai, lợn rừng đều có thể bay trên trời cao!
Cố Nam Phong oán hận nghĩ, những người viết thoại bản cũng đều là nhân tài, chúc bọn họ đều có thể mang thai, toàn bộ một thai bảo mang cầu chạy.
Cùng ngày mừng thọ Thẩm lão phu nhân, Cố Nam Phong đã sớm cùng gánh hát cùng nhau đến Nhϊếp Chính Vương phủ chuẩn bị, Nhϊếp Chính Vương phủ đời trước là Định Quốc Công phủ, lúc sau đổi thành Nhϊếp Chính Vương phủ, cũng không có mở rộng, chỉ là sửa chữa một phen, rất nhiều đồ vật bên trong đều giữ nguyên cũng giống như trước đây, Cố Nam Phong đã từng đến đây một lần, có chút ấn tượng
Lão phu nhân rất thích nghe diễn, bên trong phủ Nhϊếp Chính Vương có một sân khấu kịch, tuy rằng rất lớn, nhưng cũng không hoa lệ đẹp mắt, dưới hiên treo bảng hiệu “Thanh m clCác”, mặt trên chữ viết là rồng bay phượng múa, di năm đó Định Quốc Công sở đề. Bên trong có ba sân khấu, sân trên, sân dưới, và dưới sân khấu lần lượt gọi là "Phúc Lộc Thọ" cuốn lều lợp mái kiểu núi, trang trí ngói lưu ly cắt biên, không có tính trang trí cao, lão phu nhân cần kiệm, ghét nhất phô trương lãng phí.
Cố Nam Phong mắt nhìn thẳng, đi theo phía sau bầu gánh, từ nha hoàn bà tử dẫn đi đến hậu trường, Nhϊếp Chính Vương phủ quy củ nghiêm khắc, nhưng Cố Nam Phong ngẫu nhiên vẫn có thể nghe được vài câu bọn nha hoàn khe khẽ nói nhỏ.
“Đây là Nam Phong công tử sao? Y so trong lời đồn thoạt nhìn càng thêm khí vũ hiên ngang, cùng thần tiên giống nhau.”
“Nam Phong công tử là họa đi ra đi câu nói kia nói như thế nào? Di thế mà độc lập, còn lại một mình mà độc lập!”
“Ai nói không phải đâu, vừa rồi y liếc mắt nhìn ta một cái, lòng ta gần như tan chảy, nếu là có thể khiến Nam Phong công tử cười, cuộc đời này coi như không uổng!”
“Nhân gia nhìn xem chính là người phía sau lưu li bình hoa, mới không nhìn ngươi, hư, lại đây, lại đây……”
Bọn nha hoàn lập tức im lặng, sắc mặt đỏ ửng, tim đập nhanh hơn, bởi vì Thẩm Tạ đang ở địa vị cao, các nàng đi theo tiếp đãi không ít khách khứa, nhưng không giống Cố Nam Phong dung mạo xuất chúng như thế vẫn lần đầu tiên, cho nên nhịn không được khẩn trương.
Cố Nam Phong bật cười, bọn nha hoàn đó nhất định cho rằng y nghe không được, không nghĩ tới y lỗ tai rất thính, cho dù ở xa cũng có thể nghe rõ.
Không gian phía sau sân khấu cao rộng, đoàn người tiến vào trong vô cùng nhỏ bé, trung gian có giếng trời nối liền trên dưới, bầu gánh phân phó người đem đồ vật gác xuống, đầy mặt tươi cười tiễn các nha hoàn bà tử ở Nhϊếp Chính Vương phủ.
“Chúng ta định hảo hảo chuẩn bị tiết mục, mời các vị đến!
Khúc mừng thọ đều tương đối cát tường, Cố Nam Phong một bên trang điểm, một bên lặng lẽ đánh giá thủ vệ bốn phía, Nhϊếp Chính Vương phủ trừ bỏ lão phu nhân, còn có nhị vị thiếu gia, thân đệ đệ Thẩm Tạ, danh Thẩm Tùng, nhũ danh Tùng Tùng, năm nay mười lăm, nha hoàn người hầu không nhiều lắm, nhưng thủ vệ nghiêm ngặt, muốn từ nơi này xuyên qua thư phòng Thẩm Tạ, cực kỳ khó khăn.
Một canh giờ sau, hết thảy chuẩn bị xong, Cố Nam Phong đứng dậy, thướt tha yểu điệu đi đến trên đài, cúi người hành lễ, đồng la tiếng vang lên, trò hay mở màn.
Cố Nam Phong ê ê a a mở miệng, dáng người y yểu điệu mềm mại, động tác lưu uyển chuyển tuyệt đẹp, nếu không phải bởi vì thân hình cao, căn bản nhìn không ra là nam tử.
Thẩm lão phu nhân ngồi ở phía dưới, Cố Nam Phong vừa vừa xuất hiện bị y hấp dẫn, không ngừng mà trầm trồ khen ngợi, thấp giọng hỏi nha hoàn bên người: “Người kia là ai, như thế nào ta chưa bao giờ gặp qua?”
“Hồi lão phu nhân, đây là gánh hát hồng xá tử, kinh thành người đều xưng y là Nam Phong công tử.” Hỉ thước trả lời: “Dĩ vãng chỉ là nghe nói, hôm nay vừa thấy, đúng là danh bất hư truyền.”
Hai người đang nói chuyện, liền thấy sân khấu kịch một bóng người màu đen tiến lên, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm cái gì, Thẩm lão phu nhân nhíu mày: “Tu Tề đây là lại phát bệnh? Mau, mau đi ngăn lại hắn, đừng làm cho hắn nổi điên!”
Hỉ Thước chạy nhanh đi kêu người, còn không đợi người đi cản, Thẩm Tạ đã phi thân vọt tới sân khấu kịch, bắt lấy cổ tay Cố Nam Phong .
Hết chương 3