Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhiếp Chính Vương Luôn Muốn Kim Ốc Tàng Kiều Ta

Chương 1

Chương Tiếp »
Chương 1

Edit: Coca Sữa

Bóng đêm mịt mù, ánh trăng thưa thớt, quạ đen ách giọng kêu vài tiếng, xẹt qua ngọn cây, cùng trong điện truyền đến tiếng kêu cứu thảm thiết.

Một hàng Kim Ngô Vệ một thân mặc khôi giáp màu đen, mắt nhìn thẳng xuyên qua cung điện, đối với âm thanh phát ra bên trong mắt điếc tai ngơ, không quan tâm bên trong phát sinh chuyện gì.

Trong đại điện thắp mấy ngọn nến, ánh nến chập chờn, thoạt nhìn có chút áp lực.

Trong góc phòng tối tăm một người nằm cuộn tròn, người nọ tứ chi bị xích sắt gắt gao cột chặt, chỉ cần nhẹ nhàng cử động xích sắt liền sẽ phát ra âm thanh trầm trọng, bởi vì bị trói thời gian dài, trên cổ chân đều có một đạo vết máu thật sâu.

Y tứ chi tinh tế, thoạt nhìn dường như không có xương, quần áo rách nát, lỏng lẻo treo ở trên người, lộ ra da thịt tràn đầy vết thương, ở trong ánh nến chiếu xuống có vẻ nhu nhược đáng thương.

Khóe miệng mang theo vết máu, sắc mặt tái nhợt, nhưng ánh mắt lại phi thường sáng ngời.

“Dạng người xương cứng thế nào ta chưa thấy qua? Cố Nam Phong, ta xem ngươi có thể cứng rắn tới khi nào.”

Thanh niên một thân hoa phục đứng ở trước mặt người nọ, thoạt nhìn địa vị có chút cao, trong tay hắn cầm một cái roi vàng, trên roi mang theo vết máu lỏm chỏm, chung quanh còn phòng còn không ít dụng cụ tra tấn, bên cạnh có một con chuột, thỉnh thoảng chi chi kêu lên vài tiếng.

Cố Nam Phong ngẩng đầu, nhìn người trước mặt cười nhạo, trên mặt biểu tình vô cùng châm chọc: “Vậy ngươi liền tới thử xem.”

Thái độ trào phúng kí©h thí©ɧ đến thanh niên, thanh niên vung roi lên, không lưu tình chút nào đánh xuống, một roi tiếp đến một roi, mỗi một roi đều dừng ở một chỗ.

Cố Nam Phong kêu lên, đôi tay nắm chặt thành quyền, ngón chân cũng cuộn tròn lên, chân y rất trắng ở trên mặt đất đen nhánh cực kỳ nổi bật , nhưng các ngón chân có vết gồ ghề lồi lõm có nhiều vết thương, như là bị thứ gì gặm cắn qua.

Cố Nam Phong gắt gao nhìn chằm chằm xa ngọn nến ở xa, sợ hãi ở trong lòng lan tràn, nhưng y không thể biểu hiện ra bất luận cái gì khác thường.

Tuyệt đối không thể để ai biết nhược điểm của y, càng là sợ hãi, liền càng phải bảo trì bình tĩnh.

Thanh niên đánh trong chốc lát, phảng phất là cảm thấy không thoải mái, hơi thở có chút hỗn loạn: “Ngươi hiện tại cầu ta làm ngươi, có lẽ ta còn có thể tha cho ngươi một mạng.”

“Cầu?”

“Ngươi còn có cái chiêu thức gì, cứ việc dùng đến đây đi.” Cố Nam Phong ánh mắt khinh miệt, cho dù chết, y cũng sẽ không theo loại người này……

Quá mức ghê tởm.

“Cho dù ta có ở cùng một tên khất cái, cũng tốt hơn cùng ngươi ngàn lần, vạn lần!”

“Quả nhiên không hổ là đầu lĩnh, Cố Nam Phong, ta thật là xem thường ngươi, ngươi nếu thành thật thú nhận, ta có thể cho ngươi chết thống khoái một chút.” Thanh niên ngồi xổm xuống, dùng roi vàng nâng càm Cố Nam Phong, trong mắt toàn là tiếc hận.

“Gương mặt này thật là đẹp mắt, đáng tiếc.”

Dưới ánh nến, Cố Nam Phong dung mạo đẹp như tranh vẽ, môi đỏ như hoa anh đào, làn da như tuyết, thật là một mỹ nhân khó tìm, khóe môi đầy vết máu. Chẳng những làm mất đi vẻ đẹp của y, ngược lại tăng thêm một tia khác dụ hoặc.

Cố Nam Phong lười nhìn xem hắn: “Việc này ngươi hỏi sai người rồi, ta không biết quân đội gì cả.

“Ngươi biết.” Thanh niên hướng tới bên cạnh hô một tiếng: “Người tới.”

Hai tên thái giám bước ra từ trong bóng tối, bọn họ xuất hiện lặng lẽ không một tiếng động, tiếng bước chân gần như không thể nghe thấy, nếu không chú ý, căn bản phát hiện không được bọn họ tồn tại.

“Chủ tử.”

“Đi lấy chút nước muối.” Thanh niên phân phó nói.

“Vâng!” Hai người trăm miệng một lời, không chút hoang mang đi chuẩn bị đồ vật thanh niên muốn.Cố Nam Phong ngón tay cuộn tròn một chút, y biết chính mình sắp gặp phải cái gì, nhắm mắt lại lẳng lặng chờ đợi.

Nước muối thực nhanh đưa đến, thanh niên trên mặt lộ ra nụ cười nghiền ngẫm, lạnh giọng phân phó: “Đổ xuống đi.”

Hai thái giám không chút do dự, nước muối hướng về phía Cố Nam Phong mà đổ, Cố Nam Phong vô cùng đau đớn, rốt cuộc nhịn không được, tiếng kêu thảm thiết phủ kín đại điện.

“A……”

Thái giám trên mặt hình như có chút không đành lòng xẹt qua, nhưng rốt cuộc cái gì cũng chưa nói.

Thanh niên phảng phất nhìn thấy cảnh tượng thú vị, tiếng cười càng tăng thêm , như là ma quỷ từ trong địa ngục bò ra.

“Cố Nam Phong, ta chờ ngày ngươi quỳ xuống cầu ta sủng ái ngươi!”

___________

Cố Nam Phong đột nhiên mở mắt ra, che lại trái tim hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại, y có chút mờ mịt nhìn quanh bốn phía, phòng trong khắp nơi đều trắng xóa, ngọn đèn dầu sáng rực, y chính nửa ngồi ở thùng tắm, nước đã có chút lạnh.

Nguyên lai là mộng.

Trong mộng cảm giác vô cùng chân thật, tựa như y thật sự bị xích sắt khóa chặt, nhốt ở nơi âm u trong phòng, mỗi ngày phải đối mặt với vô số loại tra tấn, người nọ không ngừng tra tấn y, tát liên tiếp từng cái một, lần lượt đánh, thậm chí dùng đao cắt qua mặt y.

Người nọ đánh gãy gân tay gân chân y, đánh gãy hai chân y, nói làm y vĩnh viễn không đứng dậy nổi, không bao giờ có thể lấy kiếm, xé nát kiêu ngạo của y.

Người nọ cho rất nhiều người đè y xuống, đổ thuốc vào miệng y, tìm tới một dám cả người bẩn thỉu, nói muốn xem y ngàn người kỵ, vạn người vượt……

Cố Nam Phong không rõ khuôn mặt người trong mộng, chỉ nhớ mang máng người bên cạnh kêu hắn chủ tử, nhưng tại hoàng thành, khắp nơi đều có chủ tử, một khối mái ngói rơi xuống có thể đập ch*t ba người, căn bản không có biện pháp đoán được là ai.

Quá mức chân thật, nhưng chung quy cũng là mộng.

Cố Nam Phong hít sâu một hơi, đứng lên, nhấc chân từ thùng tắm đi ra.

Chân y rất dài, nhẹ nhàng mềm mại lướt qua thùng tắm, có lẽ là ngâm thời gian có chút lâu rồi, sợi tóc dính đầy hơi ẩm, nhìn đến chân chính mình, Cố Nam Phong do dự một chút, vẫn hướng từ trước đến sau lau khô, sau đó chân trần hướng tới bình phong đi đến giường lớn.

Nơi này là tầm phương các, y đang ở lê viên.

Cố Nam Phong là cái hát tuồng, xướng chính là hoa đán, đại đa số xướng đều là cô đào, nói được dễ nghe, y là kinh đô danh giác, tất cả mọi người đều thích nghe y hát tuồng, đuổi theo thưởng cho y không ít bạc , nói khó nghe là, thân phận của y căn bản lên không được mặt bàn, nhưng Cố Nam Phong không để bụng chuyện này, cái thân phận này, vốn chính là dễ dàng hành động.

Lê viên chiếm diện tích cực lớn, có thể cùng vương phủ so sánh, bên trong đình đài lầu các, núi giả san sát, các loại hoa cỏ cây cối, thậm chí so vương phủ còn muốn tinh xảo, ở đều là người ở gánh hát.

Nơi này không chỉ có một cái gánh hát, nhưng mặt khác đều không bằng “Hồng xá tử” là gánh hát nổi danh.

Mà "hồng xá tử" là từ Cố Nam Phong một tay chống đỡ, các gánh hát khác cứ việc ghen ghét, lại không thể nề hà, bầu gánh đối với Cố Nam Phong phi thường tốt, nói gì nghe nấy, chỉ kém tổ tông mà cung phụng, sợ y chạy.

Cho nên phòng y ở lê viên là phòng tốt nhất, thoạt nhìn phòng rất hoa lệ, lại rất hợp ý Cố Nam Phong tâm ý.

Màu trắng, là màu Cố Nam Phong thích nhất, ngày thường trên người y trên mặt y đều phải mặc đủ loại quần áo màu sắc sặc, đã sớm chán.

“Tinh Lam, tiến vào thu thập đi.” Cố Nam Phong mặc tốt áo trong, hướng tới bên ngoài hô.

Một người mặc hắc y đẩy cửa vào, dáng người rất cao lớn, âm thanh trầm thấp: “Công tử hôm nay tắm gội thời gian phảng phất so ngày thường lâu hơn chút, chính là gặp ác mộng?”

Cố Nam Phong thường xuyên gặp ác mộng, đã không phải sự tình gì mới mẻ, chẳng qua đều là ở nửa đêm, hôm nay ở thùng tắm nằm mơ. Mà y gặp loại ác mộng này, cũng là lần đầu tiên.

“Không có việc gì.” Cố Nam Phong nhàn nhạt nói.

Tinh Lam nghe được giọng nói Cố Nam Phong, nhịn không được cong khóe miệng, tâm tình tốt vài phần.

Công tử thanh âm giống như thiên nhiên, thanh lãnh như áng sáng trong minh nguyệt, làm người vô thức đắm chìm trong đó, hắn thường xuyên hoài nghi, Cố Nam Phong có phải hay không là tiên tử hạ phàm, chỉ có tiên nhân mới có thể phát ra loại thanh tựa như ảo mộng này.

Tinh Lam đem thùng tắm thu thập tốt, đi vào nội thất: “Công tử, tin tức chúng ta nhận đã xác thực, Nhϊếp Chính Vương ngày sau sẽ về kinh đô.”

“Hắn rời đi kinh đô gần một năm, cũng là lúc nên trở về.” Cố Nam Phong gật đầu, bằng không hai chữ nhϊếp chính này sẽ trở nên hữu danh vô thực.

Thẩm Tạ nhϊếp chính mười năm, bởi vì biên cảnh không xong, tự mình mang binh rời khỏi kinh đô nửa năm, hiện giờ sự tình đã giải quyết, hắn khẳng định phải về tới, rời đi lâu như vậy, kinh đô vẫn cứ thuộc về hắn, hoàng thất căn bản không dao động được địa vị hắn.

Cố Nam Phong vừa nghĩ, một bên lau khô tóc.

Tinh Lam làm cái gϊếŧ thủ thế, hỏi: “Chúng ta đây có cần hay không……?”

“Không cần, giữ lại hắn còn hữu dụng.” Cố Nam Phong đứng dậy đẩy cửa sổ ra, nhìn bên ngoài ngọn đèn dầu: “Lại quá nửa tháng chính là đại thọ 80 tuổi Thẩm lão phu nhân, ta sẽ tùy cơ ứng biến, để ta đi.”

Cố Nam Phong híp mắt, Thẩm Tạ nhất định mang về không ít tin tức, y muốn đích thân đi một chuyến Nhϊếp Chính Vương phủ, người khác đi y không yên tâm.

“Thuộc hạ bồi công tử cùng đi.” Tinh Lam đi phía trước một bước, tiếp nhận khăn lau tóc Cố Nam Phong đưa, trên mặt lộ ra thần sắc lo lắng.

Cố Nam Phong không quay đầu lại: “Tốt, kia làm sao lưu lại, nhớ kỹ không được hành động thiếu suy nghĩ, còn có, nói cho Cầm Nguyệt, chờ Nhϊếp Chính Vương đại quân hồi triều, đi gặp mặt người nọ, kế hoạch có thể bắt đầu rồi.”

“Vâng!” Tinh Lam chắp tay đồng ý: “Công tử sớm chút nghỉ ngơi, ngài ngày mai còn muốn lên đài.”

“Ừm.”

Cố Nam Phong chờ Tinh Lam rời đi, nhìn ánh trăng lẳng lặng mà đã phát sẽ ngốc mới trở lại trên giường, y chờ đợi ngày này đợi thật lâu, lâu đến…… Có chút gấp không chờ nổi.

Nhϊếp Chính Vương trở về thành, kế hoạch rốt cuộc có thể bắt đầu rồi.

Kinh đô thiên tử, nên thay đổi.

Hết chương 1
Chương Tiếp »