Chương 2

3

Trên đường trở về, ta ở trong xe ngựa với nàng ta.

Nàng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ta.

Không chê vào đâu được, với làn da trắng như mỡ, sống mũi cao và đôi môi mỏng, giống như một tác phẩm của sự khéo léo.

"Thời cổ đại không có kỹ thuật trang điểm, sao nàng ta vẫn đẹp như vậy? Có thể chỉ cho ta một cách để biến dạng nàng ta không!"

Ta hơi sửng sốt, không biết giọng nói của nàng phát ra từ đâu.

Mạnh Ngu Ninh ở trước mặt càng không mở miệng.

Ta nhìn nàng ta, Mạnh Ngu Ninh khen ngợi: "Đôi mắt của tỷ rất đẹp, đặc biệt giống như sao mai trên bầu trời, sau này ta muốn gọi tỷ là Tinh Nhi, tỷ thấy sao?"

Ta không nói gì, khẽ liếc nàng một cái, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên.

Nàng có lẽ không biết rằng trước khi nàng ta tứ hôn với phủ Nhϊếp chính vương, ta đã phái cẩm y vệ theo sát nàng ta.

Tinh Nhi... thật lố bịch.

Đó không phải là tên một con chó mà nàng ta nuôi khi còn nhỏ sao?

Ngày hôm sau, khi ta vừa thức dậy, nha hoàn đã nói với ta rằng Mạnh Ngu Ninh đã mời ta đến sân viện của nàng ta.

Nàng đã nghĩ ra một mẹo nào đó, và ta hy vọng nàng sẽ không làm ta thất vọng.

Ta đã thay xong y phục, vừa vào cửa, Mạnh Ngu Ninh đã nhẹ giọng nói: “Ngồi đi.”

Vừa ngồi xuống, nàng liền bày ra vẻ mặt nhu hòa, thể hiện tài diễn xuất: "Ta rất muốn cùng tỷ sống yên ổn.

Cha ta không yếu đuối, chúng ta có thể hợp sức với nhà mẹ ta."

Ta thờ ơ và lặng lẽ xem màn trình diễn của cô ấy.

Thực ra Mạnh Ngu Ninh không ngốc, nàng ta biết bản thân không đủ thông minh để lợi dụng ta nên đã thay đổi cách làm, muốn ra tay với ta.

Nhưng tại sao ta phải chung tay với nàng ta?

Mạnh Ngu Ninh cẩn thận quan sát vẻ mặt của ta, cúi đầu đau lòng nói: “Ta cũng không muốn đoạt đi tình yêu của tỷ, là thái hậu hạ lệnh gả ta…”

Thấy ta sắp đi, Mạnh Ngu Ninh vội nói: “ta có quà cho tỷ đây.”

Vừa nói vừa mở chiếc hộp tròn nhỏ bên cạnh ra, bên trong là hồ nước trong suốt, tỏa ra mùi thơm thoang thoảng.

Ta nhướng mày hỏi nàng: "Ngươi làm cái gì?"

Nàng khoe với ta: "Muội làm đấy, công thức muội lấy được từ bà tiên trong mơ, sẽ giúp da trắng sáng, sạch nhờn và mềm mại.

Tỷ cứ dùng đi sẽ thấy".

Nói xong, nàng ta liếc nhìn mặt ta.

Thấy ta không trả lời, nàng hơi sửng sốt.

Tất nhiên ta sẽ không để nàng nhìn thấy cảm xúc của mình, nhưng ta đã chiếm được câu: nàng tiên trong giấc mơ.

Ta chợt nhớ đến câu nói vô tình nghe được trên xe ngựa:

"Ngươi có thể cho ta biết một cách nào đó để làm biến dạng gương mặt nàng ta!"

Trên môi nở một nụ cười không chê vào đâu được và ngoan ngoãn, nàng dụ dỗ: "Mấy thảo dược này gom lại cũng khó, có hơn một ngàn lượng, ta không muốn dùng, liền mang đến cho tỷ trước."

Ta véo mép chiếc hộp tròn, đưa lên mũi hít nhẹ.

Đôi mắt anh đào đảo quanh Mạnh Ngu Ninh.

Chà, nó thực sự là thứ tốt.

Nàng ta cho đủ thảo dược để che đi mùi hôi, nhưng có đủ thủy ngân và bột chì trong đó.

Nếu thứ này đem dùng, nó có thể sẽ bị biến dạng.

Mạnh Ngu Ninh nhìn ta đầy mong đợi, với một nụ cười khinh bỉ khó nhận ra.

Ta đưa chiếc hộp tròn cho nha hoàn bên cạnh, siết chặt cổ tay Mạnh Ngu Ninh nói: "Thứ tốt như vậy, ta làm sao dám tự mình hưởng thụ, hôm nay ta đã trang điểm rồi, xem ra sắc mặt của nàng vẫn bình thường, lại đây trang điểm cho nàng."

Nha hoàn đáp: "Vâng."

Mạnh Ngu Ninh trợn to hai mắt, nhìn nha hoàn dần dần đi về phía mình, bắt đầu liều mạng giãy giụa.

Đáng tiếc cổ tay của nàng ta bị nắm chặt trong lòng bàn tay của ta, trên đó có một vết véo đỏ tươi.

Nàng hét lên.

Nha hoàn sợ hãi đứng sững tại chỗ, không dám tiến lên.

Mạnh Ngu Ninh nhìn ta với vẻ kinh hãi, và đột nhiên nhận ra rằng nàng ta đã quá hoảng loạn, và nói: "Quà ta tặng tỷ không có lý do gì để ta dùng nó. Tốt hơn là... tỷ nên tự dùng nó!"

Ta nghiêng đầu, cười nhẹ, dùng ngữ khí kiên định không thể từ chối nói: “Trang điểm đi.”

Nha hoàn không còn cách nào khác đành cắn răng tiến lại gần Mạnh Ngu Ninh, Mạnh Ngu Ninh cố hết sức lùi về phía sau cho đến khi nàng không thể, ta buông tay ra, Mạnh Ngu Ninh ngã xuống đất với cái đầu nặng nề bị đập ra sau.

Mạnh Ngu Ninh run rẩy gục xuống, liều mạng dụi tay áo vào mặt.

Ta siết chặt đốt ngón tay mảnh khảnh của Ngu Ninh, nghiêm túc nói: “Ta biết ngươi nghĩ như thế nào, ngươi đừng nghĩ nữa.”

"Hãy bỏ đi những suy nghĩ nhỏ nhặt của ngươi và cho ta thấy rằng nó không đơn giản như ngã xuống."

4

Trong những ngày tiếp theo, Mạnh Ngu Ninh thật thà và hợp lý ngoài mong đợi của ta.

Nàng không tranh giành sự ưu ái, nàng ta cũng không phải là một con quỷ.

Nàng ngày ngày canh gác mảnh sân nhỏ, không bước ra khỏi cổng.

Người ta nói rằng nàng đã tự tay sao chép kinh Phật cho Úc Tẩn, và nói rằng cánh tay của nàng bị đau, và nàng ta cần bôi thuốc mỡ mỗi ngày để giảm bớt.

Vài ngày sau, ta nghe nói rằng nàng ta đã viết một cuốn sách thu thập những chiến công nổi bật của các phi tần cổ đại, trong đó đưa ra các tiêu chuẩn và yêu cầu về mọi mặt của một chính thê và một tiểu thϊếp.

Cuốn sách này bằng cách nào đó đã truyền vào cung, được Thái hậu đã coi như quy tắc tu thân, rất nhanh đã được các cung nữ khắp thiên hạ học tập nghiên cứu.

Còn danh tiếng của Mạnh Ngu Ninh thì lan xa, được người trong thiên hạ ca tụng là “tấm đức mẫu mực”.

Ngẫu nhiên túm lấy một người đàn ông trên đường để hỏi, không có ai là không thích nàng.

Câu nói "Thành thân thì nên tìm Mạnh Ngu Ninh" dần lan truyền trong dân gian.

Ta không thể nhịn được cười.

Nàng ta đức hạnh và khiêm tốn trong từng câu trong sách, nhưng lời nào cũng nịnh nọt đàn ông. Nó dường như ám chỉ rằng nữ tử trong thế giới đắm chìm trong thế tục về cách làm hài lòng đàn ông và sự ghen tuông.

Một kẻ ngốc như vậy thực sự là một tiểu thư được đào tạo bài bản trong phủ thừa tướng sao?

Ta gấp cuốn "Những quy tắc của nữ tử" lại và nhìn một người đàn ông đang hấp hối quỳ dưới chân ta, người bê bết máu, bị đánh cho đến hơi thở cuối cùng.

Ta hơi cau mày, và khi ta chuẩn bị xét xử lại, ta thấy Mạnh Ngu Ninh, được bao quanh bởi một nhóm người nha hoàn, xông vào sân của ta với khuôn mặt u ám và sải bước về phía ta.

Kể từ sau đêm tân hôn, Mạnh Ngu Ninh không dám đặt chân về phía ta, nhưng bây giờ nàng lại đứng trước mặt ta với tư thế cao lớn.

Ta nhếch khóe miệng.

Đây là đến để trả thù.

Nàng ta nhìn những người còn nấn ná trên mặt đất, cô ấy mất đi vẻ ngoan ngoãn thường ngày, lạnh lùng nói với ta: "Ngươi thật to gan! Ngươi đã sử dụng biện pháp treo cổ trong sân viện của mình vào một ngày xanh trắng. Ngươi nghĩ gì về phủ Nhϊếp chính vương?"

Ta nhướng mày hỏi: "Ngươi biết người này?"

Nàng ta đập vỡ chiếc cốc sứ trên bàn ta một cái, ánh mắt trở nên lạnh lùng: "Ngươi thật to gan! Ngươi là tàn dư phong kiến, ức hϊếp người khác như vậy, có ngày ta phải cho ngươi nếm mùi!"

Nàng ta vừa dứt lời, ta lại nghe thấy cô ấy lẩm bẩm trong vô hình lần nữa: “Nhị quan, giả làm tội phạm, nếu không phải xuất thân danh gia vọng tộc, thì chính là một con chó!”

Ta hơi ngạc nhiên, nhìn thấy Úc Tẫn, một nử tử giống như một con thỏ trắng nhỏ, tại sao nàng ta có thể nói những lời cay độc như vậy khi đối mặt với ta?

Ta véo cằm một cách thú vị, như thể đang suy nghĩ.

“Ôi——” Ta uể oải rút ra âm cuối, đột nhiên câu môi: “Vậy ngươi muốn thế nào?”

"Hừ, chuyện này hôm nay ta xử lý, Úc Tẫn không có ở đây, ta nên áp chế lễ nghi và quy tắc của phủ Nhϊếp chính vương cho hắn."

Ta ngồi trên chiếc ghế đan bằng liễu gai và ngả người ra sau, "Công chúa thật mạnh mẽ."

Mạnh Ngu Ninh cười lạnh một tiếng: "Diệp Phù Dao, ngươi phải hiểu rõ thế nào là cao thấp, thê thϊếp là tỳ thϊếp, ta sẽ áp ngươi cho đến chết. Ta cảm thấy chuyện hôm nay ngươi là người phạm tội đầu tiên, cũng sẽ không đâm quá mạnh, tiểu thϊếp ngươi nên đóng cửa tự nghĩ đi!"

Nàng quay đầu lại, bình tĩnh nói với thị nữ một lần nữa: "Đi tìm đại phu giỏi nhất, chửa cho hắn khỏi bệnh, đàng hoàng đưa ra khỏi phủ."

Nam nhân đang quỳ trên mặt đất ngẩng đầu nhìn Mạnh Ngu Ninh, từng giọt mồ hôi nhỏ giọt xuống, ánh mắt trong mắt nàng mới lạ và kỳ lạ làm sao.

Mạnh Ngu Ninh đáp lại bằng một nụ cười rất dễ gần: “Đừng sợ.” Câu cuối cùng âm dương quái khí: “Không phải ai cũng hung ác.”

Thấy ta im lặng, nàng ta hài lòng.

Ngạo nghễ dẫn người đi.

Đột nhiên tên ám vệ đáp xuống nhẹ nhàng, cúi đầu nói: "Thưa ngài, chúng ta nên làm gì với tù nhân bị kết án?"

"Sau khi rời khỏi phủ, cho hắn đi một chuyến. Gϊếŧ."

Ta đưa mắt nhìn theo nàng ta rời đi và tặc lưỡi.

Nhìn kìa, mọi thứ đang trở nên thú vị.

Nam nhân mà ta xử lý là người đã gài bẫy ca ca nàng ta và tống hắn vào tù.

Ba năm trước, con trai của nhà họ Mạnh bị bắt giam oan và bị siết cổ chết, nhưng kẻ tình nghi đã trốn thoát. nó đến cho tôi.

Ám vệ đã bắt được người hắn cách đây không lâu và mang nó đến cho ta.

Mạnh Ngu Ninh đã cứu hắn một cách chính đáng.

Nàng không biết hung thủ đã gϊếŧ những người ruột thịt của mình sao?

Thật thú vị!