- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Nhiếp Chính Vương Luôn Muốn Kim Ốc Tàng Kiều Ta
- Chương 13.1
Nhiếp Chính Vương Luôn Muốn Kim Ốc Tàng Kiều Ta
Chương 13.1
Edit: CoCa Sữa
“Vương gia, ngài nên hảo hảo quản giáo người của ngài.”
Cố Nam Phong cười nhẹ, sắc mặt Thẩm Tạ đột nhiên tối sầm lại, Cố Nam Phong chỉ có thể cầu nguyện cho Trường Trị may mắn, khi nào kêu không tốt, một hai phải vừa lúc Thẩm Tạ mới cắn xong người, Trường Trị thời gian này thật trùng hợp.
Có lý do nghi ngờ rằng hắn đã nhìn thấy bất cứ điều gì.
Trí nhớ của Thẩm Tà mơ hồ, hắn không biết lúc điên lên mình đã làm gì, hắn chỉ nhớ Cố Nam Phong nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, không ngừng nói không sao, không sao.
Giọng nói dịu dàng mơ màng như vậy cứ quanh quẩn trong đầu Thẩm Tạ, trong trí nhớ của hắn ngoại trừ mẫu thân, chưa từng có ai dỗ dành hắn như vậy, Thẩm Tạ xoay người đi ra ngoài, Trường Trị nhìn thấy hắn đi ra với vẻ mặt khó hiểu. Vừa rồi kích động quá, giọng nói quá lớn, Vương gia nhất định đã nghe thấy.
“Vương, Vương gia." Trường Trị gương mặt đáng yêu oa oa nhăn thành một đoàn, quỳ rạp xuống trước mặt Thẩm Tạ: “Vương gia, nô tài biết sai, thỉnh ngài trách phạt.”
Thẩm Tạ cụp mắt xuống, Trường Trị nơm nớp lo sợ quỳ xuống, không dám cầu xin tha, hắn không biết Vương gia sẽ trừng phạt hắn như thế nào, trong lúc hắn đang suy đoán, Thẩm Tạ cuối cùng nói: “Đi lấy thuốc trị thương.”
Thuốc trị thương, cái gì thuốc trị thương? Ai bị thương?
Trường Trị vội vàng nói: “Vương gia ngài bị thương? Nô tài liền đi thỉnh đại phu.”
“Không cần, ngươi đi lấy chút kim sang dược là được, vết thương không nặng.” Thẩm Tạ nói.
Lúc này Trường Trị mới dám ngẩng mặt lên nhìn Thẩm Tạ, trời tối Trường Trị nhìn không rõ, nhưng hắn vẫn nhìn thấy khóe miệng Thẩm Tạ có vết máu, trong lòng cả kinh, Vương gia thật sự không cắn Nam Phong công tử đi?
Xong rồi, hắn có phải hay không sẽ không thấy được mặt trời ngày mai.
Chao ôi, sao ngay từ đầu hắn lại tình nguyện giám sát Nam Phong công tử, thà để những huynh đệ khác làm thì tốt hơn.
Thẩm Tạ đứng ở ngoài cửa, gió thổi bay đi cảm giác vương vấn trong lòng, hắn ngơ ngác nhìn cây thu hải đường trước mặt, còn gọi là hoa hải đường, Thẩm Tạ cười khổ một tiếng, nếu năm đó hắn đến sớm một chút, người nọ nói không chừng liền sẽ không.....
“Vương gia, kim sang dược!” Trường Trị một khắc cũng không dám chậm trễ, sợ Thẩm Tạ sẽ trách phạt.
Thẩm Tạ bị kéo ra khỏi dòng suy nghĩ, không nói một lời tiếp nhận kim sang dược trong tay Trường Trị quay trở về phòng, Cố Nam Phong đã đứng dậy, nhìn thấy thứ trong tay Thẩm Tạ, khẽ mỉm cười:
"Chỉ là vết thương nhẹ thôi, Vương gia không cần như thế.
"Cởϊ qυầи áo ra." Thẩm Tạ không nghe Cố Nam Phong nói, trong miệng thoang thoảng mùi máu tanh nói cho hắn biết, việc này khẳng định không dễ dàng như Cố Nam Phong nói, trong lòng không khỏi đối Cố Nam Phong thêm vài phần hảo cảm, này nếu là người khác, chỉ sợ đã sớm kêu đau.
Cố Nam Phong cố ý nói: “Như vậy không tốt đi, Vương gia nếu lại cắn ta một ngụm làm sao bây giờ?”
"Sẽ không, đem cởϊ qυầи áo ra." Thẩm Tạ ôn hòa lặp lại, nếu không phải vừa rồi Cố Nam Phong ôn nhu, Thẩm Tạ đã sớm thô bạo đem người cởϊ qυầи áo ra, cũng sẽ không nói nhiều với y.
Cố Nam Phong nhướng mày, không trêu chọc Thẩm Tạ nữa, ngoan ngoãn cởi phân nửa quần áo, lộ ra bờ vai bị Thẩm Tạ cắn.
Vết máu còn chưa khô, có không ít dính trên quần áo, Thẩm Tạ nhìn vết răng sâu trên vai Cố Nam Phong, nếu dùng lực nhiều hơn, thịt của Cố Nam Phong sẽ không thể cứu được.
Vốn dĩ đã gầy, nếu mất đi một miếng thịt nữa thì càng khó dưỡng trở lại.
Y phục của mỹ nhân nữa cởi ra, vai rộng và vòng eo hẹp để lộ xương quai xanh hoàn hảo, nhìn từ cổ áo cũng có thể thấy cơ bụng mờ nhạt của y, trông y không hề yếu đuối mà giống như đã luyện qua võ.
Tuy nói hát tuồng xác thật yêu cầu luyện võ, nhưng con hát sẽ không cố tình theo đuổi sức mạnh mà chỉ chú trọng đến ngoại hình, mà Cố Nam Phong thoạt nhìn như là cố tình luyện qua.
Thẩm Tạ trong lòng nỗi lên một nghi hoặc, nheo mắt lại, cầm lấy kim sang dược nhẹ nhàng bôi lên người Cố Nam Phong, Cố Nam Phong cau mày quay đầu nhìn Thẩm Tạ: “Vương gia, bộ dáng này của ngài như lâm phải đại địch, thật đúng là hiếm thấy.
Chưa kể là hiếm thấy, Thẩm Tạ trước giờ chưa từng có bộ dạng như vậy, hắn thờ ơ liếc nhìn Cố Nam Phong, cất kim sang dược ở đầu giường Cố Nam Phong: “Khi không có ta ở bên cạnh, chính ngươi nhớ bôi thuốc.”
"Ừm." Cố Nam Phong gật đầu, nghiêng quần áo, muốn đợi thuốc khô rồi mới thay quần áo, Thẩm Tạ có chút khó chịu, đơn giản rời khỏi phòng, chỉ cần không nhìn thấy Cố Nam Phong, hắn mới có thể bình tĩnh trở lại.
Sau khi Thẩm Tạ rời đi, Tinh Thần lén lút nhìn ngoài cửa một lúc, thấy Cố Nam Phong không tức giận mới dám đi vào phòng: “Công tử, ngài không sao chứ?”
Nhìn bộ dạng nhếch nhác của Cố Nam Phong, Tinh Thần cũng không dám hỏi thêm gì nữa, vừa rồi không chỉ có Trường Trị ở bên ngoài, chính hắn cũng ở đó, trong phòng một chút động tĩnh cũng không có, Vương gia không phải là không được đi?
"Không có việc gì, ngươi đi chuẩn bị nước nóng đi." Cố Nam Phong nói, lăn lộn một hồi, mồ hôi trên người y ra không ít, cần phải đi tắm.
Tinh Thần đáp lại và bảo Trường Trị cùng nhau đi lấy nước, cả hai đều cần nước nóng, xem ra vừa rồi công tử và Vương gia xác thật là.....
Nhưng này cũng quá nhanh đi!
Vương gia khẳng định là không được!
Hết chương 13.1
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Nhiếp Chính Vương Luôn Muốn Kim Ốc Tàng Kiều Ta
- Chương 13.1